Chương 28: Đe Doạ
Còn chưa tới buổi xế chiều, muội muội liền đi tới trong phòng bệnh.
Bây giờ cao trung tiểu cô nương đều học xong hóa trang, muội muội cũng không ngoại lệ, hóa một cái tinh xảo đạm trang, đem hoạt bát khả ái phát huy phát huy vô cùng tinh tế.
Trần Phong gảy một cái muội muội cái trán.
"Tiểu ny tử ở trường học nhưng không cho trang điểm a, muốn lấy học tập làm trọng..."
"Ôi, biết rồi, ca ngươi như thế nào học lão mụ một bộ kia."
"Nói lên lão mụ, cha mẹ đêm nay lại không ở nhà ăn cơm?"
"Hì hì, bọn hắn biết ca hôm nay xuất viện, đêm nay làm đại cơm đến cấp ngươi bồi bổ."
"Vì cái này bỗng nhiên tiệc, ca của ngươi ta còn không phải bị cái nào đó bại hoại hại chết, rớt xuống trong hồ đi."
Trần Phong tức giận nói.
"Thật xin lỗi nha ca ca, ta đều áy náy chết, mắng nữa khóc cho ngươi xem rồi...." Muội muội con mắt bốc lên nước mắt.
Trần Phong lôi kéo muội muội đến trước mặt, lại gảy một cái muội muội trán.
"Cái này coi như là trừng phạt, đi, hảo muội muội chúng ta đi về nhà."
Hắn tự nhiên thì sẽ không trách tội muội muội, dù sao muội muội cũng không biết sẽ phát sinh loại chuyện này, từ một loại ý nghĩa nào đó, ngược lại Trần Phong muốn cảm tạ muội muội của hắn, bằng không cũng sẽ không thu được cái này kỳ diệu giao diện thuộc tính cùng Huyền Môn Thái Cực Quyền.
Trên đường về nhà, muội muội đánh giá Trần Phong.
"Ca, tại sao ta cảm giác ngươi so trước đó đều muốn cường tráng?"
Nàng nhớ kỹ trước đó không lâu Trần Phong vẫn là một bộ bộ dáng yếu ớt, mới mấy ngày không có gặp, cả người đều rực rỡ hẳn lên cảm giác, trên mặt đặc biệt có tinh khí thần, vóc người giống như cũng tráng thật không thiếu.
"Gần nhất đều tại cùng một lão nhân luyện võ công kiện thân." Trần Phong cũng không giấu diếm, nói ra gần nhất một mực tại luyện quyền. Nhưng mà giao diện thuộc tính những thứ này vẫn là quyết định không nói cho người khác, dù sao sẽ vượt qua bọn hắn phạm vi hiểu biết.
"Luyện võ công?" Muội muội tò mò hỏi. Tiếp lấy lại lắc đầu.
"Ca ca ngươi cũng không nên bị lừa, học võ vẫn là đi một chút chuyên môn võ thuật trong quán học tập tốt hơn, bây giờ lừa đảo nhiều lắm, không thấy trước đây Mã đại sư sao? Cái gì người trẻ tuổi con chuột vì nước kinh điển trích lời, quá khôi hài."
Muội muội nói xong tự mình cười lên.
Trần Phong một trận im lặng, kể từ mấy cái đại sư đem võ đạo danh khí bôi xấu, bây giờ liền một chút tiểu hài tử đều biết dạy võ công lừa đảo nhiều.
" Các ngươi nghe nói gì không, đêm hôm qua lại có hai mẹ con giữa đường xa bị một đám lưu manh bắt đi "
" Cô bé kia thanh tuần đáng yê, ngoan ngoãn lễ phép thế mà. Đã thế ba của con bé lại bị ung thư nữa. Đúng là tội hài tử mà "
" Đúng là thời buổi càng ngày càng rối loạn mà, giá như đám cảnh sát kia có gan trị an được thì tốt biết bao "
" Thôi đi, ngươi đừng có mà nằm mơ đi. Đám kia cảnh sát chỉ biết hết ăn rồi lại nằm. Không biết vắt kiệt mồ hôi của dân đã là tốt rồi a "
Đang cùng muộ muội trên đường về.
Trần Phong chợt nghe thấy tiếng xì xào bàn tán trên đường.
Hắn ban đầu là không để ý.
Ở tội thành (Hồng Kông) này.
Mỗi ngày đều xảy ra nhân mạng hoặc bắt cóc.
Trần Phong chỉ cần chuyện không liên quan tới hắn và gia đình của hắn là được rồi.
Nhưng khi nghe thấy mấy người kia xì xào bàn tán về cô bé kia có ba bị bệnh ung thư.
Trần Phong bỗng dưng cảm thấy trong lòng không ổn.
Có dự cảm về thứ gì đó.
Về đến nhà sau đó, phát hiện hắn mụ mụ đã làm xong nguyên một bàn ăn ngon.
Tuy nhiên, Trần Phong lại đi vào trong phòng của mình đóng chặt cửa buồng lại.
Hắn cầm lên chiếc điện thoại cũn kĩ của mình bấm một số máy rồ gọi.
Reng! Reng! Reng!....
Đợi tầm mười giây sao.
Đầu bên kia số điện thoại bắt máy.
" Hứa Hiểu Thi, là ngươi sao, ngươi bây giờ đang ở đâu "
Trần Phong lúc này vui mừng vội vàng hỏi.
Tuy nhiên âm thanh đáp lại lại làm nội tâm của hắn lành lạnh một nửa.
" Ồ, tiểu tử ngươi là ai hả. Có liên quan gì tới hai mẹ con nhà này hả?".
" Ngươi, ngươi là ai, Hứa Hiểu Thi học đồng đang ở đâu hả "
Trần Phong gấp gáp hỏi lại.
Bên kia đầu dây người dường như nhận ra cái gì cười lên ha hả nói:
" Ồ, cái giọng này là tiểu tử ngươi a. Ái chà, làm chúng ta đi tìm hơi lâu đấy "
" Hai mẹ con các nàng bây giờ đang ở trong tay bọn ta. Muốn cứu sống các nàng thì mau tới đây đi. Có gan thì mau tới, không thì đừng trách chúng ta làm gì với hai mẹ con nhà này nha "
Ưm ưm ưm….
Bên kia đầu day còn truyền ra âm thanh thống khổ của Hứa Hiểu Thi.
" Các ngươi dám …"
Trần Phong hai mắt đỏ lên.
Tút tút tút!!
" Alo, alo….."
Tuy nhiên, đáp lại hắn chỉ là âm thanh tắt máy đi mà thôi.
Keng!
Điện thoại của hắn lại vang lên.
Một đầu tin nhắn từ số máy vừa nãy gửi tới.
Trần Phong mau chóng mở ra xem.
Hắn lúc này hai mắt đỏ lừ.
Tuy nhiên cũng đang rất là xoắn xuýt do dự.
Một mình hắn lúc này đi tới hang ổ của người ta không khác gì dê vào miệng cọp cả.
Hắn tự nhận mình có Hệ Thống giúp đỡ tuy nhiên cũng chỉ luyện võ công chưa tới chục ngày mà thôi.
Mới vào Minh Kình sơ kì như hắn đánh bốn năm người cùng lúc là có thể.
Tuy nhiên, bang phái hắc bang ở đây chỗ nào mà chẳng mấy chục người trở lên cơ chứ.
Hắn mà đi tới thì không khác gì tự chui đầu vào lưới cả.
Còn về việc báo cảnh sát.
Thôi đừng mong chờ nhiều.
Cảnh sát mà nghe hắn báo cáo xong có khi còn tắt máy đéo quan tâm ấy chứ.
Ở tội thành này dân liều nhất chính là Hắc Bang.
Mặc dù người khác có mạnh hơn nhưng cũng không ai dại gì mà ép cái thằng chơi liều mạng cả.
Tuy nhiên, hắn lúc này mà không đi tới thì có khi hai mẹ con Hứa Hiểu Thi xảy ra chuyện gì có lẽ hắn ăn năn hối hận cả đời này mất.
Nói thật, đối với Hứa Hiểu Thi nàng này vừa học giỏi, xinh đẹp, thanh thuần.
Trần Phong hắn cũng có ý tứ với nàng.
Nếu lúc trước không có Hệ Thống, hắn cũng chỉ âm thầm mà thôi.
Nhưng bây giờ đã có Hệ Thống gia thân, hắn tự tin lên rất nhiều.
" Hừ, đã các ngươi muốn chết vậy thì làm đá mài chân cho ta đi a "
Trần Phong bàn tay nắm chặt.
Đám người kia hẹn hắn không được quá mười giờ tối nay bắt buộc là phải có mặt ở kia.
Bây giờ vẫn là 11h trưa.
Hắn cần phải nắm chặt thời gian để luyện tập.
Tăng được một chút sức mạnh cũng là thêm lên một chút bảo hiểm.
" Phong nhi, ra ăn cơm "
Luyện tập tầm ba mươi phút.
Âm thanh của mụ mụ bên ngoài chợt gọi.
Trần Phong cũng cảm thấy cơ thể rất đói.
Có lẽ là do luyện võ cực kì tiêu hao năng lượng đi.
Cho nên hắn liền mau chóng đi ra ăn cơm.
Bữa này hắn ăn tận bốn bát cơm đầy.
Trong bữa cơm cũng không nói một lời nào. Chỉ có cắm đầu vào ăn mà thôi.
Ăn xong, Trần Phong không trần chờ vào bên trong phòng của mình đóng chặt cửa lại trước sự khó hiểu và ngạc nhiên của mẹ và muội muội.
" Ca ca hôm nay lạ quá đi mất "
" Kệ đi, chắc anh con mới xuất viện về, cần nghỉ ngơi một thời gian ấy mà "
Hô hút hô hút!!
Trong căn phòng, Trần Phong đang miệt mài đánh ra động tác thái cực.
Vừa phối hợp với hô hấp pháp để tạo nên hiệu quả cao nhất.
Bốn mươi tám cái động tác hắn thuần thục đánh ra.
Mỗi lần đánh xong, độ thuần thục đều có tăng lên.
Sức mạnh, thể chất của hắn cũng được tăng lên một chút.