Chương 4: Thây Chất Thành Núi, Máu Chảy Thành Sông

Tuyệt Thế Vô Song

Chương 4: Thây Chất Thành Núi, Máu Chảy Thành Sông




"Kỳ lạ, tại sao hôm nay đến ngay cả một cái nhiệm vụ cũng không có? Không lẽ cái hệ thống này hỏng rồi?"


Thiếu Thiên nhìn danh sách nhiệm vụ hệ thống toàn bộ chống trơn, liền lẩm bẩm. Mấy ngày vừa rồi Thiếu Thiên phải đi làm nhiệm vụ cua gái, chỉ khi lên giường với đối tượng hệ thống chỉ định mới có thể xem là hoàn thành nhiệm vụ. Cũng may hệ thống chỉ định toàn bộ đều là mỹ nhân, nếu không có chết hắn cũng không làm.


Bất quá hôm nay không hiểu sao danh sách nhiệm vụ không có cái nào, nhiệm vụ hàng ngày cũng như nhiệm vụ tháng toàn bộ trống không.


Thiếu Thiên hôm nay lại phải lên triều, vội tắt bảng nhiệm vụ rồi thay y phục chỉnh tề chuẩn bị rời phủ. Thiếu Thiên vừa bước ra khỏi cửa phòng đã có một đám nha hoàn theo sau hầu hạ, người cầm dù, người cầm quạt, trông hắn thật là oai phong.


Bước chân ra cửa phủ, chạm mặt Nguyệt Hoa hắn cũng chẳng thèm để ý tới nàng, quay người lạnh lùng đi thẳng. Vì hai người là phu thê nên trước đây vốn ngồi chung kiệu, nhưng kể từ sự việc Kiều Nguyệt Hoa cùng Từ Hiểu Minh ôm ôm ấp ấp, tình cảm thắm thiết trước mặt hắn thì liền hai người hai kiệu riêng biệt.


Kiệu của Thiếu Thiên như thường lệ khởi hành trước, kiệu của Nguyệt Hoa theo sau. Nguyệt Hoa trong kiệu hỏi nha hoàn


"Tại sao hắn lại không muốn chung kiệu với ta?"


"Phu nhân, việc này nô tỳ cũng đã nhờ Tiểu Hồng hỏi qua. Kết quả Vương Gia bảo là 'Nhìn thấy nàng ta lại nhớ cảnh hai người ôm ấp, thật là ngứa mắt' " - Tiểu Nguyệt trả lời


Nghe được những lời này Nguyệt Hoa lại càng cảm thấy có lỗi với hắn, nàng lại càng thêm ân hận. Trái tim nàng bỗng nhiên thắt lại, nước mắt lại chảy ra. Tiểu Nguyệt thấy vậy liền nói


"Phu nhân đừng lo, chỉ cần người thành tâm hối cải Vương Gia nhất định tha thứ. Chẳng phải người Vương Gia yêu nhất là phu nhân hay sao?"


"Hắn sẽ tha thứ sao?" - Nguyệt Hoa vẻ mặt u sầu, miệng lẩm bẩm


"Phu nhân, Vương Gia mấy ngày trước mỗi ngày đều dẫn nữ nhân về phủ chẳng phải cố ý muốn là phu nhân ghen sao?" - Tiểu Nguyệt lại nói


"Hắn muốn ta ghen?" - Nguyệt Hoa hỏi.


Cái này Tiểu Nguyệt cũng không dám tùy tiện trả lời, cũng rất có khả năng Thiếu Thiên đối với Nguyệt Hoa nảy sinh chán ghét ra bên ngoài kiếm mỹ nhân khác.


Thấy Tiểu Nguyệt không trả lời, Nguyệt Hoa cười nhẹ một cái, bộ dạng càng thêm u sầu. Nhưng cái lý do khiến nàng cảm thấy u sầu, nàng cũng không rõ, ngay cả việc trái tim nàng lúc này hướng về ai Thiếu Thiên hay Hiểu Minh nàng cũng không biết.


Rất nhanh đã đến hoàng cung, trước mặt cung điện nguy nga lộng lẫy. Thiếu Thiên xuống kiệu chậm rãi bước vào. Thấy hắn, bá quan trong triều giống như trước đây, sau lưng cười nhạo hắn. Nhưng khi Nguyệt Hoa vừa mới bước ra khỏi kiệu, bá quan trong triều toàn bộ hướng nàng chú ý, bọn họ chẳng qua chỉ là một lũ sắc lang ham muốn thân thể nàng.


Thiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt bước về phía trước mặc kệ nàng đằng sau bị bao vây hỏi han này nọ.


"Bát đệ! Bát đệ chờ ta với!"


Tiếng gọi vừa rồi vọng đến từ phía sau, Ngũ Vương Gia từ trong kiệu nhìn thấy Thiếu Thiên liền vội vàng chạy tới. Ngũ Vương Gia - Vạn Hoa Thiên Phong, hữu dũng vô mưu, tướng mạo cũng là vô cùng soái a. Gia đình Thiếu Thiên có tám người tất cả, trong đó có ba nam và năm nữ.


Năm vị tỷ tỷ của Thiếu Thiên đều đã được gả cho hoàng tử các nước lân cận nhằm tạo mối quan hệ hòa bình bền vững. Hai vị ca ca của hắn, một người làm hoàng đế, người còn lại chính là vị Ngũ Vương Gia này.


Thiếu Thiên tuy bị người đời khinh bỉ, là một phế nhân thế nhưng lại được hai vị ca ca này của hắn hết mực thương yêu. Thiên Phong khoác vai Thiếu Thiên, hắn liếc nhìn Nguyệt Hoa đằng sau một cái, trong ánh nhìn có một tia khinh bỉ, hắn nói


"Chuyện của đệ ta cũng đã nghe hoàng huynh nói qua, Kiều Nguyệt Hoa thật đúng là không khác gì kỹ nữ. Thật đáng khinh bỉ!"


"Ca, ngươi cái gì cũng đừng nói nữa. Không lẽ ca muốn ta xin hoàng huynh đem cơn thịnh nộ giáng xuống Kiều gia cùng cái Đệ Tam Tông kia sao? Khi đó Kiều gia chó chạy đường cùng liên minh với Đệ Tam Tông kia không phải khi đó thiên hạ sẽ loạn sao?" - Thiếu Thiên nói


"Cái gì mà loạn? Lão tông chủ Đệ Tam Tông, ca chỉ cần đánh ra một quyền liền lấy cái mạng chó của hắn" - Thiên Phong tức giận nói


Thiên Phong vừa rồi cũng không phải nói khoác, hắn đích thị cường giả Chiến Đế Hậu Kỳ. Với một kẻ mới có sáu tuổi đã ăn linh đan tu luyện thay cơm như hắn thì hai mươi năm tuổi Chiến Đế Hậu Kỳ cảnh giới cũng không có gì ngạc nhiên a.


Thiếu Thiên năm nay mới chỉ có mười tám tuổi, bất quá thiên phú quá phế nên cho dù giống như Thiên Phong từ năm sáu tuổi đã ăn linh đan trừ bữa nhưng một cái cảnh giới thấp nhất hơn mười năm vẫn không cách nào đột phá.


Đại điện nguy nga, bên trong có tám cái cột lớn, trạm trổ họa tiết rồng bay phượng múa. Các văn võ bá quan xếp thành năm hàng đứng tại hai bên, chính giữa thảm đỏ trải dài. Một công công thái giám tuổi tác đã cao, cất tiếng kêu to


"Hoàng Thượng giá đáo!!"


Hoàn Thượng thân mặc long bào từ trong bước ra tọa tại ngai vàng, sau lưng là hai người hầu quạt lớn phe phẩy. Văn võ bá quan lập tức hai chân quỳ xuống thi lễ


"Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..."


"Bình thân!"


"Tạ ơn hoàng thượng!"


Buổi lên triều bắt đầu với những đề tài như nơi thì hạn hán, nơi lại bão lụt, đê điều xây dựng lâu năm nay đã có hiện tượng chuẩn bị nứt vỡ,...v...v......... Sau vài canh giờ cùng văn võ bá quan thảo luận về những vấn đề thiên tai, hoàng thượng liền chuyển sang một vấn đề khác


"Phía Nam giặc áo vàng làm loạn, trước vốn chỉ là một đám ô hợp nhỏ nhoi nhưng nay đã lớn mạnh vô cùng. Các khanh ai muốn thống lĩnh đại quân thảo phạt giặc áo vàng không?"


"Ting" một tiếng, ở mục nhiệm vụ hệ thống liền xuất hiện thêm một cái tiểu mục nhỏ "Nhiệm vụ xuất chinh". Thiếu Thiên ấn vào xem thử thì thấy có một nhiệm vụ "Thảo phạt giặc áo vàng phía nam".


Thiếu Thiên hiện giờ trong lòng đang muốn càng nhanh thăng cấp lại càng tốt, nay nhiệm vụ hàng ngày cùng nhiệm vụ tháng trống không chẳng có lấy một cái nhiệm vụ nhỏ nào. Bất quá có mỗi nhiệm vụ này, Thiếu Thiên đành phải đứng ra nhận. Hắn rời khỏi hàng, đi ra đứng đối diện hoàng thượng, hai tay cung kính


"Muôn tâu bệ hạ, chỉ cần cho thần một vạn binh lính liền có thể đem thủ cấp thủ lĩnh bọn chúng dâng lên bệ hạ"


Thiếu Thiên vừa mới dứt lời, cả triều các quan liền phì cười. Ai mà lại không biết Thiếu Thiên sinh ra đã là phế vật, đối với nhiệm vụ thảo phạt này sao có thể làm được. Tiêu Soái từ trên ngai vàng cũng là đắn đo vô cùng, nếu hắn không giao cho Thiếu Thiên nhiệm vụ thảo phạt này thì khác hắn cũng giống đám người kia khinh thường Thiếu Thiên.


Mà bất quá giao cho Thiếu Thiên nhiệm vụ này, ngộ nhỡ Thiếu Thiên một đi không trở về thì hắn sau này có đi gặp tổ tiên sao có thể ăn nói với thái thượng hoàng, cha hắn.


Tiêu Soái còn đang do dự thì Nguyệt Hoa cũng rời hàng đi ra


"Muôn tâu bệ hạ, xin bệ hạ phong Thiếu Thiên làm thống soái, thuộc hạ làm phó tướng. Như vậy trọng trách lần này đảm bảo hoàn thành"


Tiêu Soái lúc này chính là vẻ mặt hiện rõ một tia mừng rỡ, Nguyệt Hoa hôm nay lại chính là lối thoát của hắn. Vốn hắn còn đang do dự, Nguyệt Hoa lại đứng ra nhận làm phó tướng, như vậy nhiệm vụ lần này chắc chắn thành công. Tiêu Soái mặc dù trong lòng cảm thấy vui mừng, thế nhưng ngoài mặt vẫn là uy nghiêm bộ dạng, hắn nói


"Được! Phong cho Thiếu Thiên là chủ tướng, Nguyệt Hoa làm phó tướng, dẫn theo ba vạn đại quân thảo phạt giặc áo vàng phía Nam"


"Đa tạ hoàng thượng!" - Thiếu Thiên cùng Nguyệt Hoa hành lễ


Nguyệt Hoa lần này không hiểu sao khi thấy Thiếu Thiên đứng ra xin đảm nhận trọng trách thảo phạt giặc áo vàng nàng lại cảm thấy lo lắng vô cùng. Bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều nữa đứng ra xin làm phó tướng cùng hắn đi thảo phạt.


Khi cả hai mới hồi phủ, Thiếu Thiên đối mặt Nguyệt Hoa, hắn hừ lạnh một tiếng bộ dạng tức giận nhưng trong lời nói lại có một tia khinh bỉ.


"Kiều Nguyệt Hoa, ngươi lại đang muốn cùng Từ Hiểu Minh lợi dụng việc công mà tư tình sao? Ngươi gan cũng thật lớn, lần này bản vương dẫn quân cũng không nể mặt. Nói cho ngươi hay, chừng nào lệnh bài hoàng thượng cho ta còn ở bên người, hai người các ngươi cái gì cũng đừng nghĩ tới."


Thiếu Thiên đối với chuyện này lại nghĩ rằng Nguyệt Hoa lần này sẽ lại giống như những lần trước dẫn theo Từ Hiểu Minh để hai người lợi dụng việc công mà thỏa mãn tư tình. Lời của Thiếu Thiên vừa mới nói ra liền khiến hai hàng nước mắt Nguyệt Hoa tuôn ra.


Nàng là lo lắng cho hắn nên mới như vậy, vậy mà hắn lại nghĩ nàng lợi dụng chuyện này muốn đem Từ Hiểu Minh đi theo, không hiểu tại sao trái tim nàng lại đau thắt lại. Cái này chính là một lần thất tín vạn lần bội tin, Thiếu Thiên đối với nàng đã không còn cái gì gọi là tin tưởng.


Thấy Nguyệt Hoa khóc, trái tim hắn cũng thắt lại, cái cảm giác này thật đáng ghét. Hắn hừ lạnh một cái, giọng lạnh như băng


"Ngươi tốt nhất đừng có diễn kịch trước mặt ta. Loại nữ nhân như ngươi đừng mong ta tha thứ"


Câu nói này của Thiếu Thiên suốt những ngày qua chốc chốc lại vang vọng trong đầu Kiều Nguyệt Hoa, nàng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn liền gầy hơn rất nhiều, hai má cũng hóp lại.


Hôm nay kinh thành một phen náo nhiệt, dân chúng thi nhau bàn tán. Bọn họ thi nhau bàn tán chính là đề tài Phế Vật Vương Gia cầm quân thảo phạt giặc áo vàng phía nam. Thiếu Thiên bộ dạng lạnh lùng, không để những lời bàn tán kia vào tai. Nguyệt Hoa bên cạnh khẽ nhìn trộm Thiếu Thiên, hắn trong bộ lân giáp thật là soái a.


Nguyệt Hoa cưỡi một con Xích Diệm Chiến Hổ, oai phong vô cùng. Xích Diệm Chiến Hổ thân cao năm mét, một thân cơ bắp, bộ dáng oai phong, bộ lông màu đỏ có vằn màu đen, móng vuốt cùng với răng nanh sắc nhọn vô cùng.


Thiếu Thiên thì không có cái loại oai phong đó, hắn chỉ đơn giản cưỡi một con chiến mã bình thường màu trắng. Chiến mã màu trắng, hai mắt màu đỏ uy phong vô cùng, bờm ngựa mượt mà tung bay trong gió, chiến mã hai chân giơ cao, hí lên một tiếng như muốn cùng Xích Diệm Chiến Hổ kia tranh phong.


Chiến mã này từ nhỏ đã theo Thiếu Thiên, tuy chỉ là một con chiến mã bình thường nhưng nó chưa bao giờ trước những ma thú cường đại tỏ ra hoảng sợ. Thiếu Thiên vì điều này mà cũng vô cùng hài lòng, hắn cũng là rất thích chiến mã này. Thiên hạ đệ nhất mỹ nam, nay lại thân mặc lân giáp, dưới cưỡi bạch mã, thật là khiến người ta bị mê hoặc.


Nguyệt Hoa nhìn đám thiếu nữ hai bên đường đang nhìn Thiếu Thiên bằng ánh mắt đắm đuối, trong lòng liền sinh một cảm tức giận lạ thường.


Thiếu Thiên thường ngày luôn ở trong phủ nên nàng mới quên mất sức hấp dẫn của hắn, hôm nay tận mắt chứng kiến nàng mới nhận ra, chỉ cần buông tay hắn ra liền có hàng triệu cánh tay thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp khác tranh nhau nắm lấy tay hắn.


Thiếu Thiên đối với đám nữ nhân kia cũng không quá quan tâm, vẫn là bộ dạng lạnh lùng chờ giờ lành xuất phát. Hắn thật không ngờ cái bộ dạng lạnh lùng của hắn lại càng khiến mấy ngàn thiếu nữ kia điên đảo. Bỗng nhiên một lão bà tóc đã bạc trắng đứng ra giữa đường, trước mặt hắn hai tay giang ra


"Bát Vương Gia, ta yêu ngươi!"


"Phụt!!", Thiếu Thiên tinh thần hoảng loạn, xém chút nôn ọe ra. Một đám quân lính vội vàng đem lão bà lôi ra bên ngoài, một tên khác chạy đến lo lắng


"Vương gia, người không sao chứ?"


"Ta không sao!" - Thiếu Thiêu mặt tái xanh


"Giờ lành đã tới, đại quân xuất phát!"


Lão công công lớn tiếng hô to, đồng thời tiếng trống xuất trận vang lên. Tiếng trống xuất trận này là để cổ vũ cho đại quân, nâng cao sĩ khí binh sĩ. Thiếu Thiên thống lĩnh đại quân lập tức lên đường, đại quân uy phong đi đến đâu người người vỗ tay tới đó.


Trong một đám người đứng tại bên đường, Thiếu Thiên liếc qua một cái liền nhận ra Từ Hiểu Minh đang trừng mắt nhìn hắn, hắn cười khẩy một cái dùng ánh mắt khinh bỉ đáp trả.


Giặc áo vàng làm loạn tại vùng gần biên cương phía Nam, từ kinh thành hành quân tới đó phải mất hơn một tháng. Thiếu Thiên thần tốc hành quân, cứ hai người khiêng một cái cáng cho một người ngủ, cứ thế thay nhau, hành quân đến nơi còn chưa mất một tháng.


Cách này hắn nhớ đã từng nghe thấy ở đâu chỉ là ký ức tại Trái Đất của hắn rất là mơ hồ nên không nhớ rõ. Cách mà Thiếu Thiên hành quân chính là cách mà nhân gian đồn thổi lại, đây là cách vua Quang Trung - Nguyễn Huệ hành quân thần tốc từ Nam ra Bắc, tuy nhiên cái này chỉ là mang tính đồn thổi trong sách không có ghi.


Thiếu Thiên cho binh lính theo cách này hành quân đúng là nhanh hơn thật nhưng binh sĩ lại tương đối mệt mỏi. Thiếu Thiên cho binh lính hạ trại nghỉ ngơi một tuần lấy lại sức, trong thời gian đó hắn cũng đi xem xem địa hình thực tế địa phương này thế nào.


Bên trong doanh trại, Thiếu Thiên cùng Nguyệt Hoa đứng xem tấm bản đồ được đặt trên mặt bàn. Từ bên ngoài chạy vào, một viên tiểu tướng bẩm báo


"Bẩm báo vương gia, quả thực có một hẻm núi dài"


"Mau dẫn ta tới đó!" - Thiếu Thiên vẻ mặt vui mừng


Trước mặt Thiếu Thiên lúc này là một cái hẻm núi dài, hai bên hẻm núi đều là sườn dốc, tựa hồ chỗ này ngày xưa là một con sông nhỏ chảy qua nhưng nay nước đã cạn, tạo thành một cái hẻm núi gần giống hình chữ 'V'. Thiếu Thiên gật đầu hài lòng, hắn nói với viên tiểu tướng


"Ngươi hãy mang theo một ngàn người đem rơm làm thành hình quả cầu, đem dao găm chiến xa bố trí hai bên, đồng thời chuẩn bị những tảng đá lớn đặt tại vị trí hai đầu thung lũng. Ta cho ngươi nửa tháng chuẩn bị"


"Tuân lệnh vương gia!" - viên tiểu tướng thi lễ


"Còn nữa, ta vẫn chưa biết tên của ngươi" - Thiếu Thiên quay sang nhìn viên tiểu tướng


"Khởi bẩm Vương gia, tiểu tướng tên là Trương Mạnh" - Trương Mạnh cung kính nói


Trương Mạnh này năm nay cũng chỉ mới hai mươi tư tuổi, cảnh giới cũng là Luyện Thần Hậu Kỳ cảnh giới, đặc biệt đây là lần đầu hắn ra trận. Hai mươi tư tuổi Luyện Thần Hậu Kỳ cảnh giới chính là sau này vô cùng triển vọng a. Đại đa số người sinh sống trên Thiên Vân đại lục này, cảnh giới tu luyện chỉ dừng tại Luyện Khí Hậu Kỳ, Luyện Thần cảnh giới bình thường cũng là ngoài ba mươi tuổi mới có thể đột phá.


Thiếu Thiên nhìn qua Trương Mạnh một hồi hồi cũng chỉ thở dài một tiếng, hoàng huynh của hắn lại giao cho hắn một viên tiểu tướng lần đầu ra trận. Thiếu Thiên vốn là một sát thủ đã trải qua đủ loại hình thức đào tạo, bản thân lại có nhiều năm trong nghề, thoáng nhìn một cái liền phát hiện ra Trương Mạnh này chưa có giết người bao giờ. Để một kẻ chưa giết người bao giờ ra trận, đây chẳng phải việc tốt gì.


"Không biết có làm nên trò trống gì không đây!" - Thiếu Thiên khẽ than


Trong thời gian xuất quân này, Nguyệt Hoa một lời trước mặt Thiếu Thiên cũng không dám nói ra, toàn bộ chiến lược đều là Thiếu Thiên một tay bố trí, công việc từ trên xuống dưới hắn đều quản lý kỹ càng.


Thiếu Thiên đa số thời gian đều là bận rộn, Nguyệt Hoa lại càng khó mở lời nói chuyện với hắn. Nàng chỉ có thể nhân lúc đang ăn nhìn trộm hắn một chút, lúc hắn đi xem binh lính tập luyện nhìn trộm hắn một chút. Mỗi ngày trôi qua đều như vậy. Thiếu Thiên tinh ý vô cùng, đối với việc Nguyệt Hoa nhìn trộm hắn, hắn lẽ nào không biết. Chỉ là hắn lờ nàng đi, coi như không biết gì.


Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh đã được nửa tháng. Thiếu Thiên cùng với năm trăm kỵ binh đối đầu trước mặt là một vạn binh mã của giặc áo vàng. Nhìn thấy chủ tướng là Thiếu Thiên, tướng giặc liền cười lớn, hắn giọng điệu khinh bỉ


"Triều đình hết người rồi hay sao mà phái một tên phế vật như ngươi làm chủ tướng vậy?"


"Ngươi chẳng qua chỉ là một tên còn không bằng phế vật, hoàng thượng phái một phế vật như ta tới đây là đã đủ để diệt trừ toàn bộ các ngươi rồi" - Thiếu Thiếu dùng ánh mắt khinh bỉ đáp trả, vừa cười vừa nói, giọng điệu lại cố ý nhấn mạnh "Không bằng phế vật"


Tướng địch chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hữu dũng vô mưu, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nghe được một lời vừa rồi của Thiếu Thiên liền vô cùng kích động, hung tợn thúc Phong Lang lao tới. Phong Lang là một tam phẩm ma thú, một thân màu xanh lá cây cao ba mét, vô cùng hung dữ, hai mắt màu đỏ, nước dãi từ mõm chảy ra. Thiếu Thiên quay lại thúc ngựa bỏ chạy, hướng cái thung lũng chạy tới. Tướng giặc lớn tiếng cười


"Sao hả phế vật? Biết sợ rồi hả? Đừng hòng chạy thoát!"


Thiếu Thiên cùng mấy trăm binh mã dụ cho toàn bộ quân áo vàng vào sâu trong thung lũng. Hai đầu đá lớn lăn xuống bịt kín, quân mai phục từ hai bên hẻm núi từ trong nơi ẩn nấp xuất hiện. Một màn mưa tên bay xuống một vạn quân áo vàng, hai bên những cái đống rơm bốc cháy lăn xuống. Phía dưới thung lũng dầu bén lửa tạo ra một màn thiêu sống người, những tiếng la hét thảm thiết vang lên.


Tướng địch một quyền đánh vỡ đá, thế nhưng đã vừa mới vỡ ra bụi bay mù mịt, Long Nha Kiếm trong tay Thiếu Thiên đã xuất hiện một vệt máu. Thủ cấp tướng địch từ trên cổ rơi xuống đất, Thiếu Thiên ở phía tảng đã đã chờ đợi hắn từ lâu.


Đại quân của Thiếu Thiên không mất một binh một tốt nào diệt sạch một vạn quân áo vàng, bất quá đây chỉ là một đạo quân nhỏ của giặc áo vàng nên nhiệm vụ xuất chinh của Thiếu Thiên vẫn chưa có hoàn thành. Thiếu Thiên mở tiệc chiêu quân, toàn bộ binh sĩ lúc này đều đã nhìn hắn bằng một ánh mắt khác.


Người ngạc nhiên nhất vẫn chính là Nguyệt Hoa, nàng tuy đã giữ chức vụ đại tướng quân được hai năm thế nhưng chưa có chiến thắng nào của nàng là không có tổn thất về người, vậy mà hắn trận đầu ra quân không mất một binh một tốt nào vẫn diệt được một vạn quân địch.


Đêm hôm ấy, Thiếu Thiên căn bản không có uống rượu, hắn chỉ là uống một ít để cho hơi thở có mùi rượu, cùng với đó là cố ý đổ một ít rượu lên quần áo tạo thành bộ dạng một tên say rượu không biết trời đất là gì. Hắn làm bộ đi loạng choạng tới lều của Nguyệt Hoa, nằm xuống bên cạnh ôm lấy nàng. Miệng giả vờ lẩm bẩm mấy câu


"Kiều Nguyệt Hoa, ta yêu nàng như vậy tại sao nàng lại phản bội ta? Tại sao nàng lại đâm sau lưng ta? Vì ta chưa đủ tốt hay vì Từ Hiểu Minh hắn tốt hơn ta? Nàng hãy nói cho ta biết, vì sao nàng lại phản bội ta? Vì sao? Vì sao lại phản bội ta?"


Thiếu Thiên cố ý diễn một màn thế này chẳng qua là muốn giả say mà đay nghiến nàng, hắn cố ý dày vò nàng, khiến nàng mãi mãi hối hận vì dám phản bội hắn. Nguyệt Hoa hai hàng nước mắt chảy ra, đối với những câu hỏi này nàng không sao trả lời. Thấy hắn có vẻ như đã ngủ, nàng liền im lặng ngắm nhìn hắn, thật không hiểu sao nàng cảm thấy hiện tại giống như đang trong một giấc mơ vậy. Nếu đây thực sự là một giấc mơ thì nàng không muốn tỉnh.


Phạm Gia Tam Thiếu.