Vĩnh Thế Chí Tôn

2. Trùng Sinh

Ánh sáng xanh thẳm mông lung chiều rọi khắp không gian nơi đây, nguồn gốc của ánh sáng trừ Y Tuyệt Thiên ra thì cũng chẳng có ai lại bình tĩnh ở cái nơi tăm tối này
Linh hồn Tuyệt Thiên tỏa ra ánh sáng mông lung tựa như có như không huyền bí vô cùng, đây là thành quả khi hắn nắm bắt được cách điều khiển linh hồn mình
Nói linh hồn loại năng lượng bí ẩn, linh hồn chính là hồn phách.
Bất cứ sinh vật sống nào đều có hồn phách của mình, năng lượng linh hồn cũng chính là sóng não, khoa học ngày nay chứng minh được rằng trong mỗi con người có một dòng điện, và dòng điện này được tìm thấy nhiều nhất ở tế bào tập trung trong não và đó cũng chính là "Nhà máy phát điện. Hoạt động phát điện của não sinh ra sóng não, chia thành 5 loại là Beta, Alpha, Theta, Delta và Gamma(biết thêm chi tiết hỏi anh Google)
Sóng não giao động cũng chính là lúc con người thay đổi cảm xúc, ví dụ như tức giận thì óng não sẽ cao một cách bất thường và khi ngủ thì sóng não cũng sẽ thấp đi
Tuyệt Thiên tìm hiểu không biết đã qua bao lâu vì nơi đây hoàn toàn tịch mịch tối tăm hầu như không có khái niệm thời gian vậy, hắn chuyên tâm tìm hiểu linh hồn lực nếu hắn nhìn không sai thì nó chẳng khác sóng não chỉ là tìm cần và huyền bí hơn nhiều, sóng não chính là tinh thần lực: tinh thần lực cao sẽ giúp cho con người minh mẩn hơn, nhạy cảm hơn và dễ khống chế mọi thứ xung quanh.
Còn Linh hồn lực theo truyền thuyết thì linh hồn có ba hồn bảy phách nhưng hắn thì thấy nó sai bét, linh hồn là một thực thể duy nhất và hoàn mỹ nhất nó hoàn toàn là một thực thể duy nhất không có khả năng chia làm ba hồn bảy phách được lại nói linh hồn giống như một cuộn phim vậy, nó lưu trữ tất cả những kí ức từ lúc con người –động vật từ khi chào đời, việc làm nhỏ nhặt nhất đều được lưu trữ trong linh hồn, đó là lý do mà một số người trưởng thành lại có thể nhớ những thứ khi họ chỉ có vài tuổi vì đơn giản những thứ được ghi chép trong linh hồn là không thể phai mờ đồng nghĩa với việc con người sống càng lâu thì trình độ linh hồn lực càng mạnh, linh hồn lực mạnh thì họ hầu như có thể học tập và ghi nhớ mọi thứ ngay tức khắc giống như một chiếc máy tính vậy
Tuyệt Thiên tự hành hạ bản thân mình để tìm hiểu tứ gọi là linh hồn lực, tự bẻ tay mình hay lấy răng cắn đứt ngón tay,…. Vô tình hắn tạo nên một vòng tuần hoàn phá rồi lại lập nó khiến linh hồn hắn trở nên mạnh mẽ một cách dị thường
Linh hồn lực và tinh thần lực có quan hệ chặt chẽ với nhau, linh hồn lực càng mạnh thì tinh thần lực cũng tăng lên còn tinh thần lực tăng lên thì linh hồn lực cũng tương ứng
Với trí thông minh khác người của Tuyệt Thiên đồng nghĩa với việc tinh thần lực của hắn cực cao nên linh hồn của hắn lúc vừa chết không có nhợt nhạt như người khác mà nó ngưng thực hơn gấp mười lần lại thông qua việc nghiên cứu của hắn khiến linh hồn bản thân mình tăng trưởng vượt bậc
Bây giờ linh hồn Tuyệt Thiên cứ phát sáng liên tục, linh hồn chi lực chạy khắp toàn cơ thể khiến cậu thật thoải mái
Thời gian trôi qua không biết bao lâu ở nơi tăm tối lại có một nguồn ánh sáng xanh thẳm chói mắt, Tuyệt Thiên đang ngồi xếp bằng cơ thể linh hồn tỏa ra nguồn ánh sáng mãnh liệt như mặt trời ban chưa chói mặt nhưng mềm dịu thoải mái đến tận cùng nhưng chẳng được bao lâu đột ngột giữa màn đêm lại xuất hiện một vòng lốc xoáy mãnh liệt hút hắn vào, lực hút giống như một cái hố đen vũ trụ cắn nuốt hết mọi thứ cái hố đen biến mất tất cả trờ về màn đêm tăm tối
Lại nói đến hắn, Tuyệt Thiên hầu như chả cảm thấy gì cho đến khi có thứ gì đó xách cậu lên
" chậc năm nay chết toàn nhân vật lớn chẳng biết trên kia lại xảy ra vấn đề gì"
" đúng nha, nghe nói trên đó đang xảy ra thảm chiến dữ lắm mấy tên chuyển sinh bảo trên đó xuất hiện sơn bảo"
Hai kẻ đang kéo hắn đi đúng là những kẻ bắt linh hồn trong truyền thuyết Hắc Bạch Vô Thường a Tương truyền, trong quá trình đi xuống âm gian sau khi người ta chết đi thì quan ải đầu tiên là qua Quỷ Môn quan, rồi liền phải đi qua một con đường gọi là đường Hoàng Tuyền, hai bên đường nở rộ một loại hoa đẹp, chỉ thấy hoa nở không thấy lá xanh, người cõi dương gian gọi là hoa Bỉ Ngạn (hoa của cõi bên kia).
Con đường này cần phải đi rất lâu rất lâu, đến tận cuối con đường sẽ có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên Hà. Trên sông có một chiếc cầu đá gọi là cầu Nại Hà, bờ đối diện bên kia của cây cầu có một gò đất gọi là Vọng Hương đài, bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà. Ở đó có một người tên là Mạnh Bà trông chừng và đưa cho mỗi người qua đường một chén canh Mạnh Bà. Uống canh Mạnh Bà sẽ khiến người ta quên hết tất cả mọi chuyện.
Bên bờ sông Vong Xuyên còn có một tảng đá, gọi là Tam Sinh thạch (đá ba đời), ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người. Đi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương đài nhìn nhân gian một lần cuối cùng, sau đó mới đi vào cõi âm tào địa phủ.
" hai người cho hỏi đây là địa ngục hả" một tiếng nói cắt ngang cuộc trò truyện của Hắc Bạch vô thường
Qoay đầu lại thấy kẻ đang hồn mê kia giờ đang đứng sau lưng họ, thoát khỏi sự khống chế của Vụ Hồn Phiến trong tay Bạch vô thường và Đoạn Hồn Câu trong tay Hắc vô thường khiến cả hai cảm thấy rợn cả người vô thức lùi lại cách xa cậu một chút
Mỉm cười một cách cậu cho là thân thiện " huynh đài" khẻ kêu một tiếng gọi Hắc Bạch vô thường hoàn hồn
Nhìn kẻ trước mắt cảm giác như con cừu non vô hại lại khiến Hắc Bạch vô thường lại càng thêm kiêng kỵ, bọn họ tin vào trực giác của kẻ bắt hồn suốt mấy vạn năm như bọn họ gặp gỡ đủ mọi thể loại linh hồn nhưng kẻ đứng trước mắt lại gạt được trực giác của họ Khiến họ cảm giác sởn hết cả da gà
Tự đánh giá tình hình xung qoanh Tuyệt Thiên chắc chắn đây là địa ngục nơi người chết được đánh giá đầu thai hay bị đày đến mười tám tầng địa ngục " nơi này không tệ đi"
Nói là địa ngục nhưng đây thật đúng là một danh lam thánh cảnh vẻ đẹp mang theo những nét uy nghiêm vô thượng như Diêm Vương Điện, Cầu Nại Hà, Vọng Xuyên Hà,… cứ như một bức tranh vẽ ra, màu sắc tươi xanh như tiên cảnh chỉ thiếu mỗi nơi đây không có sự sống
Hắc Bạch vô thường nhìn cậu một cách qoái dị chẳng ai đi đánh giá địa ngục là nơi ‘không tệ đi’ phải nói là người nào xuống đây cũng nói nơi đây ‘ quá tệ đi’ dù Hắc Bạch vô thường cũng chẳng muốn ở cái nơi chim không thèm ỉa này, bình thường bọn hắn phải làm việc quần quật rất ít khi rảnh, mà mỗi khi rảnh thì bọn hắn cũng lẻn lên nhân gian chơi chứ chả có rảnh mà đi ngó đông ngó tây ở cái nơi chán ngắt này.
" này ngươi đi theo bọn ta tới Quỷ Môn Quan đi" Bạch vô thường trấn tĩnh nhẹ nhàng nói
" không muốn"
" này…. Cái này thế ngươi muốn gì" hắn cảm thấy thật gấp gáp a, ở đây còn rất nhiêu người chờ hắn dẫn đi a
" hai người đi làm việc đi ta tùy tiện dạo chút" nói xong hắn chẳng cần đợi trả lời mà cứ đi thẳng đến chỗ khác, biểu cảm tùy ý giống như đây là sân sau nhà hắn chứ chả phải địa ngục gì
Khuôn mặt của hai người đại ra biểu cảm qoái dị muốn nói nhưng chẳng nói nên lời, dạo gần đây có một số lão qoái vật sắp chết xuống đây để đầu thai, đến Diêm Vương cũng phải nể ba phần chứ nói chi bọn hắn, Hắc Bạch vô thường nghĩ cậu là một lão qoái vật nào đó xuống đầu thai nên cũng chẳng dám qoản nhiều