Chương 2: Lưu Thuỷ Nham Toái Quyền Hiển Uy! Đồ Sát!
[Keng! Chúc mừng túc chủ đánh giết một mạng người. Điểm ác nhân + 10]
Âm thanh của Hệ Thống vang lên trong đầu óc của Ngô Minh. Nhưng lúc này, hắn cũng không có thời gian rảnh để chú ý tới thứ đó.
Bởi vì giờ đây, cả hai phe giang hồ bỗng dưng dừng tay lại.
" Cái quái gì đang xảy ra vậy hả "
" Tên kia là ai vậy, làm sao có thể cơ chứ "
" Một đấm nát óc, đùa bố đấy à "
Lúc trước, Ngô Minh bị tên giang hồ kia rượt theo túm cổ nhưng không có ai để ý cả.
Bởi vì lúc đó hắn trông như một con chuột thối sắp chết ấy.
Nhưng bây giờ, một đấm của Ngô Minh đấm nát sọ của tên giang hồ kia khiến hai phe nhân mã giật mình hoảng sợ.
Mặc dù bình thường chém giết đánh nhau suốt ngày đám giang hồ cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng như thế này a.
Nhưng rất nhanh, một tên đại ca cầm đầu của đám giang hồ đối địch kia lấy lại tinh thần hét lên:
" Tất cả anh em đâu, tập chung lại làm thịt thằng đó "
" Chém chết cmn đi "
Đám tiểu đệ giang hồ kia nghe vậy cũng lấy lại tinh thần, mặt mũi hung thần ác sát nhìn về phía Ngô Minh.
Bọn chúng tay cầm dao, kiếm, gậy gộc, ống sắt lao về phía Ngô Minh.
Ngô Minh nhìn thấy đám người kia không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào.
Bởi vì lúc này đây, thân thể của hắn tràn ngập lực lượng. Cơ bắp căng cứng, tràn đầy sức mạnh.
Lưu thuỷ nham toái quyền với 10% độ thuần thục đã nhập môn và cải tạo thân thể của hắn.
Đám côn đồ kia cũng đã tới gần Ngô Minh, tay dơ vũ khí cao lên muốn chém hắn.
" Các ngươi mẹ nó tìm cái chết "
Phanh!
Ngô Minh một cước đạp ra như tàn ảnh đạp trúng một tên giang hồ. Thật ảnh của tên kia bay ra xa bảy tám mét lăn lộn vài vòng kêu rên đau đớn.
Đám kia lưu manh hung ác vung dao xuống muốn chém Ngô Minh.
" Lưu thuỷ nham toái quyền – dòng nước nghịch chuyển "
Cánh tay của Ngô Minh chợt hoá thành dòng nước uốn lượn, một tay đánh vào thân dao kia khiến cho lưỡi dao đổi hướng chém vào một trên giang hồ khác.
Một tay đánh thẳng vào ngực tên cầm dao kia.
Xoẹt phanh!!
Aaaa…..
Chỉ nghe thấy hai tiếng hét thảm vang lên.
Tên côn đồ khác thì bị lưỡi dao xoẹt qua cổ, còn tên cầm dao kia thì ngục lõm vào, gần như sụp đổ. Thân ảnh bay ra vài mét lăn lộn kêu rên vài tiếng rồi tắt thở.
" Cái!! Cái gì vậy "
Mọi chuyện diễn ra quá là nhanh khiến cho đám côn đồ đang lao lên ở đằng sau sửng sốt, xong tới sợ hãi. Bọn hắn cước bộ chợt khựng lại không dám tiến lên một bước.
Nhìn chằm chằm lấy nhất cử nhất động của Ngô Minh như nhìn thấy ma quỷ.
Tuy nhiên, lúc này đã tức giận Ngô Minh làm sao có thể dừng tay lại được chứ.
Thân ảnh của hắn như dòng nước lao nhanh xuyên thẳng qua đám người kia.
Phanh phanh phanh phanh!!
Chỉ nghe thấy từng tiếng va đập mạnh mẽ vang lên kèm theo tiếng hét cực kì thảm thiết.
Thân ảnh của đám côn đồ kia như đạn pháo bay ra, ngực sụp đổ lại.
" Ma quỷ, hắn là ma quỷ "
Còn lại đám côn đồ kia sợ hãi kêu rên quay người lại chạy đi.
Nhưng mà làm sao nhanh được bằng Ngô Minh lúc này cơ chứ.
[Keng! Chúc mừng túc chủ đánh giết một mạng người. Điểm ác nhân + 10]
[Keng! Chúc mừng túc chủ đánh giết một mạng người. Điểm ác nhân + 10]
[Keng! Chúc mừng túc chủ đánh giết một mạng người. Điểm ác nhân + 10]
…..
Chỉ một lát sau, hơn hai mươi thân hình nằm la liệt trên đường cái.
Máu me chảy dài văng tung toé ra đường.
Chỉ có vài tên may mắn còn đang kêu rên, còn lại là đã bị đánh cho chết tươi ngay tại chỗ luôn rồi.
Lúc này, cái tên lão đại mà sai đám tiểu đệ côn đồ tấn công Ngô Minh kia đứng đờ lại ở đó.
Hắn như chết lặng.
Hắn không thể tin nổi mình hơn hai mươi tiểu đệ lại bị một thân ảnh hạ gục trong chớp mắt.
Lúc này, ánh mắt của Ngô Minh quay sang nhìn lấy tên lão đại mà sai người chém mình kia.
" Ma quỷ, hắn ta là ma quỷ, mau chạy đi "
Tên lão đại này mồ hôi chảy ròng ròng, trong đầu tràn đầy sợ hãi, thân ảnh run lẩy bẩy nhưng vẫn cố gắng xoay người chạy đi.
Nhưng kết cục thì không khác đám tiểu đệ của mình gì cả.
" Lưu Thuỷ Nham Toái Quyền – Sóng Thần Vỗ Bờ "
Phanh!!
Không biết từ lúc nào, nắm đấm của Ngô Minh đã va chạm vào ngực của tên lão đại kia rồi.
Tên này chỉ cảm thấy mình dường như đang đối đầu với dòng nước cuồn cuộn như hoàng hà chảy ngược va chạm vào thân thể bé nhỏ của mình vậy.
Thân ảnh của hắn bay ngược ra, ngực sụp đổ, miệng chỉ kịp nôn ra vài búng máu rồi chết thẳng cẳng.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng.
Lúc này, một đám bang hội phe khác, cái phe mà Ngô Minh gia nhập lúc trước lúc này đứng như trời trồng ở đó.
Cả đám dường như đứng máy không nhúc nhích một chút nào luôn.
Nhất thời, tràng diện hoàn toàn yên tĩnh.
Phảng phất thực chất cảm giác áp bách, để cho chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.
" Lão, lão đại, làm sao bây giờ hả "
Đám tiểu đệ kia run lẩy bẩy hoảng sợ thì thầm bên cạnh mình người đại ca này.
Ực ực!!
Chỉ nghe tên lão đại này nuốt nước miếng một cái, thân thể vẫn còn đang run rẩy bám vào một tên tiểu đệ để đứng vững.
" Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai hả "
" Lão, lão đại, giường như người kia rất quen mặt, dường như sáng hôm nay mới xin gia nhập vào bang của chúng ta xong thì phải "
Một tên thuộc hạ khác dường như nhận ra Ngô Minh nói ra. Tên lão đại kia tròng mắt xoay tròn như đang suy nghĩ cái gì đó nhưng cũng không có nhúc nhích một chút nào.
Quay trở lại với Ngô Minh, sau khi làm thịt cái tên lão đại mà sai thuộc hạ ben hắn xong. Lúc này, cơn thịnh nộ trong hắn mới tan đi.
Huệ ơi huệ!!!!
Nhìn thấy chiến trường tràn ngập sát khí, máu tanh, thể thể tay chân cụt, Ngô Minh lúc này mới không nhịn được nôn một cái.
Đây là lần đầu tiên hắn giết người a. Tràng cảnh như này bảo sao mà hắn nhịn nổi cơ chứ.
Cũng may, lúc này tố chất tinh thần của hắn đã nâng cao lên cho nên rất nhanh điều chỉnh lại cơ thể.
Lưng của Ngô Minh lúc này vẫn là đang quay về hướng đám bang hội cũ kia.
Tràng diện lúc này có vẻ hơi lúng túng.
" À phải rồi, với những tình huống như thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin toả sáng là được "
Dường như nhớ tới câu nói huyền thoại này ở kiếp trước, Ngô Minh hai bên miệng banh ra, để lộ hàm răng trắng noãn tươi cười xoay người nhìn về phía đám bang hội kia.
Tê….
Trên hai mươi cái tay cầm binh khí tiểu lưu manh, cùng nhau lui về sau một bước.
Giống như nhìn thấy cái gì kinh khủng hồng hoang mãnh thú.
Cá biệt người nhát gan, càng là hai chân rung động rung động, sắc mặt tái nhợt.
Đám người này có bị bệnh không?
Ngô Minh có chút không nghĩ ra.
Như thế nào từng cái nhìn hắn ánh mắt chẳng khác nào gặp ma.
Hắn đáng sợ như thế sao?
Mặc dù phiền muộn, nhưng những người này có thể không chém chém giết giết, trong lòng của hắn vẫn là thật cao hứng.
Ngô Minh không biết rằng là lúc này hắn trong mắt đám lưu manh bang hội kia không khác gì ác quỷ đang nở nụ cười cả.
Dường như muốn lao tới ăn thịt bọn chúng ấy.
"Vậy thì đúng rồi đi, có cái gì thâm cừu đại hận không thể thật tốt câu thông, đại gia hòa hòa khí khí ngồi cùng một chỗ nói chuyện, đem hiểu lầm giải khai không phải tốt."
Gặp đám người này dường như trong trí nhớ là người quen bộ dáng.
Ngô Minh định tới một cái biến chiến tranh thành tơ lụa.
Hắn vừa xuyên tới cái thế giới này, đang cẩn ất là nhiều tin tức mới mẻ, nếu có thể thu phục được đám lưu manh kia thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng ở một đám tiểu lưu manh trong mắt, liền hoàn toàn biến thành một loại khác tràng cảnh.
Ngữ khí trầm thấp, hung ác gương mặt!
Cái này kém chút chém chết lão đại bọn họ hỗn đản, phảng phất từ trong địa ngục đi ra ma quỷ.
Thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn một mắt lão đại bọn họ.
Hời hợt kia dáng vẻ, thật giống như nghiền chết một cái con rệp.
Ngô Minh từ từ đi tới đám lưu manh kia quát lớn:
" Từ bây giờ tất cả các ngươi trở thành thuộc hạ của ta, ai đồng ý ai phản đối hả "
Phách lối!
Quá mẹ nó khoa trương!
Đám lưu manh này người biết đều cảm giác một cỗ nộ khí dâng lên.
Tuy nhiên chợt nhìn thấy đám xác chết la liệt kia, nộ khí tán đi hết sạch sành sanh luôn.
" Ngươi … ngươi…."
Tên lão đại kia lắp ba lắp bắp. Đứng trước thân ảnh của Ngô Minh hắn dường như bị nghẹn lời không nói ra được gì.