Chương 268: Mở Rộng Đầu Tư

Vạn Biến Hư Ảo

Chương 268: Mở Rộng Đầu Tư

Không ngoài dự đoán, các sản phẩm của Thịnh Thế khi ra mắt lập tức đã nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ khách hàng, số đơn đặt hàng vẫn ào ào như vũ bão, điều đáng nói ở chỗ, các đơn hàng này đa phần là thu mua số lượng lớn. Nguyên nhân là do các sản phẩm đợt này của Thịnh Thế đều mang tính chất cách mạng ở từng lĩnh vực, mà kẻ nào nhanh chân, kẻ đó chắc chắn có thể thu về nguồn lợi ích cực lớn.

Để đáp ứng nhu cầu ngày càng càng của khách hàng, Thịnh Thế tiếp tục mở rộng cơ sở sản xuất, và lần đầu tiên, họ quyết định mở một cơ sở ở nước ngoài.

Nói là nước ngoài xa xôi, nhưng thực chất đây là một quốc gia láng giềng của Việt Nam.

Lào là một quốc giá có nền kinh tế thuộc nhóm chậm phát triển, không bởi vì người dân họ trình độ không cao, mà chủ yếu là do số lượng dân cư còn khá thưa thớt.

Quen sống theo phong tục dạng bộ tộc là chính, thành ra các ngành kinh tế tập trung đối với họ còn tương đối mới mẻ. Mặc dù chính phủ Lào nhiều năm nay đã áp dụng các biện pháp khích lệ người dân tham gia xây dựng kinh tế mới, nhưng phong tục vẫn là phong tục, trở thành rào cản không hề nhỏ.

Ở Lào, người Việt tới đây đầu tư không phải ít. Nơi này không thiếu những tập đoàn, nhưng quy mô chưa bao giờ được đánh giá quá cao. Chưa kể các tập đoàn này cũng chủ yếu nhắm tới khai thác nông nghiệp, lâm nghiệp là chính.

Đặc điểm địa lý không tiếp giáp biển quả là một thiệt thòi lớn đối với quốc gia này. Khi mà hàng hóa đa số ở các nước đều chủ yếu vận chuyển bằng hàng hải, như ở Việt Nam, con đường xuất nhập khẩu bằng đường biển thậm chí chiếm tới 80-90% kim ngạch hàng năm. Từ đó có thể thấy, Lào nghèo không phải là không có nguyên nhân.

Vận chuyển bằng đường bộ thực sự gặp nhiều trở ngại, khi mà cách xuất khẩu chủ yếu chỉ có thể thông qua đường sắt và đường hàng không, nhưng hàng không vốn chủ yếu chở khách là chính, mà đường sắt xuyên quốc gia thì ít tới mức đáng thương, cho nên, kinh tế Lào vốn đã kém càng khó có thể nâng tầm.

Chính vì lẽ đó, việc Thịnh Thế lựa chọn mở rộng cơ sở sản xuất tới quốc gia này thực sự khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng Dương Tuấn Vũ thì không nghĩ vậy. Người đời đã nói anh em như thể tay chân, từ xưa tới nay, có thể nhận định rằng Lào là quốc gia luôn đứng về phía Việt Nam trong các cuộc tranh chấp, mặc dù tiếng nói của họ không nhiều, nhưng việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vẫn là một điều vô cùng đáng quý.

Việt Nam hiện giờ đã trở thành một trong những cường quốc có vị thế trên trường quốc tế, thậm chí còn có ghế thành viên thường trực trong WTO, càng là ở cao, chúng ta càng phải xây dựng tình bằng hữu bền chặt với nhiều quốc gia, mà cái tên nên giúp đỡ nhất đương nhiên là người anh em Lào này.

Đứng về mặt kinh tế mà nhìn thì nước đi của Thịnh Thế không nhận được sự đồng tình từ nhiều phía, nhưng đứng về mặt chính trị thì đây là một nước đi vô cùng khôn ngoan.

Lào không có tài nguyên biển? Việt Nam có.

Lào không có nền kinh tế phát triển? Việt Nam có.

Lào không có công nhân trình độ hàng đầu? Việt Nam có.

Cái mà quốc gia này thiếu, Việt Nam hoàn toàn có thể bù đắp. Để thể hiện cho sự quyết tâm của mình, Dương Tuấn Vũ đề nghị Vân Tú cấp tốc xây dựng tuyến đường sắt nối liền giữa hai quốc gia, đồng thời nhanh chóng triển khai các dự án làm đường quốc lộ cho đất nước này. Điều đó đương nhiên sẽ khiến Thịnh Thế phải đầu tư một khoản tiền rất lớn, nhưng theo hắn thì vô cùng đáng giá.

Ngay khi biết tin siêu tập đoàn công nghệ hàng đầu thế giới có ý định đầu tư ở đất nước mình, chính phủ Lào đã lập tức bày tỏ thái độ hết sức nhiệt tình, họ cũng hứa sẽ tạo mọi điều kiện thuận lợi nhất cả về đất đai nhà xưởng cho tới nhân lực, chỉ cần Thịnh Thế thực sự đặt chân tới, nhất định sẽ không làm bọn họ thất vọng. Mà đây, chính là thứ Dương Tuấn Vũ hết sức cần.

Người khác có lẽ không biết, nhưng hắn hiểu rõ ở Lào có những tài nguyên mà các quốc gia khác rất hiếm, đó là quặng Urinua, một loại quặng cực kỳ quan trọng trong sản xuất các tàu vũ trụ. Các quốc gia khác không biết, bản thân Lào lại càng không rõ mình nắm trong tay kho báu có thể đem lại nguồn tài chính khổng lồ.

Dương Tuấn Vũ cũng không muốn chiếm tiện nghi của họ, hắn dựa theo giá thị trường mà lên kế hoạch thu mua loại quặng nào, sao cho cả hai bên đều sẽ vui vẻ. Hơn nữa, việc đầu tư cơ sở khoa học kỹ thuật ở đây chắc chắn sẽ giúp nước bạn thu về nguồn thuế cực lớn, góp phần nâng tầm nền kinh tế ở quốc gia này.

Cuộc gặp gỡ song phương nhanh chóng diễn ra, phía Việt Nam không chỉ có người của Thịnh Thế mà còn có các lãnh đạo cấp cao thuận tiện mở một cuộc viếng thăm đất nước anh em này. Người Lào mặc dù đời sống khó khăn, nhưng sự nhiệt tình thì chưa bao giờ thiếu thốn.

Có sự dẫn dắt của lão đạo cấp cao hai nước, dự án mà Thịnh Thế muốn triển khai đương nhiên thuận buồm xuôi gió. Theo bản hợp đồng, không để phía họ đợi quá lâu, Thịnh Thế sẽ trong vòng một tuần cử người tới khảo sát địa phương thích hợp để mở xưởng sản xuất.

Người đi thị sát đương nhiên Dương Tuấn Vũ, bởi hắn chính là người thiết kế hạng mục này.

Trong quá trình khảo sát địa hình, Dương Tuấn Vũ làm như vô tình phát hiện một loại quặng đá kỳ quái, người đi cùng hắn tên Singhavong, là một thị trưởng tỉnh Champasak đang nhiệt tình giới thiệu liền tỏ ra ngây ngô không hiểu đây là thứ gì.

Dương Tuấn Vũ làm ra vẻ đăm chiêu một lúc mới nói:

- Đây là một loại quặng thực sự có ích trong quá trình sản xuất các thiết bị của chúng tôi, không nghĩ rằng quý vị lại có tài nguyên này. Nếu đã như vậy, tôi thay mặt Thịnh Thế muốn ngỏ ý khai thác loại đá này để phục vụ sản xuất, nếu thành công, hẳn là sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tiền bạc để vận chuyển nguyên vật liệu từ Việt Nam tới.

Thấy Singhavong có chút lúng túng, Dương Tuấn Vũ chợt "à" một tiếng:

- Tôi sơ ý quá, việc khai thác tài nguyên quốc gia quả thực không thể chỉ cần hai chúng ta là được. Như vậy đi, ngài trở về liền xin chỉ thị của lãnh đạo phía trên, tôi cũng về soạn một dự án khai thác, đảm bảo không để các vị chịu thiệt thòi.

Singhavong thấy vậy lập tức thờ phào, trước khi đi lãnh đạo đã từng gọi hắn vào nói rõ, phía Thịnh Thế nếu có bất cứ yêu cầu gì, nếu không quá phận thì cứ tận lực giúp đỡ, nhưng Singhavong hiểu, tài nguyên là một thứ vô cùng trọng yếu đối với mỗi quốc gia, tuyệt không thể qua loa vài câu là đồng ý được. May mắn người thanh niên này cũng biết trước biết sau, nếu vậy ông ta cũng không tiện làm hắn mất hứng, Singhavong cười ha hả nói:

- Ngài Dương nếu đã để ý tới loại tài nguyên kỳ lạ này thì tôi nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ hết mình.

Dương Tuấn Vũ tỏ vẻ vui mừng gật đầu:

- Vậy thì cảm ơn thị trưởng rồi. Tốt lắm, chúng ta tiếp tục khảo sát địa hình.

Qua nửa ngày trời đi lại khắp vùng Champasak, Dương Tuấn Vũ cuối cùng đưa ra thái độ của mình:

- Đất đai nhìn chung không vấn đề gì, nhưng nếu quý quốc đồng ý để chúng tôi khai thác loại quặng đá kia thì nhà xưởng có lẽ cũng nên ở trong khu vực đó là thuận lợi nhất. Nếu được, chúng tôi sẽ mở xưởng sản xuất với khoảng 8000 đầu máy, nhân công cần cho dự án rơi vào khoảng 14000 người. Nếu còn được khai thai mỏ quặng kia, tôi sẽ xin lãnh đạo phía trên mở một khu khai thác khoảng 6000 nhân công nữa. Dự án cụ thể đành đợi ngài thị trưởng xin chỉ thị của lãnh đạo rồi chúng ta tiếp tục bàn bạc vậy.

Singhavong bị những con số của Dương Tuấn Vũ làm cho thất kinh, phải biết một nhà xưởng cỡ nhỏ chỉ cần khoảng 100-200 nhân công, một nhà xưởng cỡ vừa khoảng 1000-2000 nhân công, một nhà xưởng cỡ lớn cũng chỉ cần tới 5000 nhân công. Nhưng người này mở miệng ra là đã cần 14.000 người, tối đa có thể lên tới 20.000 ngàn người, đây quả thực là một dự án cực lớn, nếu để người ta phật ý mà tới nơi khác đầu tư thì Singhavong quả thật là không còn mặt mũi nào làm thị trưởng nữa.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Dương Tuấn Vũ, Singhavong không dám chậm trễ, thậm chí cái bụng đang kêu gào vì đói cũng bị lão bỏ qua một bên, vừa về tới cơ quan, lão lập tức quay số gọi cho thủ trưởng.

Có lẽ vị thủ trưởng này cũng đợi cuộc gọi của Singhavong cả ngày trời rồi, cho nên điện thoại bàn vừa mới tút một tiếng đã thấy ông ta nhấc máy ngay, giọng nói vừa lo lắng vừa hồi hộp:

- Thế nào? Giám đốc Dương hài lòng chứ?

Singhavong che điện thoại, mắt nhìn xung quanh vô cùng cảnh giác như đang sợ gián điệp nghe thấy vậy, dù ông ta cố gắng kìm nén sự vui mừng trong lòng, nhưng ngữ điệu vui sướng đã bán đứng ông ta:

- Thưa thủ trưởng, cậu ta có vẻ rất ưng ý với Champasak, vị giám đốc Dương đó nói nếu hai bên không có gì vướng mắc, phía Thịnh Thế sẽ xây dựng một nhà xưởng với 8000 đầu máy, nhân công cho dự án khoảng 14.000 người.

- Cái gì? 8000 đầu máy, cần 14.000 nhân công?