Chương 6: Nỏ Thần Uy Vũ

Tuyệt Thế Vô Song

Chương 6: Nỏ Thần Uy Vũ

"Khởi bẩm đại nhân, Tương Minh nghe tin Tương Thanh bị bao vây liền dẫn theo hai vạn đại quân đang trên đường tới giải vây." - một binh sĩ bẩm báo

Tương Thanh là tướng địch hiện ở trên đỉnh núi, bị Thiếu Thiên bao vây gần một tháng nay. Tương Minh là ca ca của Tương Thanh, vốn đang cùng đại ca bọn hắn tại Thiên Thủy cốc. Nay dẫn theo hai vạn quân đến giải vây cho Tương Thanh khiến Thiếu Thiên không khỏi than một tiếng

"Bọn chúng chỉ là giặc cỏ thôi mà, đào đâu ra lắm quân thế không biết"

Nhìn bản đồ một lúc rồi Thiếu Thiên chỉ tay vào một con đường mòn đi qua rừng rậm mà quân của Tương Minh bắt buộc phải đi qua, hắn nói

"Kiều Nguyệt Hoa dẫn theo một vạn quân mai phục tại con đường mòn này đánh chặn quân tiếp viện. Sau khi tiêu diệt quân tiếp viện xong lập tức quay lại đánh Tương Thanh, tạo thành thế trận gọng kìm ép hai bên, không cho hắn thoát. Ta cùng Trương Mạnh sẽ dùng một vạn quân cố gắng câu giờ, giữ chân Tương Thanh không cho hắn tiếp ứng Tương Minh."

"Tuân lệnh!" - Nguyệt Hoa thi lễ

"Lần này chính là dịp tốt để thử nghiệm vũ khí mới" - Thiếu Thiên vẻ mặt gian tà

"Vũ khí mới?" - Trương Mạnh ngơ ngác hỏi

"Đúng vậy, cái này ta gọi là Nỏ Thần" - Thiếu Thiên cười

Trời đã chập tối, đại quân của Tương Minh thắp đuốc đi qua con đường mòn. Hành quân nhiều ngày trời, quân địch đã mệt mỏi vô cùng, binh lính uể oải, có người vừa đi vừa ngáp. Lấp sau một tảng đá lớn, Nguyệt Hoa phẩy tay một cái ra hiệu lệnh.

"Phập....phập...phập...." hàng vạn mũi tên từ hai bên đường bắn tới, quân của Tương Minh rất nhanh tử vong vô số, chỉ trong chớp mắt liền chỉ còn lại mấy trăm quân. Cái này chính là sức mạnh của Nỏ Thần, mỗi một lần bắn ra năm mũi tên, hai vạn binh sĩ sử dụng Nỏ Thần, một lần bắn tương đương mười vạn mũi tên. Tương Minh chỉ có hai vạn quân, trang bị lại hết sức sơ sài, đối với màn mưa tên không cách nào sống sót.

Tưởng Mình quay ngựa, ý định bỏ chạy. Kiều Nguyệt Hoa đạp không lao đến, trường kiếm trong tay vung ra vẽ ra một đường kiếm khí thẳng phía Tương Mình bay đến.


Tường Minh hai mắt trợn trừng, thân thể bị kiếm khí cắt thành hai mảnh. Số quân lính còn lại, toàn bộ buông bỏ vũ khí đầu hàng. Nguyệt Hoa nghĩ đến Thiếu Thiên đang gặp nguy hiểm liền vội vã leo lên lưng Xích Diệm Chiến Hổ cùng một vạn kỵ mã cấp tốc chạy đến.

Tương Thanh nghe tin nhị ca của hắn đem quân ứng cứu liền vô cùng vui mừng, đích thân dẫn quân tiến đánh doanh trại đại quân của Thiếu Thiên. Doanh trại của Thiếu Thiên lúc này chỉ có một nhóm lính đi tuần, bên trong nhìn thật không có gì khác thường. Tương Thanh hô to

"Nhân lúc quân địch không đề phòng, chúng ta mau tấn công"

Đại quân của Tương Thanh ồ ạt tiến vào, tiếng tù và cùng tiếng trống trận trong đêm vang lên. Toán quân lính đi tuần trong chốc lát đều bị giết sạch, quân áo vàng chạy vào doanh trại thỏa sức đâm chém. Thế nhưng khi bọn chúng đâm vào mấy cái đống vừa tròn vừa dài trong chăn tựa như có người đang ngủ, thế nhưng kiếm đâm vào lại không thấy có máu. Một tên binh lính lật tấm chăn ra thì thấy bên trong đều là rơm xếp thành hình người cải trang binh sĩ nằm ngủ.

Không chỉ đám binh lính ở trong trại nằm ngủ là giả, mà ngay cả hình dáng binh sĩ đứng canh gác cũng là rơm bó thành hình người mặc khôi giáp. Bên ngoài một tiếng cười lớn, toàn bộ đại quân của Tương Thanh chỉ trong chớp mắt đều đã bị bao vây.

Thiếu Thiên khinh bỉ nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Tương Thanh, Tương Thanh nhận ra mình đã trúng kế, thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh vô cùng. Ở đây hắn có hai vạn quân, số quân ít ỏi của Thiếu Thiên lúc này hắn cũng đoán ra nhiều nhất là hơn một vạn quân. Thiếu Thiên cười lạnh một tiếng rồi hô to

"Bắn!"

Một màn mưa tên từ tứ phương tám hướng bay đến, binh lính quân áo vàng chết như ngả dạ. Tương Thanh lập tức cùng với đám binh lính tàn dư xoay người bỏ chạy. Bất quá mới chỉ chạy được một đoạn đã bị hơn một vạn kỵ binh do Kiều Nguyệt Hoa dẫn đầu chặn lại. Tương Thanh trước sau đều bị bao vây bị kẹt lại ở giữa. Nguyệt Hoa từ trên tay ném bịch một cái thủ cấp đến trước mặt Tương Thanh

Tương Thanh vừa nhìn thấy thủ cấp này sắc mặt đại biến, hắn lẽ nào lại không nhận ra thủ cấp này là của ca ca của hắn Tương Minh.

"Nhị ca!!!" - Tương Thanh gào lên

Tương Thanh hai mắt trợn trừng nhìn Nguyệt Hoa, trong ánh mắt có một tia sát khí. Tương Thanh hướng Nguyệt Hoa, đạp không mà bay tới, bộ dạng hung tợn như muốn đem Kiều Nguyệt Hoa ra chém thành trăm mảnh trả thù cho ca ca của hắn. Bất quá Tương Minh cùng Tương Thanh, cả hai người này đều không phải đối thủ của Kiều Nguyệt Hoa. Cả hai đều chỉ là Luyện Thần Tiền Kỳ cảnh giới, còn nàng đã là Đấu Tôn Hậu Kỳ Đỉnh Phong.

Đem thực lực của Tương Thành mà muốn giết nàng thì thật chẳng khác nào chim cánh cụt đòi bay lên trời. Cách biệt thực lực giữa hai người là quá lớn, tựa như một con voi và một con kiến. Kiều Nguyệt Hoa lần này thậm chí còn không động thủ, Xích Diệm Chiến Hổ của nàng gầm lên một tiếng hung tợn đã khiến cho Tương Thành trái tim nổ tung mà chết.

Đừng nói đến Tương Thành, vừa rồi đám quân lính cùng Thiếu Thiên cũng là một phen sợ hãi, tiếng gầm của Xích Diệm Chiến Hổ quả nhiên quá đỗi cường đại. Xích Diệm Chiến Hổ là ngũ phẩm ma thú, đặc biệt Xích Diệm Chiến Hổ của Kiều Nguyệt Hoa lại là một con ma thú biến dị. Xích Diệm Chiến Hổ của Kiều Nguyệt Hoa là lai của con cái Bá Vương Bạch Hổ và con đực Xích Diệm Chiến Hổ. Bá Vương Bạch Hổ lại là cửu phẩm ma thú, nếu nói về tộc loài hổ thì nó chỉ xếp sau Bạch Hổ thượng cổ Thần Thú.

Hai ma thú lai tạo, Xích Diệm Chiến Hổ của Kiều Nguyệt Hoa đem so với những Xích Diệm Chiến Hổ thông thường chính là được coi là vương. Thiếu Thiên sau khi hoàn hồn, nhìn về phía Xích Diệm Chiến Hổ kia lại thêm phần ngưỡng mộ, hắn tự nhủ bản thân nhất định sau này cũng phải kiếm được một ma thú ngũ phẩm trở lên để làm thú cưỡi.

Kiều Nguyệt Hoa thấy Thiếu Thiên nhìn về phía mình gương mặt liền ửng hồng, nàng trong đầu cứ nghĩ hắn đây là đang nhìn nàng, cái này người ta gọi là ảo tưởng a. Thiếu Thiên cho người đi thu dọn chiến trường. Trương Mạnh từ đằng xa chạy tới vẻ mặt tươi cười, tay cầm Nỏ Thần

"Đại nhân, cái này quả nhiên lợi hại nha. Bấm một cái liền một lúc bắn được năm cái mũi tên a, thế này chẳng phải có khả năng lấy một địch năm sao"

"Đúng vậy Vương gia, cái này quả thật quá là bá đạo nha" - một binh sĩ khác vẻ mặt tươi cười nói

"Có Vương gia làm chủ tướng, lần này xem ra ta khả năng rất lớn được trở về với vợ con rồi. Trước khi hành quân ta đã cứ lo lắng, đến cả di thư cũng đã soạn sẵn, nhưng xem ra là đã lo thừa rồi" - một binh lính khoảng hơn ba mươi tuổi cười nói, binh lính này xúc động đến mức chảy cả nước mắt

"Mọi người chớ vội chủ quan, trọng trách bệ hạ giao cho chúng ta còn chưa hoàn thành. Vẫn còn trước mắt là Tương Tâm, thủ lĩnh của giặc áo vàng, chúng ta tuyệt đối không được thả lỏng mà hãy giống như trước đây." - Thiếu Thiên bộ dạng uy nghiêm nói

"Đúng đúng! Vương gia nói phải" - chúng binh lính nói

"Vương gia, tiểu nhân xin lỗi vì trước đây đã xem thường ngài, lại còn gọi ngài là Phế Vật Vương Gia. Xin Vương Gia đừng chấp cái miệng chó này của tiểu nhân sủa bậy" - một binh lính hai chân quỳ xuống khấu đầu tạ tội trước Thiếu Thiên

"Xin Vương gia đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không chấp cái miệng chó của tiểu nhân sủa bậy sủa bạ." - toàn bộ chúng binh lính trước mặt Thiếu Thiên quỳ xuống tạ tội, đồng thanh nói

Thiếu Thiên vốn định nói cái gì đó nhưng còn chưa kịp nói, thanh trạng thái lập tức hiện lên trước mặt hắn. Thanh kinh nghiệm không hiểu sao bỗng nhiên tăng vọt, hắn liền trong chớp mắt thăng cấp ba mươi ba. Thiếu Thiên đối với việc này cũng không hiểu lắm, nhưng cứ thăng cấp là được, còn lại cái gì cũng không quá quan tâm. Thiếu Thiên nói

"Những việc trước đây bản vương không tính toán, các ngươi mau đứng dậy cả đi."

"Đa tạ Vương gia!"

Toàn bộ binh lính đứng dậy, ai nấy cũng đều xúc động đến mức muốn khóc. Bọn hắn trước khi xuất chinh nghe được Thiếu Thiên cầm quân liền lo lắng vô cùng, đến cả di thư cũng đã soạn sẵn. Thế nhưng trong suốt cuộc thảo phạt, từ đầu cho tới giờ chưa có một ai phải bỏ mạng, cái này toàn bộ đều là nhờ Thiếu Thiên. Ba vạn binh lính này hiện giờ đối với Thiếu Thiên chính là một mực tôn kính.

Thiếu Thiên mở tiệc chiêu quân hai ngày một đêm, sau đó cho quân lính nghỉ ngơi một tuần rồi tiếp tục hành quân đến đại bản doanh của địch áo vàng. Tại đại bản doanh của giặc áo vàng bấy giờ, Tương Tâm nghe tin hai đệ đệ của mình bị giết chết liền tức giận vô cùng. Cái bàn làm từ gỗ trăm năm liền bị hắn vỗ một cái hai mảnh vỡ ra

"Thiếu Thiên, ta nhất định dùng máu ngươi tế hai đệ đệ của ta"





Phạm Gia Thiếu Chủ...