Chương 2: Có Không Giữ, Mất Đừng Tìm!!

Tuyệt Thế Vô Song

Chương 2: Có Không Giữ, Mất Đừng Tìm!!

Ngày hôm nay kinh thành thật là náo nhiệt, Kiều Nguyệt Hoa đại tướng quân dẫn theo năm vạn đại quân thảo phạt giặc mũ đỏ. Bên cạnh Nguyệt Hoa là bạch sắc nam tử cưỡi Xích Diệm Kỳ Lân, hắn cùng với Nguyệt Hoa kín đáo liếc mắt đưa tình thật khiến Thiếu Thiên lửa giận bừng bừng. Đại quân bắt đầu xuất phát, Từ Hiểu Minh còn cố ý liếc nhìn Thiếu Thiên một cái khinh bỉ, sau đó quay sang cười cười nói nói trò chuyện cùng Nguyệt Nga.


Thiên Vân đại lục tông môn được chia làm mười hạng, cao nhất là Đệ Cửu Tông, thấp nhất là Đệ Nhất Tông, cao hơn cả Đệ Cửu Tông chính là Thiên Tông. Đệ Tứ Tông của Từ Hiểu Minh thế lực tại Vạn Xuân quốc là vô cùng lớn, đến cả hoàng thượng cũng phải nể ba phần.


Thiếu Thiên đối với Kiều Nguyệt Hoa có cũng được, không có cũng chẳng sao thế nhưng hắn là một sát thủ đầy kiêu ngạo, nếu như để Kiều Nguyệt Hoa từ trong tay hắn bị Từ Hiểu Minh cướp đi chẳng phải hắn một chút thể diện cũng không còn sao.


Thiếu Thiên hôm nay đăng nhập liền nhận được một chút bạc, hắn liền vào cửa hàng của hệ thống mua ba viên linh đan cửu phẩm. Bất quá ba viên linh đan này chỉ cho hắn một chút kinh nghiệm, vẫn là làm nhiệm vụ sẽ có được nhiều điểm kinh nghiệm hơn. Cái hệ thống này của Thiếu Thiên không có cái chức năng nạp tiền, tiền có thể sử dụng toàn bộ chỉ có thể có được sau khi hoàn thành nhiệm vụ hoặc là đăng nhập mỗi ngày để nhận.


Thiếu Thiên sau khi trở về phủ liền mở bảng nhiệm vụ ra, phần nhiệm vụ hàng ngày của hắn toàn bộ đều là nhổ cỏ, tưới cây, cho cá ăn,...v.v...... toàn bộ đều là những công việc lặt vặt. Hệ thống hôm nay giao cho hắn công việc lặt vặt như vậy cũng là bởi cảnh giới bây giờ của hắn quá thấp, căn bản không thể làm gì.


Thiếu Thiên thở dài một tiếng, từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu hắn phải đi làm ba cái công việc như nhổ cỏ với tưới cây, cho cá ăn...v...v...... Có điều Thiếu Thiên nhớ lại câu nói khi hắn còn nhỏ sư phụ đã từng nói với hắn "Có công mài sắt có ngày nên kim", vừa nhớ lại điều này, Thiếu Thiên lập tức lấy lại tinh thần. Hắn tay không nhổ cỏ, hơn nửa ngày cũng vẫn chưa xong. Đám nha hoàn trong phủ thấy hắn nửa ngày nhổ cỏ liền hốt hoảng chạy đến kêu hắn để những công việc này cho bọn họ làm nhưng hắn đây là đang làm nhiệm vụ của hệ thống, sao có để giao cho người khác làm.


Thiếu Thiên mất một ngày trời mới có thể hoàn thành được ba cái nhiệm vụ đó là nhổ cỏ, cho cá ăn và tưới cây. Một ngày dài vận động, cái thân thể phế vật này của hắn căn bản chưa thích liền toàn thân mệt mỏi dã dời. Thiếu Thiên sau khi đi tắm liền chui lên giường đánh một giấc không biết trời đất là gì. Ngày thứ nhất như vậy mà kết thúc.


Ngày thứ hai, hôm nay nhiệm vụ của hắn là lau dọn toàn bộ vương phủ, đến một hạt bụi cũng không bỏ xót. Nhiệm vụ này tuy rằng rất vất vả nhưng đổi lại nếu như hoàn thành hắn sẽ có được một lượng lớn điểm kinh nghiệm. Nha hoàn trong phủ toàn bộ đến quỳ xuống trước mặt hắn


"Vương gia, những công việc này ngài hãy để cho chúng nô tỳ làm. Nếu ngài cứ như vậy thì chưa nói đến phu nhân trở về trách phạt mà đích thân hoàng thượng sẽ đem chúng nô tỳ ra chu di tam tộc mất. Xin vương gia hãy để những việc này cho chúng nô tỳ làm!"


"Xin vương gia hãy để những công việc này cho chúng nô tỳ làm!" - toàn bộ chúng nha hoàn đồng thanh


"Các ngươi không cần phải lo. Nếu như hoàng huynh hay phu nhân trách tội các ngươi, bản vương sẽ thay các ngươi chịu tội."- Thiếu Thiên lạnh nhạt nói


Nếu không phải là nhiệm vụ hệ thống, hắn còn lâu mới làm những công việc này. Sự tình hắn không thể nói cho đám nha hoàn này hiểu, chỉ còn cách cứ lơ bọn họ đi mà tiếp tục làm. Đám nha hoàn thì cứ theo sau Thiếu Thiên, hắn đi đến đâu bọn họ quỳ theo đến đấy, một bước không rời.


Cứ như vậy, mỗi ngày Thiếu Thiên đều làm nhiệm vụ hệ thống giao phó, thấm thoát cũng đã một tháng trôi qua. Thiếu Thiên bây giờ cấp độ mười hai, cảnh giới tương đương Luyện Khí Tiền Kỳ. Thiếu Thiên đăng nhập đều đặn ba mươi ngày liền nhận được một bộ Hoàng cấp công pháp thượng phẩm có tên Thập Nhị Thần Chỉ


Có được công pháp nhưng bất quá hắn không biết học bằng cách nào. Thiếu Thiên đến thế giới này cũng đã hơn một tháng thế nhưng từ khi bước chân vào con đường tu tiên không có biết cái gì là linh khí trong thiên địa nguyên khí, cách hấp thụ ra làm sao, cách sử dụng như thế nào, chỉ đơn giản là hắn làm nhiệm vụ cày cấp đề thăng cao tu vi.


Thiếu Thiên còn đang định nghĩ cách thì bên ngoài Vương Phủ náo nhiệt vô cùng. Hoàng Thượng thời gian qua nghe được tin Thiếu Thiên đột nhiên thay đổi lạ thường, hôm nay liền đích thân đến thăm xem thử hắn có vấn đề hay vẫn còn bình thường.


Hoàng thượng đối với bát đệ của mình chính là một mực thương yêu, từ nhỏ đến lớn vẫn là cùng nhau chơi chung. Cho đến khi Vạn Hoa Tiêu Sái lên ngôi hoàng thượng, việc nước bận rộn mới ít khi tới chơi với Thiếu Thiên. Hoàng Thượng trẻ trung vô cùng, hoàng sắc long bào, khí chất bất phàm, mỗi một bước đi đều thể hiện được uy nghiêm của người.


Tiêu Sái so với Thiếu Thiên, luận về nhan sắc chính là một chín một mười. Thiếu Thiên là người duy nhất được đặc xá không cần thi lễ mỗi khi gặp hoàng thượng, chỉ bấy nhiêu cũng đủ thấy vị Bát Vương Gia này được hoàng thượng sủng ái thế nào. Hoàng thượng lần này đến Vương Phủ cũng không phải đi người không, phất tay một cái liền có một đám người vất vả khiêng hơn mười rương vàng thỏi, cùng với mấy ngàn mẫu lụa vào trong Vương Phủ.


Hai người ngồi tại một cái bàn được làm bằng đá đặt tại ngoài hoa viên, cùng nhau trò chuyện


"Bát đệ, nghe nói một tháng vừa qua toàn bộ công việc trong phủ đều là đệ đích thân làm hết?" - Tiêu Sái hỏi


"Khởi bẩm hoàng huynh, quả đúng là như vậy. Đệ từ nhỏ đến lớn không có tự động tay động chân làm việc gì nên thân thể mới nhược như thế này, một tháng vừa qua đệ muốn vận động chân tay một chút cũng coi như cải thiện thân thể tốt lên một chút." - Thiếu Thiên trả lời


"Ừm, đệ nói như vậy ta cũng an tâm. Ta lại cứ nghĩ do đám nha hoàn trong phủ làm việc không đúng ý đệ nên lần này tới đây một chuyến xem thử sự tình ra sao. Sáng ngày hôm nay ta mới nhận được tin báo từ phía Bắc, trong thư có nói giặc mũ đỏ đã sắp bị diệt sạch, Nguyệt Hoa cũng sắp có thể trở về với đệ." - Tiêu Sái thần thái ôn hòa nói


Thiếu Thiên nghe thấy vậy hai tay liền siết chặt, trong lòng một tia giận dữ "Loại nữ nhân như nàng ta, về hay không về ta cũng không quan tâm!". Thiếu Thiên trần trừ một lúc rồi hỏi


"Hoàng huynh, nếu như hiện giờ ta muốn tu tiên huynh có thể cấp cho ta một viên Tẩy Tủy Đan?"


Thiên Vân đại lục, linh đan chia làm chín phẩm, cao nhất là cửu phẩm, thấp nhất là nhất phẩm, cao hơn cả cửu phẩm chính là tiên đan. Tẩy Tủy Đan mà Thiếu Thiên vừa mới nhắc tới chính là tiên đan có giá trị liên thành, dựa vào tiền lực Vương Phủ không có khả năng mua được. Tiếu Sái đối với yêu cầu này của Thiếu Thiên cũng là chau mày suy nghĩ hồi, cuối cùng hắn thở dài một tiếng


"Thiếu Thiên, cái này hoàng huynh không phải không muốn mua cho đệ thế nhưng ngân khố hiện giờ đang phải chi trả trăm ngàn khoản, hoàn toàn không có khả năng mua Tẩy Tủy Đan cho đệ. Ta cái này thực sự không có khả năng làm được."


Thiếu Thiên đối với nỗi khổ của Tiếu Sái cũng phần nào hiểu được, hắn trước đây cũng từng xem qua mấy bộ phim cổ trang, gánh nặng đặt lên vai hoàng thượng là vô cùng nhiều a. Thiếu Thiên đối với chuyện này cũng không có đòi hỏi, hắn dẫn dắt sang một chủ đề khác để cả hai cùng nhau bàn luận.


Mặt trời cũng đã sắp đứng bóng, Tiếu Sái đến lúc phải hồi cung. Trước khi đi Tiêu Sái có đưa cho Thiếu Thiên một viên thất phẩm linh đan Tẩy Luyện Đan, cái này đem so với tiên phẩm linh đan Tẩy Tủy Đan chính là công dụng không bằng hai phần ba thế nhưng nó cũng phần nào đề thăng thiên phú của Thiếu Thiên.


Thiếu Thiên về phòng bắt đầu nghĩ cách luyện bộ hoàng cấp thượng phẩm công pháp, thế như hắn chẳng may vấp chân ngã, quyển công pháp vô tình đập vào đầu hắn một cái. Ngay tức thì một cái bảng hệ thống hiện lên trước mặt Thiếu Thiên "Chúc mừng bạn đã học thành công bộ công pháp Thập Nhị Thần Chỉ"


"Thì ra là như vậy! Mỗi khi học kỹ năng mới chỉ cần chạm vào đầu một cái liền học được đến mức viên mãn"


Thiếu Thiên trong lòng có một tia vui vẻ, hắn hai chân ngồi khoanh trên giường. Thất phẩm linh đan Tẩy Luyện Đan từ trong kho đồ hệ thống lấy ra, Thiếu Thiên cho vào miệng vừa mới nhai được mấy miếng còn chưa kịp nuốt thì thanh kinh nghiệm đã tăng vùn vụt. Thanh kinh nghiệm sau một hồi tăng chóng mặt liền dừng lại tại cấp hai mươi mốt, tương đương cảnh giới Luyện Thần Tiền Kỳ. Thiếu Thiên vẻ mặt có chút vui mừng


"Kiều Nguyệt Hoa!!!, nàng nhất định sẽ phải hối hận! Có không giữ, mất đừng tìm!!!"





Thiếu Thiên suốt một năm trời, mỗi ngày đều là đi làm mấy cái công việc lặt vặt như nhổ cỏ, tưới cây, bắt giun bắt gián, thậm chí có hôm hệ thống còn giao cho hắn một cái nhiệm vụ hết sức kỳ quặc như là đếm sao trên trời.


Cũng đã một năm trôi qua, còn nhớ một năm trước Tiêu Soái nói với hắn giặc mũ đỏ đa số đều đã bị tiêu diệt thế mà đã một năm trôi qua cũng không có thấy đại quân của Nguyệt Hoa trở về. Điều này khiến Thiếu Thiên trong đầu chợt nghĩ hai người bọn họ rõ ràng cố tình chưa muốn hoàn toàn tiêu diệt giặc mũ đỏ để có thời gian tư tình bên nhau.


Thiếu Thiên nghĩ đến điều này trong lòng có chút tức giận, hắn thực lực hiện giờ so với một năm trước chính là cách biệt một trời một vực. Một năm khổ cực hiện giờ thực lực cũng đã được cải thiện đáng kể. Thiếu Thiên hôm nay lại mở nhiệm vụ hàng ngày ra xem xét, nhiệm vụ hôm nay có một cái mà hắn đã mong chờ từ lâu.


Trong số các nhiệm vụ ngày hôm nay có một cái nhiệm vụ trọng điểm được phần thưởng vô cùng hậu hĩnh. Nhiệm vụ đó chính là đi tiêu diệt ma thú tại Ma Thú Liên Sơn, một dãy núi dài nằm ở phía Bắc. Thiếu Thiên tay nải lên đường, trước lúc lên đường có dặn dò đám người hầu trong nhà không được để lộ tin tức cho ai, nếu có kẻ tiết lộ, hắn sẽ đem kẻ đó ra chém đầu.


Chặng đường từ kinh thành đến dãy núi nằm tại biên cương phía Bắc nhanh phải mất hai tháng đi đường nhưng Thiếu Thiên lại chỉ việc ấn vào dòng chữ "Di chuyển đến nơi làm nhiệm vụ", ngay tức thì bản thân đã dịch chuyển đến Ma Thú Liên Sơn. Thiếu Thiên trước mặt là một mảng trời âm u bao phủ cả dãy núi, những tiếng ma thú giao tranh vang vọng núi rừng.


Nhiệm vụ của Thiếu Thiên là đi tiêu diệt Bạch Miêu Bảo Bảo, chỉ cần tiêu diệt mười con là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Kèm theo sau nhiệm vụ này là một chuỗi các nhiệm vụ liên quan đến tiêu diệt ma thú, phạm vi bên trong Ma Thú Liên Sơn.


Ma thú được chia làm mười phẩm: Nhất Phẩm, Nhị Phẩm, Tam Phẩm, Tứ Phẩm, Ngũ Phẩm, Lục Phẩm, Thất Phẩm, Bát Phẩm, Cửu Phẩm, trên cả Cửu Phẩm là Thần Thú. Bạch Miêu Bảo Bảo bất quá chỉ là ma thú thấp nhất, nhất phẩm ma thú mà thôi.


Thiếu Thiên trước mặt xuất hiện mười con ma Bạch Miêu Bảo Bảo, nói là ma thú thực chất lại chỉ là mười con mèo trắng mắt đỏ. Thiếu Thiên hai tay xuất ra liên tiếp mười cái chỉ lực đem mười con Bạch Miêu Bảo Bảo đánh cho thân thể bạo phát ra thành nhiều mảnh.


Một cái bảng hệ thống hiện lên trước mặt Thiếu Thiên "Nhiệm vụ hoàn thành", Thiếu Thiên ấn nhận thưởng, thanh trạng thái điểm kinh nghiệm cũng chỉ nhích lên được một chút không đáng kể.


Thiếu Thiên tích cóp hơn một năm liền mới đủ tiền để quay cái "Vòng quay may mắn" một lần.


Trước mặt Thiếu Thiên hiện ra một cái bảng hệ thống, trong bảng hệ thống hiện ra một cái hình vòng quay có bảy cái ô bảy màu sắc khác nhau: Vũ Khí, Cảnh Giới, Pet, Chúc May Mắn, Trang Phục, Quay Tiếp, Linh Đan.


Thiếu Thiên ấn tay vào ô có chữ "Quay" trên bảng hệ thống, hắn giữ một lúc rồi bỏ ra. Vòng quay quay với tốc độ cực nhanh nhưng rồi chậm dần chậm dần. Thiếu Thiên trong lòng thầm mong quay được vào ô "Vũ Khí", với hy vọng quay ra được một thanh Thần Khí, nếu không chỉ cần quay ra một món Bảo Khí thôi cũng khiến hắn cảm thấy hài lòng.


Vòng quay cứ chậm dần chậm dần, càng đến cái ô "Vũ Khí" vòng quay gần như dừng lại, thế nhưng nó cứ chầm chậm quay sang ô "Chúc may mắn" thì dừng lại. Thiếu Thiên thất vọng toàn tập, bộ dạng vô cùng đáng thương, như thể sắp khóc đến nơi. Tích góp cả một năm liền chỉ để quay có một lần thế mà lại quay đúng vào ô "Chúc May Mắn"


"Cái mẫu thân ngươi!"


Thiếu Thiên không kiềm được mắng một tiếng, hắn thực sự rất muốn đem cái hệ thống này đập cho vỡ thành ngàn mảnh. Thiếu Thiên ngậm ngùi ôm hận trong lòng, cái hệ thống này quả là đáng ghét mà.


Trong thế giới này tồn tại vũ khí chia làm các loại: Bảo Khí, Pháp Khí, Linh Khí, Đạo Khí, Vương Khí, Đế Khí, Thánh Khí, Thần Khí. Thiếu Thiên nếu như có được một món thần khí thì trong thiên hạ này, chỉ cần đồng cảnh giới thì bất luận kẻ nào cũng không phải là đối thủ của hắn.


Nhiệm vụ tiếp theo của Thiếu Thiên là tiêu diệt hai mươi con Dã Bì Chư. Nhiệm vụ này có độ khó cao hơn nhiệm vụ tiêu diệt Bạch Miêu Bảo Bảo rất nhiều. Dã Bì Chư tuy rằng thịt thuộc loại thượng hạng thế nhưng bản tính lại vô cùng hung dữ, nếu không cẩn thận thì ngay cả võ giả Luyện Thần cảnh giới cũng có thể bị nó húc chết.


Nhận nhiệm vụ này hắn được hệ thống cấp cho hai thanh đoản kiếm thuộc hàng Bảo Khí, Thiếu Thiên lại là sát thủ, đối với loại vũ khí này vô cùng thích thú. Dã Bì Chư thường sinh sống tại khu vực phía chân núi, nơi đây có rất nhiều thức ăn bọn chúng ưa thích.


Thiếu Thiên hiện tại đã là cấp độ ba mươi mốt, làm xong nhiệm vụ này thanh kinh nghiệm cũng sẽ tăng lên được thành một nửa thanh.


Nhiệm vụ tiêu diệt Dã Bì Chư này Thiếu Thiên ban đầu nghĩ cũng giống như cái nhiệm vụ tiêu diệt Bạch Miêu Bảo Bảo thế nhưng nào ngờ con Dã Bì Chư trước mặt hắn so với hắn còn muốn lớn gấp hai lần, một thân cơ bắp cuồn cuộn, hai mắt hung tợn cùng với hai cái răng như hai cái sừng vô cùng lớn.


Thiếu Thiên cảm tưởng bản thân chỉ cần bị còn Dã Bì Trư này húc một cái liền đem toàn bộ thân thể không có cái gì là còn nguyên vẹn. Dã Bì Chư là một ma thú hung tợn vô cùng, vừa mới nhìn thấy Thiếu Thiên, chân trước của nó đã cào đất lấy đà lao tới, cái đầu của nó cúi hơi thấp xuống hướng hai cái sừng thẳng hướng Thiếu Thiên.


Thiếu Thiên xoay người chạy tới thân cây phía sau, đạp đạp mấy cước lên thân cây lấy đà bật ngược ra sau. Thiếu Thiên vừa rồi tránh được một đòn công kích trực diện lại là hai chân chạm đất đã là phía sau Dã Bì Chư.


Thân cây bị ma thú một kích húc đổ, Thiếu Thiên nhất thời hoảng loạn bắn vừa một đạo thần chỉ về phía Dã Bì Chư nào ngờ đâu lại chính là hậu môn đánh tới. Kết quả là một màn phân bay tung tóe, Dã Bì Chư một màn hậu nở hoa.

Dã Bì Chư nước mắt chảy ra, quay lại nhìn Thiếu Thiên một vẻ đầy oán hận. Thiếu Thiên thiên cơ không thể bỏ lỡ, thân thể khẽ động đem Ma Ảnh Thần Tốc thi triển, toàn bộ khớp chân đầu gối của ma thú cắt đứt.


Dã Bì Chư nước mắt như suối, dáng vẻ đáng thương như đang muốn nói với Thiếu Thiên "Đại ca tha cho hậu của ta!". Thế nhưng Thiếu Thiên như là hung thần ác sát, miệng cười gian tà.


Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Dã Bì Chư như vậy mà bị Thiếu Thiên hấp chết. Thiếu Thiên hai tay đầy máu, đoản kiếm trong tay rạch bụng Dã Bì Chư ra lấy ma thạch. Ma thạch này tuy rằng không có trong nhiệm vụ thế nhưng giá của một viên ma thạch nhất phẩm cũng rất nhiều tiền. Thiếu Thiên chi bằng cứ lấy ma thạch đem bán lấy tiền mua linh đan tu luyện.


Sự việc Vạn Hoa Thiếu Thiên trở thành một phế nhân, hắn đã sớm có một chút manh mối. Hiện tại nếu để cho kẻ đó biết được hắn có thể tu tiên, kẻ đó liền phát sát thủ âm thầm độc chết hắn. Thiếu Thiên hiện giờ chưa thể tìm ra được đó chính xác là kẻ nào thế nhưng vẫn là cẩn trọng thì hơn.


Thiếu Thiên tiếp tục đi làm nhiệm vụ, hắn đã phát hiện ra điểm yếu của Dã Bì Chư chính là tấn công từ phía sau. Ma Ảnh Thần Tốc là một bộ Huyền cấp thượng phẩm võ kỹ, nó là một kỹ năng trong chốc lát giết chết nhiều người vô cùng lợi hại, rất thích hợp đối với một sát thủ như Thiếu Thiên





Phạm Gia Tam Thiếu ~~