Chương 266: Tri Thức Cấm

Vạn Biến Hư Ảo

Chương 266: Tri Thức Cấm

Vân Tú không làm phiền hắn tập trung, cô tò mò quan sát Gemi, mặc dù không rõ khả năng của nó tới mức nào, nhưng nhìn qua robot này khác hẳn so với những sản phẩm mà chồng mình từng làm, và đây cũng là thứ khiến anh phải tốn nhiều thời gian nhất từ trước tới nay.

Dương Tuấn Vũ nhanh chóng tỉnh lại từ trong thế giới tưởng tượng, nhìn về phía Vân Tú ánh mắt dịu đi rất nhiều, động tác còn có phần lúng túng.

Vân Tú chun mũi không vui nói:

- Anh biết mình đã ở trong đó mấy tháng rồi không? Lần nào cũng như vậy, không thể làm việc có điều độ được sao? Đừng nghĩ bản thân mạnh mẽ, dù thế nào đi chăng nữa anh cũng là một con người bằng xương bằng thịt, làm việc quá sức sẽ không tốt.

Dương Tuấn Vũ ngượng ngùng gãi mũi:

- Anh biết mà, em yên tâm, anh vẫn tranh thủ nghỉ ngơi đầy đủ...

Nói vài lời trấn an, hắn lập tức dẫn dắt câu chuyện đi theo hướng khác.

- Rivi ổn chưa? Con bé không làm điều gì ngốc nghếch chứ?

Vân Tú lắc đầu, ánh mắt lo lắng:

- Nhìn từ bên ngoài con bé vẫn ổn, nhưng em vẫn biết Rivi vẫn tìm chỗ ngồi khóc một mình. Có điều anh yên tâm, con bé mạnh mẽ hơn anh tưởng. Có chuyện này anh đừng trách em, em đã chấp thuận yêu cầu của con bé, cho nó rảnh rỗi tới đây đi theo mọi người rèn luyện.

Dương Tuấn Vũ thở dài:

- Cũng không còn cách nào khác. Chúng ta có thể bao bọc con bé nhất thời chứ không phải cả đời. Vốn dĩ anh muốn nó có một cuộc sống trôi qua bình yên nhất, nhưng vướng vào chuyện này sợ rằng không thể nào được như vậy nữa. Nếu đã như thế thì cứ để con bé tập luyện đi, có thời gian em cũng nên chỉ bảo cho nó một chút. Rèn luyện, nâng cao sức mạnh là cách bảo vệ bản thân tốt nhất đối với con bé lúc này. Anh cũng sẽ sắp xếp thời gian để hỗ trợ nó tập luyện. Thực ra Rivi rất có tố chất, có lẽ không bao lâu nữa mọi người sẽ bị nó làm cho kinh ngạc.

Thấy vợ vẫn thi thoảng nhìn tới cô gái robot ngoan ngoãn đứng phía sau hắn, Dương Tuấn Vũ thầm kêu không xong, trong đầu thầm mong cô đừng có mà ghen với một con robot.

- Gemi, đây là nữ chủ nhân của cô.

Tới lúc này con robot mới quay sang nhìn Vân Tú, thái độ từ lạnh nhạt chuyển sang thân thiết hơn:

- Chào cô chủ, tôi là Gemi, một trong mười hai cận vệ trung thành của chủ nhân. Tôi có rất nhiều năng lực, nổi trội nhất có lẽ là trinh sát và chiến đấu. Vũ khí trang bị gồm tổng công 102 loại, trong đó 35 loại vũ khí cận chiến, 77 loại vũ khí công kích tầm xa. Vũ khí mạnh nhất có sức công phá đủ để thổi bay một thành phố 5 triệu dân với chỉ một phát bắn.

Gemi vuốt mái tóc nâu mỉm cười vô cùng tự tin, giống như việc kinh khủng vừa rồi chỉ là một cái phất tay là có thể làm được.

Nhưng Vân Tú thì không bình tĩnh được như vậy, cô trợn mắt nói:

- Cô mang theo cả bom hạt nhân hay sao?

Lời nói chỉ là cố tình khoa trương, nhưng không ngờ Gemi lại gật đầu:

- Đúng vậy, trong cơ thể tôi có chứa đầu đạn hạt nhân, có điều nó được nén rất chặt, chỉ khi nào cần sử dụng mới khôi phục lại kích thước ban đầu và bùng nổ tốc độ làm giàu urani.

- Tuấn Vũ, anh điên rồi. Vì sao lại sản xuất vũ khí hạt nhân? Lại còn để cô ta đi kè kè bên người...

Dương Tuấn Vũ bị mắng té tát chỉ biết tạm thời chịu trận, mãi một lúc sau vì mắng quá hao tổn công sức khiến Vân Tú phải dừng lại uống một ngụm nước, hắn lập tức tranh thủ sơ hở chen vào giải thích:

- Em phải nghe anh nói đã. Là như vậy. Gemi đúng là mang theo đầu đạn hạt nhân, nhưng loại đầu đạn này được thiết kế cực kỳ an toàn. Nếu không phải Gemi nhận được lệnh từ anh chủ động mở khóa và tiến hành bắn phá, thì dù cho cô ấy có bị tấn công, bị phát nổ cũng không khiến đầu đạn kia xảy ra chuyện. Một điểm nữa là, em phải tin anh không vô lý tới mức ném bom phá hủy thành phố với hàng triệu người dân vô tội, đây hoàn toàn là một loại vũ khí đủ tốt để có thể bảo vệ con người khỏi những cuộc tấn công bên ngoài vũ trụ trong quá trình thám hiểm hoặc khai thác tài nguyên mà thôi. Đạn hạt nhân chỉ là nước đi tồi tệ nhất, bản thân Gemi có rất nhiều trang bị và vũ khí lợi hại khác đủ để tham gia hầu hết các trận chiến tranh hiện đại bây giờ. Chưa kể trong tương lai, anh có thể loại bỏ đầu đạn hạt nhân kia, thay bằng các vũ khí khác, chỉ sợ lúc đó em sẽ hiểu ra, đầu đạn hạt nhân là một thứ gì đó còn "thân thiện" lắm.

Nghe anh nói vậy, Vân Tú không khỏi sửng sốt, nhưng dường như cô nhớ tới những thứ mà hắn từng nói thì sự đả kích trong lòng cũng dần lắng xuống.

Gemi đương nhiên không thể đem về nhà để tránh mất thời gian giải thích, hơn nữa hắn cũng không cần có người bảo vệ. Mục đích chính của hắn làm ra Gemi không chỉ là để có một robot hộ vệ, mà để cô có thể dẫn dắt binh đoàn robot làm nên chuyện.

Đội quân robot thực ra cũng như con người, ngoài việc cần một hệ thống trí tuệ nhân tạo toàn cục, trên chiến trường với nhiều biến số, bắt buộc phải có Robot thống lĩnh. Từ sau khi tiếp xúc với những con robot lính canh của tổ chức bí mật kia, Dương Tuấn Vũ biết mặt bằng chung các người máy dưới tay đang kém hơn đối phương không ít. Ngoài tiếp tục cải thiện chức năng các người máy đã ra đời trước đó, hắn muốn tạo ra một sản phẩm vượt trội hoàn toàn so với những thứ đã từng thấy như vậy mới có thể yên tâm một chút.

Gemi khác với những robot đơn thuần, bản thân nó thực chất đã tồn tại một hệ thống trí tuệ nhân tạo có khả năng học tập cực tốt, thậm chí ngang hàng với hệ thống Dragon Eye’s của toàn căn cứ. Nhưng Gemi khác DE ở chỗ, DE chỉ có thể là một bộ não ảo, trong khi Gemi là một AI nằm trong một thực thể có thể tự chủ hành động.

Khả năng học tập của Gemi sẽ giúp nó dần dần tích lũy kinh nghiệm trên nhiều phương diện, từ lý thuyết tới thực tế qua các trận chiến trong tương lai sắp tới. Với các kỹ năng, thân pháp, các loại vũ khí và trang bị tối tân, Gemi hoàn toàn có thể trở thành một cỗ máy sát thủ cực kỳ đáng sợ. Cụ thể đáng sợ như thế nào, thời gian sẽ là người đánh giá chính xác nhất.

Dương Tuấn Vũ trở về nhà giải tỏa nỗi lo lắng trong lòng mọi người, gặp lại con gái, an ủi Rivi một hồi, sau đó lại tiếp tục những ngày tháng vùi đầu vào nghiên cứu. Đúng vậy, các sản phẩm mà hắn từng nói trong cuộc họp, nhất định phải hoàn thành càng sớm càng tốt. Mặc dù hắn không quá lo lắng về Gulp, nhưng hắn rất không muốn thấy kẻ địch nguy hiểm thoải mái vơ vét tài sản, thu mua các nguyên vật liệu quý hiếm để phục vụ sản xuất quân đội.

Bởi vì suy cho cùng, các sản phẩm từ nhỏ tới lớn, kẻ địch cứ nhằm vào hắn mà sao chép thì chắc chắn các linh kiện, vật liệu cũng trở thành đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Trái Đất là một hành tinh không thể trong vài ngày sinh ra các loại vật liệu hiếm, cho nên, tổng khối lượng các nguyên tố, hợp chất trong tự nhiên là có hạn, mỗi lần khai thác đem vào sử dụng không cần biết có hiệu quả hay không thì cũng khiến nguyên vật liệu đó giảm đi một lượng tương ứng.

Cho nên, hắn cần phải tạo ra những sản phẩm mới với nhiều tính năng tốt, đồng thời dùng tất cả những biện pháp có thể để chèn ép kẻ thù ra bã, khiến chúng dù có năng lực cũng không có gì mà triển khai.

Các phát minh mới này, Dương Tuấn Vũ dành rất nhiều thời gian để đưa vào đó hệ thống bảo mật tân tiến bậc nhất, hệ thống tự hủy sạch sẽ nhất nhằm hạn chế tối đa khả năng sao chép của đối phương.

Trong thời gian này, không chỉ Dương Tuấn Vũ và mọi người cố gắng, bản thân Triệu Cơ cũng rất năng nổ trong các công việc, đặc biệt, cô còn liên tục phát triển thêm các phương án vượt tường lửa, hủy dữ liệu, những thứ mà trước đây cô vốn từng ngăn cản Dương Tuấn Vũ dùng để do thám các bí mật tổ chức, an ninh quốc gia.

Đó không phải là vì Triệu Cơ bị tha hóa, mà theo sự hiểu biết và nhân tính hóa của cô theo thời gian, cô hiểu rằng trong một số trường hợp đặc biệt, như công kích kẻ thù có thể gây nguy hiểm cho nhân loại, cô cần phải xâm nhập, thu thập dữ liệu và hủy hoại tài liệu của đối phương. Chính vì trước đây cô không để ý tới mảng này, nên đợt tấn công mấy tháng trước, cô đã luống cuống tay chân, dẫn tới dứt dây động rừng làm kẻ địch phát hiện ra và báo động.

Khả năng học tập và suy luận của Triệu Cơ thì không cần phải bàn cãi, chỉ cần cô muốn học, mọi thứ tới tay đều được cô nâng lên một tâm cao mới, chưa kể cô vốn là một kho lưu dữ liệu của thế kỷ sau, có rất nhiều dữ liệu mà cô chưa đả động tới. Sự kiện lần này vô tình khiến cô mở ra kho tri thức tưởng chừng bị lãng quên này, đối mặt với nó, đến chính Triệu Cơ luôn tự hào với tốc độ xử lý dữ liệu cũng có phần cảm thấy ăn không tiêu. Choáng ngợp! Thực sự choáng ngợp! Nơi đây có rất nhiều thứ được coi là tri thức cấm, sau một hồi phân vân, Triệu Cơ vẫn quyết định đọc và phân tích, cô tự nhủ rằng, một khi mình hiểu rõ cái gì là cấm rồi thì sau này sẽ có thể đưa ra sự lựa chọn chính xác hơn. Nếu không đọc, cô sợ rằng tương lai mình có thể "vô tình" bước vào những vết xe đổ này lúc nào không hay. Và thế là Triệu Cơ ngoan ngoãn, chính trực dần có thêm những cái nhìn mới về thế giới và vũ trụ vô cùng rộng lớn này.