Chương 269: Thuận Nước Đẩy Thuyền

Vạn Biến Hư Ảo

Chương 269: Thuận Nước Đẩy Thuyền

Singhavong bị tiếng thét của thủ trưởng làm cho đau tai, nhưng hắn mặc kệ, bởi vì bây giờ lão cũng đang cực kỳ phấn khích, nhớ tới lời hứa của mình với vị giám đốc kia, ông ta lựa lời một chút rồi nói tiếp:

- Là như vậy, thưa thủ trưởng, trong quá trình tôi dẫn giám đốc Dương khảo sát, đột nhiên cậu ta phát hiện ra một loại quặng đá gì đó khá kỳ lạ. Sau khi quan sát một phen, cậu ta mừng rỡ nói đây là một trong những loại nguyên liệu cần thiết trong quá trình sản xuất, nếu chúng ta đồng ý, cậu ta sẽ xin phía tổng công ty đầu tư xây dựng thêm một nhà máy khai thác quặng với lượng công nhân dự tính khoảng 6000 người.

Thủ trưởng nghe báo cáo xong thì không khỏi kinh hãi, những con số này quả thực rất đáng xem xét. Phải biết bình thường các dự án đầu tư vào Lào là không quá cao, đa phần chỉ cần khoảng 1000-2000 nhân công, nhưng Thịnh Thế đúng là Thịnh Thế, một siêu tập đoàn xuyên quốc gia vừa nói một cái là 20.000 người, một con số kỷ lục từ trước tới nay. Không nói tới toàn bộ chi phí xây dựng nhà xưởng là họ hoàn toàn bỏ ra, riêng số tiền phải trả cho số lượng nhân công này mỗi tháng cũng đã là một con số cực kỳ kinh người. Nếu hai bên hợp tác thành công, GDP của Lào ít nhất cũng tăng lên ít nhất 2 lần. Đây cũng không phải là một ngàn lên hai ngàn, mà là cả triệu thậm chí là chục triệu, trăm triệu USD. Với số tiền này, quốc gia của họ hoàn toàn có thể kiến thiết thêm 1-2 đô thị lớn, trải đường tới từng thôn xã, đem lại các phúc lợi y tế, giáo dục tốt hơn trước nhiều lắm.

Nhưng việc khai thác tài nguyên không phải chuyện đùa, đương nhiên ông ta cũng không lo phía Thịnh Thế sẽ khai thác mà không trả tiền, nhưng tài nguyên vốn là thứ lấy đi một ít thì thiếu đi một phần, nên cần phải đưa ra cuộc họp quốc hội mới có thể quyết định được.

Đang lúc đắn đo, ông ta lại nghe thấy Singhavong nói thêm:

- Vị giám đốc Dương đó cũng rất biết điều, cậu ta nói sẽ không làm chúng ta phải chịu thiệt, khi về sẽ liên hệ với phía tập đoàn và xây dựng một bản kế hoạch rõ ràng trình lên chính phủ. Nếu được thì tốt, không được cũng sẽ không vì phản đối mà rút khỏi đầu tư.

Thủ trưởng nghe vậy thì gật gù, cách làm của tập đoàn Thịnh Thế xưa nay luôn được cộng đồng quốc tế đánh giá rất cao, cho nên bất cứ quốc gia nào cũng mời chào họ đầu tư. Vị thủ trưởng này cũng không phải người suy nghĩ đơn giản, ông ta hiểu rõ việc Thịnh Thế đầu tư ít nhiều đều là do suốt bao nhiêu năm qua Lào luôn ủng hộ Việt Nam. Giờ đất nước anh em này đã lắc mình trở thành một cường quốc chỉ trong vòng thời gian vỏn vẹn có 10 năm, đương nhiên sẽ không quên sự ủng hộ dù ít nhưng bền bỉ của chính phủ Lào.

Nhưng dù là như thế ông ta cũng sẽ không chủ quan, người ta có thể đầu tư một nhà xưởng ở đây rồi sau đó chuyển trọng tâm sang quốc gia khác là hoàn toàn có thể. Nếu muốn giữ chân một tập đoàn lớn như vậy chỉ bằng sự nhiệt tình là chưa đủ, họ phải có cái gì đó hấp dẫn người ta đâu tư lâu dài, thậm chí mở rộng đầu tư trên nhiều tỉnh thành là càng tốt. Mà thứ vốn khiến ông ta đau đầu này đột nhiên trở nên thông suốt, đúng vậy, mỏ tài nguyên kia nhất định là một thứ mồi câu không thể tốt hơn. Nếu đã có một mỏ, ông ta cũng không sợ không có thêm mỏ thứ hai. Rồi ngay cả khi khai thác mỏ đã hoàn tất, nhiêu thời gian đó cũng đủ để tập đoàn Thịnh Thế khuếch trương cơ sở tới nhiều tỉnh thành của họ rồi.

Vị thủ trưởng giống như đã hạ quyết tâm, ông ta nói với Singhavong mấy câu khích lệ, bảo ông ta tiếp tục chiêu đãi vị giám đốc kia như khách quý, đồng thời cũng không quên dặn nếu hắn có bất cứ yêu cầu nào, chỉ cần không quá phận thì lập tức đáp ứng.

Sau khi nhắc nhở xong, vị thủ trưởng lập tức bấm số gọi cho thư ký, bảo cô liên lạc với các lãnh đạo khác yêu cầu họ nhanh chóng có mặt để bàn bạc chính sách.

Cuộc luận đàm diễn ra kéo dài cả mấy tiếng đồng hồ, nhưng tới khi cửa phòng họp mở ra, đa phần mọi người đều nở một nụ cười, điều này cho thấy họ đã có ý kiến thống nhất.

Khi trở về phòng mình, vị thủ trưởng nghĩ một chút liền gọi lại cho Singhavong. Đầu máy bên kia không quá lâu đã kết nối tín hiệu, có thể thấy đêm nay nhiều người sẽ mất ngủ.

- Tôi, Singhavong đây.

- Ừ, là như vậy, ý kiến sơ bộ của các bị lãnh đạo đều đồng thuận cho Thịnh Thế khai thác tài nguyên kia, nhưng cụ thể vẫn cần đợi bản kế hoạch chi tiết của cậu ta mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng. Ngày mai cậu ta tới, cậu đừng vội nói chúng ta đã đồng ý, trước hết cứ nhắc khéo cậu ta nên nhanh chóng hoàn thành hồ sơ.

- Vâng, ý thủ trưởng tôi đã hiểu.

- Tốt lắm, đã không còn sớm nữa rồi, cậu nên nghỉ ngơi sớm đi.

- Thủ trưởng cũng vậy, tôi xin phép.

Cuộc gọi đã kết thúc, Singhavong và vị thủ trưởng của ông ta đều nở một nụ cười, người thì vui mừng vì tương lai phát triển của đất nước, người thì thở phào nhẹ nhõm vì đã có cách giữ chân vị thần tài này ở lại với Champasak.

Sáng sớm hôm sau, khi Dương Tuấn Vũ vừa rời khỏi cửa liền nhìn thấy hai nữ phục vụ đứng sẵn ở bên ngoài từ bao giờ, hắn có chút áy náy nhưng không nói ra. Ai cũng vì miếng ăn của mình, hai cô gái này tuy phải dậy sớm một chút những cũng sẽ nhận được thù lao xứng đáng.

Nói một tiếng ra ngoài chạy bộ rèn luyện thể lực, Dương Tuấn Vũ vừa chạy vừa đánh giá thêm địa hình và phong cảnh nơi đây. Ánh nắng mặt trời gần một tiếng sau đã ló rạng ở phía đông, Lào quả là một quốc gia nghèo nhưng thảm thực vật ngược lại vẫn giữ được nét nguyên thủy của nó, khiến cho không khí có một loại tươi mát khiến cả người vô cùng sảng khoái.

Hấp thu một lượng năng lượng từ mặt trời ban sớm, Dương Tuấn Vũ liền chạy bộ về khu khách sạn. Vừa tới cửa đã thấy bộ dạng có phần nôn nóng của Singhavong, nhưng ngay khi thấy Dương Tuấn Vũ, ông ta liền thở phào một hơi, gương mặt niềm nở giơ tay ra.

Sau cái nắm tay, Singhavong khen ngợi nói:

- Giám đốc Dương đúng là biết quan tâm sức khỏe, từ sớm đã dậy chạy bộ rồi, quả thực là đáng quý.

Dương Tuấn Vũ cười ha hả:

- Sức khỏe là nền tảng của tất cả, có sức khỏe sẽ có tất cả. Tôi không muốn vì ngủ thêm vài tiếng mà khiến cơ thể yếu đi mỗi ngày. Tốt rồi, chắc ngài Singhavong phải đợi tôi thêm một chút, tôi vào phòng tắm qua một chút sẽ ra.

Singhavong xua tay:

- Ngài Dương cứ tự nhiên, tôi hôm nay cũng không có nhiều việc, nhân lúc này làm một ấm trà là tuyệt nhất.

Hai người chia tay nhau, Singhavong liền phân phó nhà hàng làm bữa sáng tốt nhất mang tới một chiếc bàn bên cạnh hồ liễu, ánh nắng sớm ấm áp len lỏi theo từng ngọn gió mang theo hương vị của tự nhiên vô cùng dễ chịu. Dương Tuấn Vũ làm việc rất nhanh, thoáng chốc đã thấy hắn mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng phối hợp với khí chất cùng hình thể rắn chắc đã đủ làm một bộ phận nữ tiếp viên mặt đỏ tim đập liên hồi.

Nếm chén trà vẫn còn đủ vị nóng ấm, Dương Tuấn Vũ liền hiểu vị thị trưởng này vẫn đợi hắn mới chịu mang trà ra chứ không uống trước, lòng hảo cảm về con người chất phác nơi này cũng tăng thêm một chút.

Sau khi giải quyết xong bữa sáng, hai người tiếp tục đi thị sát một số nơi hôm qua còn chưa đi được. Tới giữa trưa, bọn họ mới dừng chân tại một nhà hàng tương đối đơn sơ, nhưng đồ ăn cũng khá hấp dẫn.

Dương Tuấn Vũ nghĩ ngợi một chút, liền bâng quơ hỏi:

- Không biết ngài thị trưởng đã có thời gian tới đất nước chúng tôi chưa?

Singhavong gật đầu, ánh mắt có phần ngưỡng mộ:

- Đã từng, nhưng không nhiều. Phần vì bận việc, phần vì tuổi đã không còn trẻ nữa. Ài, mới đó đã ba năm rồi, thực sự có chút hoài niệm.

Dương Tuấn Vũ gật đầu, gắp thêm một miếng cá sông khá thơm, hắn gõ gõ ngón tay, đây là thói quen không bỏ được của hắn mỗi khi nói chuyện:

- Vậy ngài đã tới nhà hàng Tuyết Yên ăn rồi chứ?

Singhavong thở dài:

- Đã từng, đương nhiên đã từng, nơi đó quả thực là mỹ vị nhân gian, các đầu bếp đúng là cực đỉnh.

Dương Tuấn Vũ cười:

- Ngài quá khen rồi.

Singhavong lắc đầu:

- Không hề thổi phồng, chẳng phải mình tôi nghĩ thế đâu, những vị thủ trưởng hay lãnh đạo khác khi tới Việt Nam đều phải ghé qua nơi đó ăn một bữa mới về được. Phải chăng ở đất nước tôi có một nhà hàng như thế thì tốt, sẽ rất nhiều người hiểu được thế nào là niềm hạnh phúc của một bữa ăn.

- Như vậy? Nếu tôi nói sẽ đem ẩm thực Tuyết Yên đến nơi đây, không biết ngài thị trưởng thấy có được không?

Singhavong tròn mắt kinh ngạc:

- Ngài Dương nói là thật? Việc này tuyệt đối không thể đùa. Phải biết Tuyết Yên là nhà hàng cấp ba sao, cấp cao nhất của cả thế giới, làm sao có thể tới nơi kém phát triển như chúng tôi được.

Nói tới đây Singhavong hơi đỏ mặt, mặc dù nói ra sự thật nhưng dù sao Champasak cũng là nơi ông sinh ra, khó tránh khỏi sợ người ta đánh giá thấp.