3. Cướp đoạt âm phủ

Vĩnh Thế Chí Tôn

3. Cướp đoạt âm phủ

Nhìn Diêm Vương Điện chỉ có vài lính canh gác, với cái trình độ của Tuyệt Thiên thì chỉ cần không phải gặp Diêm Vương thì hắn đi ngang nơi đây
Lượn một vòng trong Diêm Vương Điện hắn lấy được một vài thứ thú vị như Tam Sinh Thạch dự trữ trong khố, hay một cái vòng tay khắc chữ ‘Tuyệt’, một cái liêm đao (lưỡi hái) lưỡi liêm đao khắc hai chữ ‘Phiên Thiên’.
Diêm Vương mà nhìn thấy cảnh này chắc có tức ói máu hay không cái vòng tay là do chính ông lấy Cửu U Hỏa rèn luyện những tài liệu cực kì hi hữu tạo thành để dành tặng cho con gái mình nó là một cái vòng trữ vật với diện tích sánh ngang với một tiểu thể giới và có thể chứa được sinh vật sống nhưng chủ yếu là ông bỏ vào trong vòng tay đó cả đống đồ như vô số thượng phầm linh thạch, vài vạn cực phẩm hay vài nghìn thần thạch cùng với một viên tiên thạch, kỳ hoa dị thảo trong đó là vô số, còn có ông chuyển một cái linh mạch thần cấp và hai cái linh mạch cửu phẩm
Không những vậy trong đó còn có một quả trứng của Thái Cổ Di Chủng Cửu U Tước một trong những hậu duệ của Hồng Hoang Thần Thú Bất Tử Điểu, Diêm Vương phải thiên tân vạn khổ mới kiếm được để dành cho con gái làm bản mạng yêu thú thế mà lại bị hắn lấy được, hắn chỉ cảm thấy cái vòng rất vừa mắt, lại nói tay phải Tuyệt Thiên có một cái vòng không biết tên lại nhìn tay trái không có gì nên hắn thuận tiện cuỗm đi.
Tam Sinh Thạch thì khỏi nói nó là tiên thạch có thể nhìn ba đời người (kiêp này, kiếp trước, kiếp sau) một trong những tài liệu hi hữu tạo thành Côn Lôn Kính một trong thập đại thần khí Thượng Cổ là tại liệu hữu ích vô cùng, ở cả Âm phủ cũng chỉ có hai viên như vậy mà thôi, một viên ở Vọng Hương Đài đã có từ lúc nào không biết, còn viên trong bảo khố Diêm Vương Điện là do Diêm Vương tranh đoạt ở hỗn độn mà có, đánh nhau với vô số kẻ có thể hủy thiên diệt địa mà giành được
Còn Cây Liêm Đao đó là một Hỗn Độn Chí Bảo, một trong hai kiện bảo vật trấn điện của Diêm Vương Điện, một cây kiếm có tên Vĩng Sinh là một Hỗn Độn Chí Bảo, một cây lưỡi hái mang tên Phiên Thiên cũng là một Hỗn Độn Chí Bảo, Vĩnh Sinh kiếm thì được Diêm Vương mang theo bên mình mỗi lúc mỗi nơi, còn Phiên Thiên Liêm thì lại đặt trong mật thất của Điện Diêm Vương là tâm trận trong Cửu Âm Huyền Thiên Trận, một trận pháp bảo hộ cả Âm phủ được bảo vệ cẩn mật thế mà bị hắn đào ra một cách bí ẩn như thế nếu mà Diêm Vương biết cách hắn đào nó ra như thế nào thì có bị tức ói máu hay không
Đúng nha Tuyệt Thiên lấy được cây liêm đao này chủ yếu là do khối Tam Sinh Thạch này, hắn đúng là gặp trận pháp cản trở nhưng Tam Sinh Thạch là một trong những chủ tài liệu tạo thành Côn Lôn Kính một trong thập đại thần khí, một thần khi được cho là khắc tinh của mọi trận pháp, thông suốt vạn vật trên đời
Tuyệt Thiên lấy Tam Sinh Thạch mà nện một cách thô bạo vào trận pháp khiến cho trận pháp bị méo hết một đường, cứ thế là đập thẳng vào tâm trận mà lấy đi cây vũ khí, hắn còn cảm hấy mình rất là chính trực không tham lam bởi khi hắn vào bảo khố mà cũng chỉ lấy đi một viên đá Tam Sinh Thạch cùng với một cái vòng tay xinh đẹp mà thôi, lượn một vòng thì Tuyệt Thiên cũng chỉ lựa chọn được một cái vũ khí vừa tay khá giống cái vũ khí của hắn khi còn sống cái vũ khí đó tên Phiên Thiên (chẻ trời hay xé trời) rất hợp ý hắn a
Từ lúc chết Tuyệt Thiên mới để ý cái vòng tay bí ẩn lúc hắn tìm được khi còn sống không biến mất trong khi Định Hải Thần Châm bị hư hao cùng với Vạn Thú Bách Thần Đồ thì chẳng thấy đâu coi như những thứ hắn lấy là bồi thường cho lúc còn sống vậy hắn cũng chả biết lúc qua cầu Nại Hà thì mấy món này có theo cậu trùng sinh hay không.
Ở Âm Phủ không có ngày đêm, bầu trời luôn luôn có mây xanh, cây cối luôn tươi tốt như vậy nhưng không khí tràn đầy tử khí một chàng trai trẻ đứng giữa dòng người trước cầu Nại Hà giống như hạc giữa bầy gà nổi bật vô cùng, sau lưng còn vác theo một cây Liêm đao màu đỏ đen trông cực kì hùng dũng.
"đứng lại tên kia, vào cầu Nại Hà không cho phép mang vũ khí"
Hai tên quỷ tốt chặn đầu kẻ mang vũ khí, ngữ khí thập phần kiên quyết
" hừ, ta mang cái gì còn chưa đến con kiến hôi như ngươi xử trí" kẻ đó hừ lạnh một tiếng cơ thể tỏa ra hàn khí bức người khiến hai tên quỷ tốt lạnh hết xương sống nghĩ nghĩ gì đó hai tên này lại chạy vào trong phủ Mạnh Bà thông báo.
Hồi lâu một lão bà chống qoải trượng từ từ bước ra, trông xấu xí vô cùng khom lưng ôm quyền hỏi
" xin hỏi tôn giả đã có lệnh bài của Diêm Vương hay không" những lão qoái vật muốn trùng sinh mà không cần uống canh mạnh bà phải có lệnh bài của Diêm Vương, những lão qoái vật cũng phải cắt thịt trao đổi với Diêm Vương một số thứ gọi là hữu nghị (nói đại là đút lót ý) coi như chi phí mua lệnh bài thông hành Âm Phủ
" Hừ ngươi xem ta có canh hay không" Tên kia kiêu ngạo nói một tiếng lại im re cứ như tượng gỗ chẳng màn thế sự
Canh Mạnh Bà còn gọi là Vong Tình Thủy hoặc Vong Ưu Tán, hễ uống vào liền quên hết mọi chuyện của đời này lẫn đời trước. Mạnh Bà phân phát canh Mạnh Bà ở đầu cầu Nại Hà, chứ không phải ở trên cầu.
Mỗi một người đều phải đi qua cầu Nại Hà, Mạnh Bà đều sẽ hỏi có uống canh Mạnh Bà không, nếu muốn qua cầu Nại Hà, thì cần phải uống canh Mạnh Bà. Còn không uống canh Mạnh Bà, thì không qua được cầu Nại Hà, không qua được cầu Nại Hà, thì không được đầu thai chuyển sinh.
Mỗi một người trong dương gian đều có một cái chén của mình ở tại nơi này, canh Mạnh Bà trong chén, thật ra chính là nước mắt chảy suốt một đời của bản thân người ta khi còn sống. Mỗi một người khi còn sống, đều sẽ chảy nước mắt: hoặc vui, hoặc buồn, hoặc đau khổ, hoặc căm hận, hoặc sầu não, hoặc yêu thương …
Mạnh Bà thu giữ từng giọt từng giọt nước mắt của họ lại, đun nấu thành canh, khi họ rời khỏi nhân gian, đi đến đầu cầu Nại Hà, sẽ cho họ uống vào, quên hết yêu hận tình thù khi còn sống, kiền tịnh sạch sẽ, bắt đầu tiến nhập vào Lục đạo, hoặc là Tiên, hoặc là người, hoặc là súc sinh, v.v…
Nhưng cả đời này của cậu cũng chỉ sống hai mươi bốn tuổi mà thôi, từ nhỏ đến lớn thì cậu chưa nhỏ ra một giọt nước mắt chứ đừng nói đau buồn hay vui, hận thế nên cái chén canh trống lốc chẳng có cái mốc khô gì
Mạnh Bà nhìn mà sững sờ, con người thất tình lục dục:Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục, Sắc dục, Thính dục, Hương dục, Vị dục, Xúc dục, Pháp Dục. Giận cũng khóc, buồn cũng khóc, vui cũng khóc,… thế mà cái tên trước mắt này lại chẳng có lấy một giọt nước mắt, nghĩ lại thì không thể nào đột nhiên nhớ tới cái gì đó Mạnh Bà run cả người, cũng chỉ có Diêm Vương đích thân ra tay thì canh Mạnh Bà mới bốc hơi được, nhưng bà nhớ Diêm Vương Hiện giờ cũng không ở Âm Phủ hoặc là người trước mặt quan trọng tới mức Diêm Vương phải sử dụng pháp tắc ở Âm phủ để thay đổi chén canh này, nghĩ đến đay thì Mạnh Bà cảm thấy cơ thể như bị rút xương run rầy, người đã khom thì càng khom thêm sâu sắc thái cung kinh vô cùng
" nô tài xin lỗi đã làm phiền mong tôn giả lượng thứ mà đừng trách phạt"
" ta muốn đi qua" hắn trả lời một câu ngắn gọn lại im lặng như cũ
" vâng vâng, xin tôn giả đặt tay lên viên ngọc này" Mạnh bà vẩy tay người hầu mang lên một tấm ngọc lớn
Khẽ nhíu mày nhìn tấm ngọc, nhưng vô tình Mạnh Bà thấy được tưởng vị tôn giả không hài lòng lật đật giải thích " thưa tôn giả, ngài không uống canh thì không thể qua cầu Nại Hà được nhưng ngài chỉ cần chạm vào viên ngọc thì năng lượng viên ngọc sẽ bảo vệ linh hồn ngài pháp tắc trên cầu sẽ không cản trở ngài thông qua"
" a " trả trời có lệ hắn nhanh chóng đặt tay lên tấm ngọc, một luồng khí lạnh tràn vào linh hồn thể khiến hăn thoải mái vô cùng nhưng Mạnh Bà còn giật mình hơn vì bà ta phát hiện một điều cực kỳ khủng bố
Tên trươc mặt bà lại không phải người của thế giới này, những kẻ có thể xuyên ra rào chắn thế giới thì chắc chắn kẻ đó phải mạnh đến mức khủng bố ít nhất cũng phải sánh ngang với Diêm Vương hoặc không thấp hơn là bao
" tôn giả là người thế giới khác" vừa nói ra câu đó Mạnh Bà cảm thấy toàn thân bốc lên từng trận hàn khí, ánh mặt lạnh lẽo thấu xương nhìn vào bà, bình thường cho dù ai có trừng to liếc nhỏ nhìn bà thì bà cũng chả quan tâm nhưng người trước mặt là một vị tôn giả vô thượng a, một ngón tay người ta cũng đủ trấn áp bà nghìn năm a bà cảm thấy hối hận gần chết tự nhiên đi nói ra câu đó, người xuyên giới chắc chắn chẳng ai muốn người khác biết cả vì bọn họ dù sao mới đầu thai thì cũng chỉ là một sinh vật nhỏ bé không có sức mạnh
" tôn giả lượng thứ, mạn phép vì nghĩ tôn giả không biết về nhân giới ở tinh vực này nên chuẩn bị một số thứ để tôn giả tìm hiểu, kính mong tôn giả trước mặt Diêm Vương nói vài lời tốt"
Mạnh Bà đưa một chiếc không gian giới chỉ cổ xưa, nhìn bề ngoài đủ biết đây cũng chả phải vật phàm a và chắc chăn bên trong không chỉ là kiến thức của tinh vực này mà còn một số thứ hay ho khác (đút lót trắng trợn)