Chương 271: Chiến Sự Khẩn Cấp

Vạn Biến Hư Ảo

Chương 271: Chiến Sự Khẩn Cấp

Cuộc chiến tranh thương nghiệp còn chưa thể đi tới hồi kết, hai bên cũng không chịu an phận như thế, ngay khi Dương Tuấn Vũ chuẩn bị chủ động phát đi mệnh lệnh công kích, thì đồng thời cũng nhận được tin cảnh báo tới từ đội ngũ trinh sát gửi về:

- Kẻ địch đã có động tĩnh.

Sự thua thiệt trên thị trường mua bán không thể nói lên quá nhiều điều, Dương Tuấn Vũ là người từng tiếp xúc nên hiểu rõ những thứ mà kẻ địch bán ra thị trường chỉ là một trong số ít sản phẩm công nghệ của chúng mà thôi. Chưa kể ưu thế chính của chúng là sản xuất vũ khí. Vì thế, dù nhìn qua chúng đang ở thế hạ phong, nhưng khó có thể nói trước sắp tới sẽ biến hóa thế nào.

Theo đánh giá của Triệu Cơ ngày trước, hàng rào phòng thủ tin tức của chúng là cực mạnh, không hề thua kém cô là bao, thậm chí nếu chủ quan thì có thể hoàn toàn thất thủ như lần đó. Để có được một lá chắn phòng ngự như thế, cơ sở khoa học của đối phương tuyệt đối không thể thua kém họ. Đây có lẽ là điểm dựa vững chắc để chúng chủ động ra tay lần này.

Dương Tuấn Vũ không dám khinh địch, hắn lập tức triệu tập cuộc họp, đưa ra phương án tác chiến:

- Theo tin tức báo về, kẻ địch sử dụng chủ yếu là thủy quân, nhưng không thể loại trừ tên lửa tầm xa và bộ binh từ các tuyến biên giới đổ vào. Tình hình chúng ta có phần bị động, vì thế mọi phướng án phòng thủ lập tức triển khai ngay lập tức. Nếu dàn trải sẽ khó đạt được hiệu quả tốt nhất, vì thế, các cậu hạ lệnh cho những cứ điểm rải rác tăng cường cảnh giác, có bất cứ tin tức gì cần báo lại tổng bộ.

- Walter phụ trách bộ binh!

- Rõ!

- DG, cậu phụ trách pháo binh!

- Rõ!

- Cyborg, cậu phụ trách hải quân!

- Tuân lệnh!

- Tôi sẽ phụ trách không quân! Tình hình chiến sự cấp bách, tôi sẽ vừa tập hợp quân vừa liên lạc với chính phủ để họ tập hợp vũ trang. Toàn quân chú ý! Lập tức xuất phát. Điểm đến Vĩnh Bắc Bộ!

Đi theo cùng với hắn còn có Vân Tú, cô một mực lo lắng cuối cùng vẫn phải nói ra:

- Tuấn Vũ... Anh làm như vậy bí mật quân sự của chúng ta sẽ bại lộ mất.

Dương Tuấn Vũ thở dài, ánh mắt có phần buồn bực, nhưng rất nhanh trở về dáng vẻ bình thường:

- Không thể giấu mãi được, cái kim trong bọc lâu ngày sẽ rơi ra. Việc đứng sau Thịnh Thế là một tập đoàn quân sự e rằng đã có nhiều người phán đoán được phần nào rồi, lần này lộ ra cũng không phải việc gì quá bất ngờ. Chúng ta sẽ nhân cơ hội này đưa tổ chức ra ánh sáng, đương nhiên, ánh sáng này cũng không phải ai cũng có thể nhìn thấy.

Ý định của hắn rất rõ ràng, việc tổ chức bại lộ dù có thể đem lại hạn chế nhất định trong tương lai, nhưng có thể tận dụng được sự ủng hộ của quốc gia thì vẫn là đáng giá. Sở dĩ hắn tin chính phủ sẽ không xét xử tội danh tự ý thành lập quân đội, tự ý sản xuất và tàng trữ vũ khí là có nguyên do của nó.

Khi một tổ chức có ảnh hưởng quá sâu rộng lên hệ thống kinh tế, chính trị, văn hóa, thì tuyệt đối không thể cứ áp dụng pháp luật cứng rắn để trừng trị, như thế là một nước cờ hoàn toàn không khôn ngoan. Thịnh Thế đem lại cho quốc gia quá nhiều thứ, từ GDP tăng vọt từ một nước chìm nổi tầm trung cho tới vị thế số 2 thậm chí là số 1 trong tương lai không xa, từ một quốc gia phải tốn hàng nghìn tỷ đồng đi mua vũ khí hạng hai của các nước, tới một quốc gia có thể tự sản xuất vũ khí hàng đầu, thậm chí còn bắt đầu thu lại lợi nhuận cực lớn từ buôn bán mặt hàng siêu lợi nhuận này. Thay đổi kinh tế dẫn tới thay đổi toàn bộ hình dạng của đất nước, các tuyến đường chất lượng cao thúc đẩy giao thông thuận tiện, các khu du lịch với những hệ thống nhà hàng khách sạn, vui chơi giải trí bậc nhất, cuối cùng là thay đổi nhận thức, văn hóa của người dân đất Việt.

Nói thì nói vậy nhưng Vân Tú hơn ai hết hiểu rằng hắn chính là đang đánh cược. Đánh cược xem thái độ của chính phủ sau khi biết tất cả sẽ lựa chọn như thế nào.

Sau khi nhận được tin tức từ phía Dương Tuấn Vũ, bộ trưởng Lê Quân lập tức triệu tập các lãnh đạo cấp cao họp trực tuyến khẩn cấp, gương mặt ông ta rất thâm trầm, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy không rét mà run. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì?" Tất cả đều đoán già đoán non mục đích của cuộc họp khẩn cấp trong đêm này.

Lê Quân đợi mọi người ổn định kết nối, ông ta lập tức nói:

- Chúng ta đang bị tấn công!

- Bị tấn công?

Tất cả đều giật mình, ai cũng nghĩ tai mình vừa nghe nhầm. Tình hình biển đảo mặc dù vẫn luôn căng thẳng giữa các bên, nhưng không ai nghĩ phía đối thủ lại thực sự dám nổ súng. Bởi vì Biển Đông hiện giờ không chỉ đơn thuần là cuộc đối đầu của các quốc gia liên quan, mà nó còn là một cuộc chiến chính trị quy mô toàn cầu đúng nghĩa. Với giá trị là vùng biển vận chuyển khối lượng hàng hóa lớn nhất trên thế giới, những cường quốc đều hiểu rõ không thể để Trung Quốc chiếm đóng và tuyên bố chủ quyền trái phép. Chính vì lẽ đó, không nhiều người nghĩ trong thời điểm này đối phương lại dám manh động, đưa vũ khí vào tranh chấp biển đảo.

Nhận ra lời nói của mình có phần thiếu sót khiến những người khác hiểu lầm, Lê Quân liền nhanh chóng sửa lại:

- Chúng ta đang đối mặt với một cuộc tấn công không phải vùng tranh chấp ở hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa mà là một cuộc tấn công cực kỳ trắng trợn vào Vịnh Bắc Bộ.

- Vịnh Bắc Bộ? Bộ trưởng, ngài không nghe lầm chứ?

Lê Quân lắc đầu, ánh mắt sắc bén:

- Không nhầm. Tin tức này tôi nhận được từ một nguồn tin rất chính xác. Mặc kệ lý do là gì, chúng ta cần phải nhanh chóng triển khai tác chiến, nguyên nhân cụ thể từ từ tìm hiểu. Các đồng chí lập tức thông báo cho quân đội lập tức vào vị trí sẵn sàng chiến đấu.

- Tuân lệnh!

Ai nấy đều không dám chậm trễ bật còi báo động, trong phút chốc các tỉnh ven Vịnh Bắc Bộ vang lên những tiếng cảnh báo, hàng loạt xe cơ giới, xe bọc thép, phi cơ chiến đấu được điều động tới. Người dân thấy vậy vô cùng hoang mang, và không để họ đợi lâu các kênh tin tức nhanh chóng truyền bá thông tin chiến sự khẩn cấp, người dân nằm trong vùng chiến đấu phải lập tức tiến hành di tản.

Lê Quân khoác vội chiếc áo rời khỏi quân khu, ông lên trực thăng nhanh chóng rời khỏi Hà Đô bay ra tiền tuyến. Ngồi trên máy bay, ông ta vẫn không dừng cuộc nói chuyện điện thoại.

- Rốt cuộc kẻ địch vì sao lại tấn công? Làm thế nào cậu có thể biết tin trước cả hệ thống trinh sát của quân đội quốc gia?

Đầu dây bên kia là một giọng nói trầm thấp, chẳng qua âm thanh phát ra có phần không hề có cảm xúc:

- Kẻ địch là một tổ chức cực kỳ hiếu chiến, chúng nhắm vào nước ta đương nhiên phải có mục đích, nguyên nhân cụ thể vì sao thì cần phải nói chuyện trực tiếp mới rõ được. Còn về việc làm sao mà tôi biết, xin thưa Bộ trưởng, tôi có cách riêng của mình, và có lẽ không lâu nữa, Bộ trường sẽ hiểu rõ.

Nói tới đó, hắn lập tức cúp máy. Lê Quân nhìn vào màn hình điện thoại trong lòng không khỏi tức giận vì thái độ của hắn, nhưng nghĩ kỹ lại, cậu ta có công cấp báo nên tạm thời không truy cứu.

Sau một quãng thời gian không lâu, điện thoại của Lê Quân lại reo lên, lần này không phải xuất phát từ phía người kia mà là một người có tên Phạm Văn Quý.

- Tư Lệnh Quý, tình hình trên biển thế nào? Quân ta đã chuẩn bị tới đâu rồi.

Phạm Văn Quý vừa nhìn lên bầu trời, vừa nhìn ra mặt biển, trong lòng không khỏi rúng động, nhưng là một Tư Lệnh Hải Quân, ông ta không muốn tỏ ra cảm xúc mình đang hỗn loạn trước mặt những cấp dưới ở bên cạnh.

- Báo cáo Bộ Trưởng, chúng ta nhận được tin viện quân.

- Viện quân?

Lê Quân nhíu mày, ông ta rõ ràng còn chưa có liên hệ với các nước láng giềng nhờ giúp đỡ, lấy đâu ra viện quân.

Như hiểu được thắc mắc trong lòng lãnh đạo, Tư Lệnh Phạm Văn Quý liền nói rõ:

- Họ nói họ tới từ một tổ chức mang tên Mắt Rồng, thủ lĩnh họ vừa mới truyền tin ngỏ ý hợp tác đẩy lùi kẻ địch trên biển. Vì thế tôi mới gọi điện khẩn cấp xin ý kiến Bộ Trưởng.

Lê Quân cảm thấy đầu mình không khỏi to ra, từ đâu lại chui ra một tổ chức tên là Mắt Rồng chứ, ông ta cẩn trọng nói:

- Hỏa lực của họ ra sao?

Phạm Văn Quý giọng có chút run:

- Theo báo cáo từ trinh sát, họ có khoảng 1000 Hải quân, 2000 Bộ Binh, 500 Không quân, 300 Pháo Binh. Hiện tại đang ở trong khu vực biển nằm giữa đảo Bạch Long Vĩ và đất liền.

- Lực lượng lớn như vậy?

Lê Quân thốt lên. Nếu đây là một quân đoàn của đất nước thì không nói, Mắt Rồng kia đơn thuần chỉ là tổ chức làm sao lại có hỏa lực mạnh và đa dạng tới vậy?