Vĩnh Thế Chí Tôn

4. Tức Giận

Trong lúc đi qua cầu Nại Hà thì Tuyệt Thiên nghĩ đủ thứ, đúng kẻ vừa rồi chính là hắn giả dạng a, vì gần đây có một số lão qoái đầu thai việc này thật thuận tiện cho hắn giả dạng cao nhân mà đi qua cầu chẳng cần uống canh Mạnh Bà mà thật trùng hợp khi chén canh chả có cái móng nào, cậu thông minh tới đâu nên chỉ cần nhìn biểu cảm khuôn mặt, đôi mắt của Mạnh Bà đủ để cậu biết bà ta đang nghĩ gì mà bỏ nó qua một bên.
Bây giờ lòng hắn hơi rối, Tuyệt Thiên không biết hắn trùng sinh vào đâu, đa số người đi lên cầu nại hà sẽ trùng sinh thành người, một phần nhỏ thì biến thành đủ mọi thể loại như yêu thú hoặc côn trùng rắn rết gì đó, hắn nghĩ mình sẽ vô một nhà nghéo khó ba mẹ bị bệnh, hay là vô một gia đình giàu có ăn chơi trác táng,….. vân vân đủ mọi thể loại mà hắn có thể nghĩ
Cuối cây cầu là một hồ nước chừng một thước không lớn lắm, liên tục có người nhảy vào hồ, nó là hồ nước chuyển sinh nước trong hồ là Sinh Mệnh Chi Thủy và Linh Hồn Chân thủy trộn lại với nhau, Sinh Mệnh Chi Thủy dùng để tẩy tử khí dính trên linh hồn khi tới địa ngục và tăng thêm sinh mệnh khí tức trên người bọn họ còn Linh Hồn Chân Thủy đùng để bồi dưỡng linh hồn vì theo thời gian thì linh hồn họ dần phai mờ, nếu không phải người tu luyện thì linh hồn trôi đi rất nhanh nên phải trải qua Linh Hồn Chân Thủy bồi dưỡng nêu không khi đầu thai co khả năng biến trờ thành một tên ngu hoặc dị biến gì đó, hắn cũng từng đánh chủ ý lên chiếc hồ này đáng tiếc nước này chỉ có thể bảo quản một cách đặc thù, với điếu kiện hiện giờ của hắn chả có thứ gì để đựng được cả
Nhảy xuống hồ Tuyệt Thiên không vội lặn xuống đáy mà mở miệng ra từng ngụm nuốt xuống, linh hồn hắn gần như ngưng thành thực thể dù không thể ăn nhưng vẫn có thể chứa nước a với lại trong đợt lặn xuống hơn mười nghìn mét đáy đại dương, dù hắn có mạnh thì cũng không nhìn thở quá lâu được nên hắn học theo cách thôn hà thải khí của Kình Ngư mà chìm xuống đáy đại dương
Tuyệt Thiên như một cái thùng không đáy liên tục nuốt nước trong hồ mãi đến khi cơ thể hắn chìm xuống đáy, xuyên qua cánh cửa trắng tinh và biến mất khỏi hồ
Khi Tuyệt Thiên biến mất thì Mạnh Bà cũng thở ra một hơi, hắn nuốt hết nữa hồ nước mém nữa đọa cho bà sợ gần chết, bà nghĩ hắn bị thương linh hồn nên cần nước hồ để dưỡng thương mặc dù tiếc nước hồ nhưng bà cũng tiếc cái mạng mình nên cũng chẳng đám đi ngăn cản
Kết quả rõ ràng sau khi hắn rời khi hai ngày, Diêm Vương tức tốc từ Hỗn Độn Thánh Sơn chạy về Âm phủ, ông làm ầm mọi thứ lên từ khi hắn phá trận và lấy được Phiên Thiên Liêm thì ông cũng cảm ứng được nhưng ông đang ở trong cuộc hội hộp thượng đỉnh của những kẻ mạnh nhất Đại Thiên Thế Giới, ông không thể nào cứ thế mà vọt về, như vậy sẽ đắc tội với nhiều người không nên đắc tội a, dù ông mạnh nhưng ông cũng không đám nói mình là mạnh nhất a
Thế mà về đến nơi dò xét khăp Âm phủ chỉ nhận được một tin tức duy nhất là một chàng trai mang theo cây Liêm màu đỏ đen đã đi vào Hồ Sinh Mệnh chuyển sinh rồi
Tin tức này khiến ông cảm thấy trời đất qoay cuồng nắm đầu Mạnh Bà ra hỏi thì ông mới biết hết mọi việc, không có gì phát tiết ông bèn chửi Mạnh Bà một chập, lôi luôn cả đám tướng thần dưới trướng ra chửi một chập thậm chí ông chửi luôn cả Thánh Sơn phàn nàn đường đến Thánh Sơn quá xa, phải vượt qua Hỗn Độn Hà(sông Hỗn Độn) mới đến được Thánh Sơn vả lại trong Hỗn Độn không thể xé không gian mà đi được vì nơi đó không gian cứng như thép muốn phá mở thì cũng phải trả một cái giá không nhỏ, ông chửi luôn những kẻ ngăn cản ông vọt về ngay lúc cảm ứng được cây Liêm biến mất, bây giờ ông có chửi thì những lão qoái vật đó cũng chẳng biết nên ông cứ ngồi trên chiếc ghế của mình ở Diêm Vương Điện mà chửi rủa cho đám thần tướng nghe, ông còn sai người kiểm tra toàn bộ Âm phủ xem có mất thêm cái gì thì nghe được một tin giật gân
"Tam Sin Thạch biến mất, các ngươi…." Ông trợn mắt nhìn đám thủ hạ của mình, bảo khố là nơi có cấm chế chỉ cần đi vào phạm vi quá gần mà không có lệnh bài đặc biệt của ông thì kẻ đó sẽ bị oanh át thành tro bụi
Nhìn xung qoanh một lượt ông chỉ nhớ mình đưa 2 tấm thẻ bài đặc biệt, một là con gái ông hai là quân sư của Âm Phủ nhưng mà quân sư thực lực không thua ông bao nhiêu đã vậy mưu trí hơn người nên không thể nào bị lấy được đã vậy thì…
Liếc nhìn cô con gái mình ông nhàn nhạt nói "Ly nhi con lấy lệnh bài ra cho phụ thân xem thử"
"…"
" Ly nhi" ông hơi tức giận lớn tiếng quát
" con làm mất rồi" nàng lí nhí trả càng về sau hầu như nàng chỉ đọc trong họng nhưng mà với cái trình độ như ông thì nghe rõ một một
Tức giận chỉ tay vào nàng, nhưng ông không đám nói nặng lời, mẹ của nàng chết lúc nàng hai tuổi nên ông vô cùng yêu thương chiều chuộng nàng khiến nàng sinh kêu, ngạo mạn khắp nơi quấy phá nhân gian, điều đó không khiến ông tức giận lắm, tuổi trẻ đều sẽ tinh nghịch ngạo mạn như vậy
Thở đài một hơi ông khẽ nói " coi như trừng phạt con, mừng tuổi năm 16 của con coi như khỏi nhận đi"
"A, phụ thân"
" hừ, không có phép tắc, đây là nơi con có thể lớn tiếng " ông giận giữ gầm lên một tiếng lòng ông cũng khó chịu a vì quá sinh nhật của con gái ông cũng không cánh mà bay rồi
Tiếng thét khiến nàng im thin thít trong lòng thì vô vàn ủy khuất.
Nàng cảm thấy không cam lòng a, cái tấm thẻ đó rõ ràng nàng giữ rất kĩ thế nhưng mà nó cứ không cánh mà bay như vậy, nàng lôi cả dòng họ mười tám đời tổ tông nhà kẻ cướp ra chửi một đợt
" những người gác hủ hôm đó qua hình bộ nhận phạt, còn nữa trừng phạt thêm trăm năm bổng lộc nữa"
Tiếng nói ông vừa dứt thì vô vàn tiếng than thở phiền muộn vang lên, cả đám người ngồi chửi rủa mười tám đời tên cướp a, hắn cướp cũng thật cao minh nha trong một đống đồ hắn lựa đúng hai món có giá trị cao nhất một cái vòng tay không gian có thể chứa vật sống đã vậy còn rộng ngang một cái tiểu thế giới và chứa một cái gia tài tu luyện đủ để bọn họ ăn chơi hết mười đời
Thở đài đuổi mọi người đi, ông ngả người vào chiếc ghế làm từ lông Thiên Hồ cảm nhận sự mềm mại mát lạnh từ nó
Không phải ông không muốn tra rõ nhưng mà nhảy vào Hồ Sinh Mệnh chuyển sinh thì đã được pháp tắc thế giới che đấu, cho dù ông có mạnh thì khi xé mở pháp tắc cũng bị cắn trả mãnh liệt, nếu mà kẻ thù tranh thù thời cơ mà tấn công ông cũng chẳng nắm chắc có thể toàn mệnh mà chạy đi ông sẽ không làm cái chuyện được không đủ bù mất