Chương 3: Ngươi còn dám đến gặp ta sao?

Tuyệt Thế Vô Song

Chương 3: Ngươi còn dám đến gặp ta sao?

Thiếu Thiên suốt một năm trời, mỗi ngày đều là đi làm mấy cái công việc lặt vặt như nhổ cỏ, tưới cây, bắt giun bắt gián, thậm chí có hôm hệ thống còn giao cho hắn một cái nhiệm vụ hết sức kỳ quặc như là đếm sao trên trời.


Cũng đã một năm trôi qua, còn nhớ một năm trước Tiêu Soái nói với hắn giặc mũ đỏ đa số đều đã bị tiêu diệt thế mà đã một năm trôi qua cũng không có thấy đại quân của Nguyệt Hoa trở về. Điều này khiến Thiếu Thiên trong đầu chợt nghĩ hai người bọn họ rõ ràng cố tình chưa muốn hoàn toàn tiêu diệt giặc mũ đỏ để có thời gian tư tình bên nhau.


Thiếu Thiên nghĩ đến điều này trong lòng có chút tức giận, hắn thực lực hiện giờ so với một năm trước chính là cách biệt một trời một vực.


Một năm khổ cực hiện giờ thực lực cũng đã được cải thiện đáng kể. Thiếu Thiên hôm nay lại mở nhiệm vụ hàng ngày ra xem xét, nhiệm vụ hôm nay có một cái mà hắn đã mong chờ từ lâu.


Trong số các nhiệm vụ ngày hôm nay có một cái nhiệm vụ trọng điểm được phần thưởng vô cùng hậu hĩnh. Nhiệm vụ đó chính là đi tiêu diệt ma thú tại Ma Thú Liên Sơn, một dãy núi dài nằm ở phía Bắc. Thiếu Thiên tay nải lên đường, trước lúc lên đường có dặn dò đám người hầu trong nhà không được để lộ tin tức cho ai, nếu có kẻ tiết lộ, hắn sẽ đem kẻ đó ra chém đầu.


Chặng đường từ kinh thành đến dãy núi nằm tại biên cương phía Bắc nhanh phải mất hai tháng đi đường nhưng Thiếu Thiên lại chỉ việc ấn vào dòng chữ "Di chuyển đến nơi làm nhiệm vụ", ngay tức thì bản thân đã dịch chuyển đến Ma Thú Liên Sơn. Thiếu Thiên trước mặt là một mảng trời âm u bao phủ cả dãy núi, những tiếng ma thú giao tranh vang vọng núi rừng.


Nhiệm vụ của Thiếu Thiên là đi tiêu diệt Bạch Miêu Bảo Bảo, chỉ cần tiêu diệt mười con là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Kèm theo sau nhiệm vụ này là một chuỗi các nhiệm vụ liên quan đến tiêu diệt ma thú, phạm vi bên trong Ma Thú Liên Sơn.


Ma thú được chia làm mười phẩm: Nhất Phẩm, Nhị Phẩm, Tam Phẩm, Tứ Phẩm, Ngũ Phẩm, Lục Phẩm, Thất Phẩm, Bát Phẩm, Cửu Phẩm, trên cả Cửu Phẩm là Thần Thú. Bạch Miêu Bảo Bảo bất quá chỉ là ma thú thấp nhất, nhất phẩm ma thú mà thôi.


Thiếu Thiên trước mặt xuất hiện mười con ma Bạch Miêu Bảo Bảo, nói là ma thú thực chất lại chỉ là mười con mèo trắng mắt đỏ. Thiếu Thiên hai tay xuất ra liên tiếp mười cái chỉ lực đem mười con Bạch Miêu Bảo Bảo đánh cho thân thể bạo phát ra thành nhiều mảnh.


Một cái bảng hệ thống hiện lên trước mặt Thiếu Thiên "Nhiệm vụ hoàn thành", Thiếu Thiên ấn nhận thưởng, thanh trạng thái điểm kinh nghiệm cũng chỉ nhích lên được một chút không đáng kể. Thiếu Thiên tích cóp hơn một năm liền mới đủ tiền để quay cái "Vòng quay may mắn" một lần.


Trước mặt Thiếu Thiên hiện ra một cái bảng hệ thống, trong bảng hệ thống hiện ra một cái hình vòng quay có bảy cái ô bảy màu sắc khác nhau: Vũ Khí, Cảnh Giới, Pet, Chúc May Mắn, Trang Phục, Quay Tiếp, Linh Đan.


Thiếu Thiên ấn tay vào ô có chữ "Quay" trên bảng hệ thống, hắn giữ một lúc rồi bỏ ra. Vòng quay quay với tốc độ cực nhanh nhưng rồi chậm dần chậm dần. Thiếu Thiên trong lòng thầm mong quay được vào ô "Vũ Khí", với hy vọng quay ra được một thanh Thần Khí, nếu không chỉ cần quay ra một món Bảo Khí thôi cũng khiến hắn cảm thấy hài lòng.


Vòng quay cứ chậm dần chậm dần, càng đến cái ô "Vũ Khí" vòng quay gần như dừng lại, thế nhưng nó cứ chầm chậm quay sang ô "Chúc may mắn" thì dừng lại. Thiếu Thiên thất vọng toàn tập, bộ dạng vô cùng đáng thương, như thể sắp khóc đến nơi. Tích góp cả một năm liền chỉ để quay có một lần thế mà lại quay đúng vào ô "Chúc May Mắn"


"Cái mẫu thân ngươi!"


Thiếu Thiên không kiềm được mắng một tiếng, hắn thực sự rất muốn đem cái hệ thống này đập cho vỡ thành ngàn mảnh. Thiếu Thiên ngậm ngùi ôm hận trong lòng, cái hệ thống này quả là đáng ghét mà.


Trong thế giới này tồn tại vũ khí chia làm các loại: Bảo Khí, Pháp Khí, Linh Khí, Đạo Khí, Vương Khí, Đế Khí, Thánh Khí, Thần Khí. Thiếu Thiên nếu như có được một món thần khí thì trong thiên hạ này, chỉ cần đồng cảnh giới thì bất luận kẻ nào cũng không phải là đối thủ của hắn.


Nhiệm vụ tiếp theo của Thiếu Thiên là tiêu diệt hai mươi con Dã Bì Chư. Nhiệm vụ này có độ khó cao hơn nhiệm vụ tiêu diệt Bạch Miêu Bảo Bảo rất nhiều. Dã Bì Chư tuy rằng thịt thuộc loại thượng hạng thế nhưng bản tính lại vô cùng hung dữ, nếu không cẩn thận thì ngay cả võ giả Luyện Thần cảnh giới cũng có thể bị nó húc chết.


Nhận nhiệm vụ này hắn được hệ thống cấp cho hai thanh đoản kiếm thuộc hàng Bảo Khí, Thiếu Thiên lại là sát thủ, đối với loại vũ khí này vô cùng thích thú. Dã Bì Chư thường sinh sống tại khu vực phía chân núi, nơi đây có rất nhiều thức ăn bọn chúng ưa thích.


Thiếu Thiên hiện tại đã là cấp độ ba mươi mốt, làm xong nhiệm vụ này thanh kinh nghiệm cũng sẽ tăng lên được thành một nửa thanh.


Nhiệm vụ tiêu diệt Dã Bì Chư này Thiếu Thiên ban đầu nghĩ cũng giống như cái nhiệm vụ tiêu diệt Bạch Miêu Bảo Bảo thế nhưng nào ngờ con Dã Bì Chư trước mặt hắn so với hắn còn muốn lớn gấp hai lần, một thân cơ bắp cuồn cuộn, hai mắt hung tợn cùng với hai cái răng như hai cái sừng vô cùng lớn.


Thiếu Thiên cảm tưởng bản thân chỉ cần bị còn Dã Bì Trư này húc một cái liền đem toàn bộ thân thể không có cái gì là còn nguyên vẹn. Dã Bì Chư là một ma thú hung tợn vô cùng, vừa mới nhìn thấy Thiếu Thiên, chân trước của nó đã cào đất lấy đà lao tới, cái đầu của nó cúi hơi thấp xuống hướng hai cái sừng thẳng hướng Thiếu Thiên.


Thiếu Thiên xoay người chạy tới thân cây phía sau, đạp đạp mấy cước lên thân cây lấy đà bật ngược ra sau. Thiếu Thiên vừa rồi tránh được một đòn công kích trực diện lại là hai chân chạm đất đã là phía sau Dã Bì Chư. Thân cây bị ma thú một kích húc đổ, Thiếu Thiên nhất thời hoảng loạn bắn vừa một đạo thần chỉ về phía Dã Bì Chư nào ngờ đâu lại chính là hậu môn đánh tới. Kết quả là một màn phân bay tung tóe, Dã Bì Chư một màn hậu nở hoa.


Dã Bì Chư nước mắt chảy ra, quay lại nhìn Thiếu Thiên một vẻ đầy oán hận. Thiếu Thiên thiên cơ không thể bỏ lỡ, thân thể khẽ động đem Ma Ảnh Thần Tốc thi triển, toàn bộ khớp chân đầu gối của ma thú cắt đứt. Dã Bì Chư nước mắt như suối, dáng vẻ đáng thương như đang muốn nói với Thiếu Thiên "Đại ca tha cho hậu của ta!". Thế nhưng Thiếu Thiên như là hung thần ác sát, miệng cười gian tà.


Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Dã Bì Chư như vậy mà bị Thiếu Thiên hấp chết. Thiếu Thiên hai tay đầy máu, đoản kiếm trong tay rạch bụng Dã Bì Chư ra lấy ma thạch. Ma thạch này tuy rằng không có trong nhiệm vụ thế nhưng giá của một viên ma thạch nhất phẩm cũng rất nhiều tiền. Thiếu Thiên chi bằng cứ lấy ma thạch đem bán lấy tiền mua linh đan tu luyện.


Sự việc Vạn Hoa Thiếu Thiên trở thành một phế nhân, hắn đã sớm có một chút manh mối. Hiện tại nếu để cho kẻ đó biết được hắn có thể tu tiên, kẻ đó liền phát sát thủ âm thầm độc chết hắn. Thiếu Thiên hiện giờ chưa thể tìm ra được đó chính xác là kẻ nào thế nhưng vẫn là cẩn trọng thì hơn.


Thiếu Thiên tiếp tục đi làm nhiệm vụ, hắn đã phát hiện ra điểm yếu của Dã Bì Chư chính là tấn công từ phía sau. Ma Ảnh Thần Tốc là một bộ Huyền cấp thượng phẩm võ kỹ, nó là một kỹ năng trong chốc lát giết chết nhiều người vô cùng lợi hại, rất thích hợp đối với một sát thủ như Thiếu Thiên


Vang vọng khắp núi rừng là tiếng chim hót đón chào ngày mới, nơi đây quả thực tiên cảnh, vẻ đẹp thiên nhiên không gì sánh bằng. Thiếu Thiên còn đang ngái ngủ đã bị Thanh Long thiếu nữ đá đít đuổi đi. Thiếu Thiên hôm qua không hoàn thành được nhiệm vụ ngày, nhưng đổi lại hắn lại kỳ ngộ Thần Thú, được tặng một cái răng nanh đem rèn thành một thanh Thần Khí.


Cái này ông trời quả là ưu đãi hắn nha, ba nhiêu người đến Ma Thú Liên Sơn nhưng đa số đều bỏ mạng, đâu có ai được như hắn, vừa được kỳ ngộ thần thú lại vừa có được một thanh thần khí, quả thực đúng là quá đỗi may mắn.


Thiếu Thiên vươn vai một cái, hơi tiếc nuối nhìn lại căn nhà đất bên cạnh con suối. Thiếu Thiên bởi hôm trước không hoàn thành nhiệm vụ nên những nhiệm vụ liên quan đến giết ma thú toàn bộ đều biến mất. Thiếu Thiên bây giờ chẳng còn cách nào khác ngoài việc tự thân đi về, hệ thống của hắn tuy rằng cái gì cũng có những không có nút "Hồi Thành".


Thiếu Thiên mệt mỏi gần hai tháng trời mới về đến nhà, dọc được hắn đã nghe được tin một tháng trước đại quân đi thảo phạt giặc mũ đỏ đã sớm trở về, điều đó cũng có nghĩa phu nhân của hắn đã trở về.


Thiếu Thiên một thân mồ hôi nhễ nhại, vừa bước vào Vương phủ đã thấy Kiều Nguyệt Hoa cùng Từ Hiểu Minh thân mật ôm ấp. Thấy Thiếu Thiên, Nguyệt Hoa vội vã đẩy Hiểu Minh ra. Hiểu Minh quay ra thấy Thiếu Thiên liền biểu hiện ánh mắt khinh bỉ.


"Nàng sợ cái gì? Hắn có thấy thì cũng đâu có sao"


Thiếu Thiên không nói gì, trong lòng giận đến điên người, bất quả thực lực của hắn bây giờ vẫn chưa đánh là Từ Hiểu Minh, nếu không nhất định hắn đem Từ Hiểu Minh đánh cho chết không toàn thây. Thiếu Thiên hai tay nắm chặt, chặt đến bật cả máu, không nói lời nào liền trở về phòng. Kiều Nguyệt Hoa sớm đã tinh ý nhìn ra hai tay Thiếu Thiên vừa rồi nắm chặt đến bật máu, biểu thị hắn hiện giờ đang rất giận dữ liền bảo Hiểu Minh trở về.


Mọi suy đoán trước giờ của Thiếu Thiên xem ra toàn bộ đều là sự thật, hắn đập nhẹ một cái, cái bàn gỗ vững trãi liền vỡ làm hai. Thế nhưng dẫu sao Thiếu Thiên vẫn biết được hai người bọn họ chưa có thân thiết tới mức hôn nhau thắm thiết, bế nhau lên giường.


Bởi hai người sau khi kết hôn cả hai trên cổ tay đều có một cái dấu ấn, nếu như một trong hai người có những biểu hiện ngoại tình giống như hôn người khác hoặc lên giường với người khác, dấu ấn trên tay người còn lại sẽ phát ra cảm giác đau đớn vô cùng. Thiếu Thiên một năm vừa qua cảm thấy dấu ấn vẫn vô cùng bình thường liền biết được hai người kia còn chưa quá đỗi thắm thiết.


Nguyệt Hoa mở cửa đi vào, nhìn thấy cái bàn bị đánh vỡ làm hai vẻ mặt liền xuất hiện một tia kinh ngạc. Cái bàn này được làm từ gỗ trăm năm, nếu không phải Luyện Thần cảnh giới tuyệt đối không có khả năng đánh vỡ thành hai mảnh. Nhưng Nguyệt Hoa trong lòng sớm đã biết rõ Thiếu Thiên không có khả năng tu luyện, vậy chiếc bàn này rố cuộc là do ai đánh vỡ.


Thiếu Thiên nhìn thấy Nguyệt Hoa chỉ muốn trực tiếp tát cho nàng một cái, ban ngày ban mặt, lại là trong phủ của hắn tình tứ ôm nam nhân khác, thần thánh cũng phải phẫn nộ. Thiếu Thiên toàn thân run rẩy, không phải vì sợ mà là đang cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ bản thân. Thiếu Thiên giọng lạnh như băng, một cái cũng không thèm liếc nhìn Nguyệt Hoa


"Ngươi còn mặt mũi tới đây gặp ta?"


Nguyệt Hoa biết Thiếu Thiên lúc này trong lòng rất giận nên cũng không nói lời gì. Sự thật là suốt gần một tháng qua, ngày nào Từ Hiểu Minh cũng tới vương phủ cùng nàng tình tứ ôm ấp. Thiếu Thiên cười khểnh một cái


"Nếu như ngươi đã thích hắn như vậy, chỉ cần ngươi nói đồng ý ta liền bảo hoàng huynh coi như chúng ta từ nay không còn là phu thê. Ngươi khi đó có thể tùy ý cùng hắn ôm ấp, thậm chí cùng nhau thành thân cũng không có liên can đến ta"


Nguyệt Hoa lúc này chính là đang nhìn Thiếu Thiên bằng ánh mắt thương hại, nàng trong lòng không cần phải hỏi liền có thể trả lời "Đồng ý" thế nhưng nghĩ lại những gì mẫu thân của Thiếu Thiên giúp đỡ Kiều gia, nàng lại không thể nói như vậy. Nguyệt Hoa không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi đến hai tay ôm lấy Thiếu Thiên vào lòng, cảnh tượng thật là giống mẫu thân đang ôm lấy hài nhi của mình.


Thiếu Thiên đem thực lực Luyện Thần Tiền Kỳ đẩy Nguyệt Hoa ra, hắn tức giận quát một tiếng


"Cút!!!"


Nguyệt Hoa hai mắt trợn tròn kinh ngạc, nàng thật không tin những gì đang xảy ra. Thiếu Thiên trước kia nào dám lớn tiếng mắng nàng như vậy.


Nguyệt Hoa không chỉ ngạc nhiên vì một điều như vậy, điều thực sự khiến nàng ngạc nhiên chính là vừa rồi Thiếu Thiên rõ ràng dùng thực lực Luyện Thần cảnh giới đem nàng đẩy ra. Hơn một năm nàng vắng mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiếu Thiên vì sao lại có thể tu luyện?


Thiếu Thiên còn chẳng để nàng kịp hoàn hồn, hắn giọng lạnh như băng


"Ngươi từ nay dọn đến Thanh Tâm Điện sinh sồng, từ nay đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!"


Thiếu Thiên từ trong người lấy ra một tấm lệnh bài làm từ vàng ròng, bên trên họa tiết rồng bay phượng múa


"Thấy lệnh bài như thấy hoàng thượng! Từ nay Vương phủ trên dưới nghe lệnh, kẻ nào dám để cho Từ Hiểu Minh bước một bước chân vào phủ sẽ bị chu di cửu tộc. Kiều Nguyệt Hoa ngươi nếu không muốn chu di tam tộc thì tốt nhất bảo Từ Hiểu Minh đừng có tới đây. Lấy danh nghĩa Bát Vương gia, đồng thời là tướng công của ngươi, ta lệnh cho ngươi một năm ngoài việc lên triều không được rời khỏi phủ nửa bước. Nếu vi phạm, cẩn thận ta nói với hoàng huynh cả gia tộc ngươi đại nạn ập tới."


Kiều Nguyệt Hoa đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Thiếu Thiên trước mặt nàng cùng với Thiếu Thiên trước đây chính là hai người hoàn toàn khác nhau. Nàng cũng cảm thấy bản thân thật may mắn khi ban nãy đã không nói "Đồng ý", nếu không dựa vào lệnh bài trên tay Thiếu Thiên, e là Kiều gia đại nạn chu di cửu tộc. Thiếu Thiên bước đến trước mặt Nguyệt Hoa, thần thái lạnh lùng


"Bây giờ ngươi cút đi cho ta!"


Kiều Nguyệt Hoa hai hàng nước mắt chảy ra, nàng bộ dạng thất thần lặng lẽ rời khỏi phòng của Thiếu Thiên. Thiếu Thiên cũng là phẫn nộ vô cùng, đôi cẩu nam cẩu nữ đó lại dám trước mặt hắn ôm ấp thân mật, thật là chán sống. Cũng may hoàng huynh của hắn yêu thương hắn, cho hắn tấm lệnh bài này, nếu không hắn chỉ có nước sớm muộn có ngày tức quá mà chết.


Thiếu Thiên làm việc vốn rất cẩn thận, hắn gửi một lá thư cho Tiêu Soái, muốn Tiêu Soái phái đến hai cao thủ âm thầm theo dõi Nguyệt Hoa, chỉ cần bắt dính quả tang Nguyệt Hoa cùng Từ Hiểu Minh lén lút gặp gỡ, thánh chỉ chu di cửu tộc Kiều gia đã được soạn sẵn, chỉ chờ Tiêu Soái đóng dấu là xong. Tiêu Soái trong thư đọc được toàn bộ sự tình cũng là một phẫn nộ vô cùng, thánh chỉ chu di cửu tộc Kiều gia hắn đặc biệt luôn mang theo bên mình chỉ trực long ấn đóng xuống mà thôi.


Kiều Nguyệt Hoa thời gian này dấu ấn phu thê trên tay mỗi ngày bảy lần đều nhói đau, điều đó biểu hiện Thiếu Thiên ngày nào cũng là bảy lần cùng nữ nhân khác ngoại tình.


Nguyệt Hoa lúc này không hiểu sao cảm thấy hối hận vô cùng, nàng biết mọi sự như này đều do nàng mà ra. Nhớ lại ngày nàng mới cùng Thiếu Thiên thành thân, hắn đối với nàng nâng như nâng trứng, hứng như hứng mưa, chưa một lần to tiếng với nàng.


Thiếu Thiên từ sau khi kết thành phu thê với nàng, những nữ nhân khác hắn một cái liếc mắt cũng không để ý tới. Nàng tất nhiên biết tất cả những điều này đều là do hắn yêu nàng mà ra, vậy mà nàng lại cùng nam nhân khác nảy sinh tình cảm, ôm ấp thân mật trước mặt hắn. Nghĩ đến những điều này không hiểu vì sao trái tim nàng lại cảm đấy đau nhói, nước mắt cứ thế chảy ra.


Hôm nay bỗng nhiên nàng cảm thấy lạ thường, dấu ấn phu thê trên tay nàng không một lần nhói đau. Nguyệt Hoa tò mò hỏi nha hoàn chuyên hầu cho Thiếu Thiên


"Hôm nay Vương gia không dẫn mỹ nữ về phủ?"


"Khởi bẩm phu nhân, hôm nay Vương Gia sáng sớm đã rời phủ, nói là ra ngoài một thời gian." - nha hoàn bẩm báo


Nguyệt Hoa bỗng nhiên cảm thấy buồn bã vô cớ, hôm nay hắn không dẫn mỹ nữ về nhà nàng nên thấy vui mới phải, tại sao lại cảm thấy buồn như vậy. Rồi cuối cùng nàng cũng nhận ra, nàng buồn không phải vì hôm nay hắn không dẫn nữ nhân về phủ mà buồn vì nghe tin hắn rời khỏi Vương phủ một thời gian.


Nàng cũng không hiểu những cảm xúc trong thời gian qua là như thế nào nữa, rõ ràng người trong lòng nàng là Từ Hiểu Minh thế sao mỗi khi nhìn thấy Thiếu Thiên vui vẻ cười đùa trò chuyện cùng nữ nhân khác nàng lại cảm thấy buồn.


Tại sao khi dấu ấn phu thê phát động đau đớn, nghĩ đến cảnh hắn cùng nữ nhân khác ân ái nàng lại khóc. Rõ ràng người từ xưa đến nay được hắn hết mực cưng chiều, hết mực yêu thương không phải là nàng hay sao.


Không phải người lên giường cùng hắn đáng nhẽ ra là nàng sao. Tại sao bây giờ đến một cái nhìn hắn cũng không thèm nhìn nàng, tại sao hắn lại đối xử với nàng như một kẻ vô hình như vậy. Tại sao trái tim nàng lại nhói đau, tại sao nàng lại buồn, tại sao nàng lại khóc?




Phạm Gia Tam Thiếu.