Chương 42: Quá Khứ Được Hé Lộ

Vạn Biến Hư Ảo

Chương 42: Quá Khứ Được Hé Lộ

Trong lúc Dương Tuấn Vũ không biết phải lên tiếng khuyên Rin thế nào thì đột nhiên hắn cảm giác nguy hiểm xuất hiện.

- Rầm!

Cánh cửa gần ngay trước mặt đột nhiên vỡ tan, một bóng đen từ trong phòng lao vút ra, dưới ánh trăng sáng lóe lên đường kiếm lạnh lẽo hướng thẳng tới Idle.

Ánh mắt Idle đượm buồn, hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng hoàn hảo né được một đòn chí mạng cực nhanh đang đâm chính giữa trán, thân hình nhảy ngược trở lại sân.

Nhận ra bóng người kia chính là Rin, hắn thở dài, nhưng không ra tay giúp đỡ bên nào, khúc mắc của họ thì chính họ phải cởi bỏ. Chỉ có điều khi nhìn thân pháp Idle hắn không khỏi chép miệng.

- Tên này thực sự biến thái.

Triệu Cơ bỗng lên tiếng.

- Ừ. Hắn quá hiểu rõ kiếm pháp, Rin mặc dù kỹ năng ám sát rất tốt nhưng đấu với hắn sẽ không có nổi một phần cơ hội thắng.

Dương Tuấn Vũ gật gù phân tích.

Triệu Cơ bổ sung:

- Anh để ý không, hắn hoàn toàn không đánh lại mà chỉ né tránh, nhưng mỗi một động tác đều rất đặc biệt.

Dương Tuấn Vũ nghe vậy không khỏi chăm chú nhìn hơn, càng nhìn càng nhíu chặt mày, tên này...

- Anh nhận ra rồi?

- Ừ. Mỗi thế di chuyển của hắn đều có thể lập tức rút kiếm, người kiếm hòa hợp, một khắc trước hai tay hắn có thể không cầm thứ gì, nhưng một khắc sau kiếm bên hông chắc chắn đã ra khỏi bao, thậm chí đang đâm thẳng vào điểm yếu của đối phương. Hắn làm sao có thể luyện tập tới mức này chứ? Lần đầu tiên anh thấy một kẻ có kỹ năng siêu đẳng tới vậy.

- Hì. Anh cũng đã từng đạt được, chỉ là khi ở trong trạng thái ấy, anh không giữ được ý thức.

Dương Tuấn Vũ nghe vậy thì ngẩn ra, hắn có lúc nào mất ý thức mà vẫn chiến đấu sao?

Thấy hắn căng óc nghĩ lại, Triệu Cơ cười:

- Anh không có ý thức thì sao mà nhớ được. Anh còn nhớ lần anh tập luyện cùng Dương Tử trước khi cô ấy nhận nhiệm vụ tới Nam Cực không? Lần đó sau khi tập luyện quá mệt mỏi, trong lúc giao đấu với cô ấy, anh đã mất đi ý thức, rồi sáng hôm sau tỉnh lại toàn thân rất đau đớn, mệt mỏi đúng không?

- Đêm đó anh đã làm gì sao?

Dương Tuấn Vũ gãi đầu, hắn nghĩ mãi nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào, chỉ là cơn đau ghê gớm sáng hôm sau đúng là có.

- Hôm đó anh đã dùng thành thạo bộ Thập Long Thương Pháp tới tâm – thương tương thông, Dương Tử đã thua. Mặc dù mất ý thức nhưng tới khi thương đâm tới cổ em ấy, anh bỗng dừng lại một lúc rồi ngất đi. Cô ấy phải vác anh vào nhà đấy. Hì hì.

Bảo sao lúc sau hai người gặp lại ở Nam Cực, ánh mắt em ấy lại có chút tức giận, khó chịu như thế.

- Ài, không biết Dương Tử ở Quân Đoàn Tối Mật có tốt không? Có lẽ con bé hận anh lắm.

Trong đầu bỗng hiện lên khung cảnh đêm đó, cũng là một hôm trăng sáng, hắn đưa cho cô bé viên quặng năng lượng, rồi bá đạo hôn nó. Sau này biết Dương Tử là con nuôi của cha mẹ ruột mình, hắn cũng sửng sốt một hồi.

- Được rồi, trận chiến đã có kết quả.

Nghe Triệu Cơ nhắc, ánh mắt hắn chăm chú lại thì thấy Idle hai ngón tay kẹp chặt một thanh đoản đao của Rin, một thanh còn lại đang găm chặt dưới đất, tay kia hắn đang chĩa thẳng vào cổ Rin.
Đánh một hồi không chạm được vào góc áo hắn, Rin tức điên hét lên một tiếng rồi vứt luôn cả thanh đao, gục xuống khóc hu hu.

- Ài.

Dương Tuấn Vũ thấy vậy lắc đầu bước tới, nhìn thân ảnh đang đứng gãi đầu không hiểu làm sao kia bằng ánh mắt bất lực. Người ta tức giận còn không biết tới dỗ. Tên này là thiên tài kiếm khách, nhưng về tư duy đúng là con số 0 to tướng.

Rin khóc nức lên, rồi thấy bàn tay đang vỗ vai phía sau thì quay lại ôm choàng lấy, tiếng khóc càng thêm tủi thân.

Idle cúi xuống miệng mở mãi mới nói được một câu:

- Aiko, xin lỗi.

Dương Tuấn Vũ thấy cô gái đang khóc chợt khựng lại một chút, tiếng khóc đã nhỏ hơn nhưng nước mắt vẫn rơi càng thêm nhiều, chẳng biết cô đã mệt mỏi tới mức nào mà một thoáng đã thiếp đi. Bờ vai nhỏ này có lẽ đã gánh vác quá nhiều gánh nặng của gia tộc, đồng thời lại phải chôn dấu tâm tình của mình thật sâu vào trong. Nay khi gặp được Idle, cô đã xả toàn bộ ra.

"Cũng tốt."

Hắn lẩm bẩm, rồi ngẩng lên đánh mắt ra hiệu cho Idle vào trong rồi bế cô gái nhỏ như con mèo đang cuộn tròn vào trong.

Khi đi ra cửa thấy Idle ngó nghiêng thì hỏi nhỏ:

- Cô ấy ngủ rồi?

- Ừ.

Hắn rón rén đóng cửa rồi khoác vai Dương Tuấn Vũ ra ngoài phòng khách, bộ dạng siêu cao thủ giờ phút này đều bay sạch.

Khi ngồi xuống uống ngụm trà, Dương Tuấn Vũ cười nói:

- Kiếm pháp của ngươi rất tuyệt diệu.

Idle thấy hắn không nói thân pháp tốt mà lại nói thành kiếm pháp thì hơi bất ngờ:

- Cậu cũng có con mắt không tồi.

- Quá khen, được rồi, tôi hỏi thế không phải nhưng hai người rốt cuộc là có chuyện gì? Sao Rin lúc nào cũng muốn giết anh vậy.

- Kể ra dài dòng lắm.

- Anh có cách giải quyết sao?

Idle lắc đầu:

- Không có.

Chợt mắt hắn sáng lên:

- Người anh em có cách gì sao?

- Đương nhiên không có, chẳng qua người ngoài nhìn vào sự việc sẽ khách quan hơn, biết đâu có thể cho anh vài gợi ý.

Idle bật ngón tay cái khen ngợi, nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

- Cậu chắc cũng nghe thấy Aiko nói rồi, tôi họ Fujiwara, cô ấy thuộc dòng tộc Yamamoto. Hai dòng tộc của tôi và cô ấy vốn rất gần gũi, từ thủy tổ xa xưa đã hình thành nên một quy tắc: Người dòng họ Fujiwara khi tới 13 tuổi, đủ tuổi để vào từ đường thì sẽ nhận được một phù ấn.

Nói xong hắn lưỡng lự một chút rồi vạch cổ áo, Dương Tuấn Vũ nheo mắt nhìn thì thấy lờ mờ có một ấn ký hình chữ "Phụ", nó khác với các hình xăm khắp người của Idle, thứ này dường như ăn sâu vào máu thịt, không thể xóa được.

- Nó là phù ấn đặc thù tổ truyền, không thể xóa, cấp bậc pháp thuật là cấp S, nhưng phần nhiều là nó tượng trưng cho thân phận tộc nhân Fujiwara. Cậu đừng nghĩ chúng tôi như nô dịch, nói đúng là người bảo hộ và tộc Fujiwara chúng tôi coi nó là một niềm vinh hạnh.

Trong sử thư của gia tộc, nhà Fujiwara từ xưa vốn rất yếu nhược, dưới sự bảo hộ của tộc Yamamoto đã dần lớn mạnh, sau đó, cùng với năm gia tộc lớn khác trở thành tướng lĩnh dưới tay Thiên Hoàng Yamamoto Kaito đã thống nhất một vùng lãnh thổ rộng lớn. Kể từ khi Thiên Hoàng Kaito lên ngôi, sáu gia tộc phục tùng đều nguyện ý tạo ra phù ấn thể hiện lòng trung thành.

Sau sự thống trị 6 đời liên tiếp, tộc Yamamoto bắt đầu suy yếu rồi bị đảo chính. Mặc dù không tới nỗi diệt tộc, nhưng cũng chỉ còn lại một hơi tàn. Năm gia tộc khác không làm trái lời thề, qua nhiều thập kỷ đều bảo vệ mầm mống của Yamamoto hi vọng có một ngày xuất hiện một Thiên Hoàng xuất chúng như Yamamoto Kaito năm đó. Chỉ có điều chờ đợi mãi không được, năm gia tộc kia bị địch nhân hao mòn tới tận diệt, cuối cùng chỉ còn Fujiwara bảo vệ Yamamoto.

Tới nay Fujiwara về cơ bản cũng bị diệt rồi.

- Còn không phải chính tay ngươi một mình thảm sát hơn 350 người của Fujiwara, ngươi còn xứng với tên dòng họ ấy sao?

Chẳng biết từ khi nào Rin đã tỉnh lại, cô gái nhỏ phẫn nộ chỉ thẳng mặt Idle thét lên.

Dương Tuấn Vũ không nghĩ ẩn sau hai người lại là một ngăn cách lớn như vậy, nỗi phẫn hận này e rằng khó mà hóa giải được. Quay đầu nhìn sang thấy nắm tay Idle khẽ siết chặt, nhưng rất nhanh thả lỏng ra, rồi hắn chợt nở nụ cười, giọng nói vang lên cũng rất kiên định:

- Họ đáng chết.

- Ngươi!

Ngón tay đang chỉ vào Idle bỗng run rẩy, hai hàng nước mắt chảy xuống.

- Ài. Em nghỉ đi.

Idle thở dài rồi đứng lên quay người rời đi.

- Fujiwara Toshiro, ngươi đứng lại cho ta.

Nhưng dường như hắn không nghe thấy lời nói của Rin, thân ảnh cô tịch rất nhanh hòa lẫn vào màn đêm đen không rõ lối đi.

Dương Tuấn Vũ thấy trán Rin đột nhiên hiện lên vầng sáng hình hoa cúc, nhưng ngón tay bỗng thả rơi xuống, vầng sáng cũng theo đó mà biến mất.

- Cô ấy không sử dụng quyền uy của dòng tộc ngăn cản Idle, nếu không Idle sẽ không thể đi dễ dàng như vậy. Nhưng theo như em cảm nhận, phù ấn kia đúng là pháp thuật chỉ huy cấp cao, nhưng với tài năng của khó đoán của lão Yon có lẽ không phải không có cách giải phóng cho Idle. Suy đoán duy nhất đó là...

- Hắn không muốn mất đi mối ràng buộc cuối cùng này, sự tình thảm sát tộc thân của hắn có lẽ không đơn giản như những gì bày ra trước mắt. Hắn gia nhập Cửu Giới chắc cũng vì một phần lý do bị Yamamoto và tàn tộc Fujiwara truy sát. Idle và Rin rõ ràng tuổi không quá chênh lệch, có lẽ từ nhỏ đã thân thiết với nhau.

Chứng kiến sự biến đổi như hóa quỷ dữ của người bạn thanh mai trúc mã có lẽ đã làm Rin vô cùng đau đớn, e rằng vì nó mà Rin mới gạt bỏ thân phận công chúa mà gia nhập đội Ám Vệ, nơi chỉ toàn gió tanh mưa máu, không có chỗ cho tình cảm, chỉ có chỗ cho sự lạnh lẽo tận cùng.

Hai người này, việc gì phải khổ vậy chứ.

Dương Tuấn Vũ thầm than.

Thấy Rin ngừng khóc, hắn lên tiếng:

- Không sao chứ?

- Ừ.

Cô gật đầu dứt khoát rồi ngữ khí kiên định không cho phép từ chối:

- Tôi sẽ tới Dead Town với anh.

Dương Tuấn Vũ nhíu mày định ngăn cản, nhưng thấy ánh mắt đang trừng lên như muốn nói "Anh không cho tôi đi tôi chết cho anh xem" của cô thì hết cách. Chợt hắn nghĩ tới phương án cuối cùng liền lên tiếng:

- Tôi đi thì được, nhưng e rằng cô rời khỏi đây không dễ dàng gì.

Rin bĩu môi:

- Biết anh sẽ như vậy mà, tôi đã đi gặp ả Faith, cô ta nói nếu muốn rời đi thì phải lập khế ước sinh mệnh, nếu nói bất cứ từ ngữ nào liên quan tới địa điểm hay thông tin liên quan tới Cửu Giới thì sẽ lập tức bóp nát phù ấn, tôi sẽ mất mạng. Hừ. Chết thì có sao, còn hơn ở trong cái ổ chuột này ngây ngốc tới mục xương.