Chương 144:
Xung quanh tứ phía huyết hoa bị huyết tinh tà ác năng lượng tràn vào liền điên cuồng sinh trưởng tươi tốt, giống như khô cằn vùng đất gặp một cơn mưa rào vậy.
Tuy nhiên mấy giây sau, trung tâm đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, cực nhanh đem cỗ huyết tinh tà ác năng lượng này thôn phệ toàn bộ, không gian cũng chỉ còn lại hình người bóng đen, toàn thân hắn bao bọc trong hắc sắc ngọn lửa, phía trên từng hạt mưa rơi xuống nhưng tất cả đều xuyên qua bóng đen thân ảnh, giống như hắn cũng không phải thực thể, mà chỉ là ảo ảnh vậy.
Chỉ thấy bóng đen hấp thụ toàn bộ huyết tinh tà ác năng lượng xong, cơ thể hắn bắt đầu ngưng thực dần, mấy giây sau liền biến thành Tịnh Nhạc bộ dạng.
Bất quá Tịnh Nhạc bộ dạng lúc này tàn tạ không chịu nổi, trên người vô số vết rách nứt, thực lực cũng không còn là Hoàng Linh sư cấp độ mà đã trở về trạng thái bình thường.
" Chết tiệt, thậm chí năng lượng một chút cũng không còn, còn may đã giải quyết xong địch nhân, cái này Nguyệt Thần chúc phúc hết thời gian tác dụng phụ cũng không phải nhỏ a! "
Tịnh Nhạc ôm vết thương, tìm một gốc cây dựa vào ngồi xuống, khuôn mặt trắng bệch thều thào nói.
Hắn hiện tại không chỉ cơ thể chồng chất vết thương, mà cả năng lượng cùng thể lực đều suy kiệt đến cực độ, đặc biệt là năng lượng, có thể nói cạn khô.
Tình trạng này vô cùng nguy hiểm, bởi vì năng lượng không giống sinh mệnh, một khi cạn khô sẽ không thể dùng năng lượng nước thuốc bổ sung, chỉ có thể đợi tự phục hồi một lượng nhất định, sau đó mới có thể dùng các phương pháp khác hồi phục.
Nếu ngươi vẫn cố chấp sử dụng thuốc hồi phục, nguyên năng sẽ bị tổn thương vĩnh viễn, hậu quả nghiêm trọng vô cùng, vì vậy Linh sư rất ít khi để năng lượng rơi vào khô kiệt trạng thái.
Tịnh Nhạc lúc này là vì sử dụng Nguyệt Thần chúc phúc kỹ năng cho nên mới rơi vào trạng thái này, một tên Linh sư không có năng lượng cảm giác mệt mỏi so với không có thể lực còn kinh khủng hơn. Còn may hắn là Quang linh thể, xung quanh Quang nguyên tố liên tục trợ giúp chữa trị hồi phục, cho nên vẫn có thể chống chịu được.
Từ trong nhẫn không gian lấy ra sinh mệnh nước thuốc uống vào, lúc này trên người da thịt vết rách mới từng chút một hồi phục dần, Tịnh Nhạc cũng không tiếp tục quan tân thương thế mà khẽ đưa cánh tay mình lên, khuôn mặt dần nghiêm túc lại, miệng khẽ lẩm bẩm.
" Lúc nãy trạng thái…! "
Tịnh Nhạc khẽ rên lên, chỉ thấy nguyên bản bình thường cánh tay từng đốm một biến thành màu đen, cuối cùng đem cả cánh tay hắn bao phủ, biến thành một loại như vũ trụ hắc ám trạng thái.
" Ực! "
Tịnh Nhạc nhìn cánh tay mình biến chuyển, miệng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, khẽ đưa cánh tay mình qua phía sau lưng cổ thụ, chỉ một giây sau cả người hắn liền run lên, có chút không tin vào mắt mình.
Chỉ thấy cánh tay của hắn cũng không chạm vào thân cây mà trực tiếp xuyên qua, giống như cánh tay hắn lúc này không phải là thực thể vậy, cảm giác có thể nói kì dị đến cực hạn, phần biến thành màu đen cánh tay cùng phần còn lại của cơ thể như là hai phần tách biệt.
" Đây rốt cục là có chuyện gì? "
Tịnh Nhạc trong lòng chấn động vô cùng, giọng nói khó tin kêu lên, bất quá hắn chưa dừng lại, sắc mặt một lần nữa tập trung, chỉ thấy phần màu đen cánh tay tiếp tục lan rộng lên, cả người hắn cũng đồng loạt xuất hiện vô số đốm đen.
Chỉ mấy giây sau, Tịnh Nhạc toàn bộ cơ thể làn da đồng loạt biến thành hắc ám trạng thái, cũng chỉ còn con mắt là phát ra quang mang.
Tịnh Nhạc cảm nhận cơ thể mình lúc này, nó là một loại cảm giác kì dị vô cùng, hắn cơ thể lúc này hoàn toàn không có một chút xúc cảm, các loại giác hoàn toàn tan biến, giống như hòa vào hư không vậy.
Chỉ là mọi thứ xung quanh hắn lại rất rõ ràng, tuy nhiên đây chắc chắn không phải là mắt nhìn thấy, mà càng giống như cảm nhận hơn, bởi vì hắn lúc này có thể nhìn thấy không phải như bình thường khoảng 120 độ nữa, mà là tứ phía 360 độ.
Chỉ là trạng thái này không giữ được lâu, Tịnh Nhạc mấy giây sau liền cảm thấy một trận đầu óc choáng váng, đau đớn đến cực hạn, giống như có người cầm búa gõ nát đầu hắn vậy.
Tịnh Nhạc cũng không dám chần chờ, vội hóa giải hắc ám trạng thái, lúc này đau đớn cảm giác mới dần biến mất.
" Phù...! "
Tịnh Nhạc khuôn mặt trắng bệnh, cảm nhận đau đớn qua đi lúc này mới thở phào một tiếng, ngồi trở lại dựa vào gốc cây, mặt ngoài thì bình thường nhưng mà trong nội tâm đã sớm không thể giữ nổi giao động.
" Xem ra cái kia huyễn cảnh cũng không phải hoa trong gương, trăng trong nước, rốt cuộc kiếp trước ta đã bỏ qua cái gì? "
Tịnh Nhạc trong lòng khẽ rên lên, huyễn cảnh kia khẳng định không phải là huyễn cảnh đơn thuần như vậy, nếu hắn không nhầm thì nó là một loại nhốt người ta vào chính người đó kí ức, mà điểm mấu chốt ở đây chính là trong ký ức hắc trụ kia!
Hắn chỉ nhớ bản thân bị luồng hắc khí kia bao trùm, rơi vào một loại kì lạ trạng thái, sau đó mọi thứ hắn đều quên sạch, không còn một chút ấn tượng nào, tuy nhiên cơ thể hắn đột nhiên biến thành hắc ám kia trạng thái, hắc trụ kia tuyệt không thoát liên quan!
" Cũng không biết là phúc hay họa? "
Tịnh Nhạc thở dài một hơi, bất quá rất nhanh hắn liền nhớ tới một chuyện quan trọng hơn, cho nên hắn liền lập tức tập trung lại, tiến vào bản thân linh hồn không gian.
Chuyện quan trọng ở đây đương nhiên là Tiểu Hỏa, lúc nãy giết tên dị giáo thủ lĩnh kia xong, nhưng mà chủ động hấp thụ huyết tinh tà ác năng lượng cũng không phải là hắn mà là Tiểu Hỏa làm.
Tại lúc huyết tinh tà ác năng lượng tràn ra xong, Tiểu Hỏa giống như mấy chục năm nhịn đói vậy, một lần trực tiếp đem toàn bộ nuốt bằng hết, Tịnh Nhạc cũng không ngăn cản, bởi vì hắn biết cỗ huyết tinh tà ác này chính là mấu chốt để tiến hóa Tiểu Hỏa.
Điều này hắn mừng còn không kịp, chỉ vì để Tiểu Hỏa tiến hóa mới phải trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, đối đầu với cả đám tà tông dị giáo, có thể nói là chết hụt mấy lần.
Nhưng mà cuối cùng lúc này cũng thành công, hơn nữa còn lấy được không ít cơ duyên, hắn làm sao lại không hưng phấn, bỏ qua hắc ám trạng thái xong hắn liền lập tức nhớ tới Tiểu Hỏa.
Ý thức tiến vào linh hồn không gian xong liền thấy Tiểu Hỏa đang nằm giữa không trung, toàn thân nó lúc này được một lớp màu đỏ năng lượng bao bọc, hai mắt nhắm lại, giống như đang ngủ say, xung quanh là Tiểu Kim bay lòng vòng, nhìn thấy Tịnh Nhạc liền nhanh chóng bay đến quấn quýt lấy hắn.
" Vẫn trong quá trình tiến hóa sao? "
Tịnh Nhạc khẽ xoa lấy Tiểu Kim thân thể, sau đó nhìn về giữa không trung huyết cầu, khuôn mặt trầm ngâm kêu lên.
Hắn linh hồn không gian lúc này có lẽ do Tiểu Hỏa hấp thụ số lượng lớn huyết tinh tà ác năng lượng tiến hóa, lúc này cũng tràn ngập màu đỏ luồng khí, giống như sương máu vậy, cho dù là Tịnh Nhạc hắn cũng cảm thấy đôi chút khó chịu.
Bất quá bên cạnh Tiểu Kim lại không có vấn đề, người nó tự tỏa ra một lớp ánh sáng, hoàn toàn đem sương máu đẩy ra bên ngoài, căn bản không chịu bất kì ảnh hưởng gì!
Tịnh Nhạc cũng không để tâm lắm, cái kia sương máu mùi tanh đơn thuần chỉ là cảm giác thôi, cũng không có gây hại gì, Tiểu Hỏa hấp thụ huyết tinh tà ác năng lượng xong, hiện tại khẳ năng đã ngủ say tiến vào tiến hóa trạng thái.
Mặc dù nó cơ thể bị bao bọc nhưng mà hắn có thể cảm nhận rõ ràng, Tiểu Hỏa cơ thể đang từng chút một lớn mạnh lên, đợi nó tiêu hóa xong cỗ năng lượng kia chính là lúc nó phá kén tiến hóa thành công.
" Thật đáng mong đợi a, mà đúng rồi, Tiểu Bạch với Ma Kính đâu rồi? "
Tịnh Nhạc lúc này rất nhanh liền nhớ tới Tiểu Bạch cùng Ma Kính, rơi vào huyễn cảnh xong các nàng cũng biến mất luôn, hắn hiện tại rất muốn hỏi xem cái kia hắc ám trạng thái là thứ gì, uyên bác nhất lúc này có lẽ cũng chỉ có Ma Kính thôi!
" Tiểu Bạch, Ma Kính, các ngươi có nghe sao? "
Tịnh Nhạc thanh âm vang lên, nhưng mà đợi một lúc cũng không nghe trả lời, cái này để hắn mày khẽ cau lại, trong lòng bắt đầu lo lắng.
" Chẳng lẽ là có chuyện gì? "
" Ma Kính, các ngươi không sao chứ? "
Tịnh Nhạc một lần nữa kêu lên, tuy nhiên may mắn lần này rốt cục Ma Kính cùng Tiểu Bạch cũng đáp lại.
" Tịnh Nhạc, ngươi không sao chứ? "
" Ca ca, thật may quá, ngươi không có chuyện gì? "
Thanh âm là của Ma Kính cùng Tiểu Bạch đồng loạt vang lên, nhưng thanh âm các nàng có vẻ rất gấp rút, giống như rất lo lắng vậy.
" Ân, ta không sao, nhưng mà các ngươi, đây là có chuyện gì? "
" Ngươi vừa nãy trúng tên kia chiêu thức, là một cái cổ thuật a! " Ma Kính giọng nói nghiêm trọng kêu lên.
" Cổ thuật?! "
Tịnh Nhạc nghe vậy khuôn mặt cũng mười phần kính ngạc kêu lên, hắn còn định hỏi lại, tuy nhiên lúc này hắn trong lòng khẽ run lên, mấy giây sau liền khẽ thở dài một hơi, hai con mắt lóe lên một tia quang mang, miệng lẩm bẩm.
" Xem ra ta thật đoán đúng rồi! "
...
Ở sâu bên trong hang động, đây là một cái khoảng trưởng lớn, chỉ là nơi này khắp nơi đều có loang lổ vết máu, bên trên những vách đá còn xuất hiện vô số kỳ dị ký tự nối tiếp nhau, người thường nhìn vào tuyệt đối sẽ không nhịn được rùng mình kinh dị.
Tại trung tâm hang động thời điểm này đột nhiên xuất hiện một bóng người, là một nữ tử, nàng hai con mắt lúc này tập trung nhìn vào cắm dưới mặt đất quỷ dị thanh đao, sau đó cả người khẽ run lên, trên khuôn mặt đột nhiên một giọt nước chảy xuống, hòa vào dưới mặt đất huyết tinh.
Nàng cánh tay đưa ra, không do dự nắm lấy đoản đao rút lên, đoản đao dường như cảm nhận được sinh vật sống, trên thân phát ra huyết quang, chiếu rọi vào nữ tử khuôn mặt, chỉ là khuôn mặt này không ai khác chính là đang nằm một góc ngất đi Nguyệt Dạ bộ dạng.