Chương 2: Bản Cô Nương Không Yêu Nam Nhân

Truyền Kì Nữ Thần Tiên Xinh Đẹp

Chương 2: Bản Cô Nương Không Yêu Nam Nhân

Một huyệt động sâu trong Sinh Tử sơn.

Nơi này linh khí dồi dào, sinh cơ hừng hực. Tuy chỉ là một cái hang động nhỏ nhưng bên trong lại có rất nhiều sinh vật, trái ngược hẳn với địa phận bên ngoài Sinh Tử sơn. Thực vật ở đây đều lấy tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường mà sinh trưởng, phủ kín thạch động bằng một màu xanh mát. Chốc chốc, linh khí lấp lánh ánh vàng nhỏ tí xíu lại trôi lơ lửng thành từng đợt. Nếu để người thường nhìn thấy cảnh này, chắc cũng bị hù dọa cho té xỉu đấy. Phải biết, linh khí trong thiên địa không phải cái nơi đâu cũng có, thực tế nó còn rất khan hiếm, nhất là đối với Tu tiên giả. Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, đất đai cũng nhiều, nhưng linh khí trong trời đất thì như có như không. Muốn tụ linh khí thành tảng trôi lơ lửng giữa trời thế kia, căn bản là tu luyện đến mức bị điên, sinh ra ảo giác.

Mà trên thảm thực vật xanh biếc lúc này, lại có một dáng người đang ngồi xếp bằng. Hắn thoạt nhìn khỏe mạnh, tứ chi hữu lực, gương mặt tuấn tú mơ màng ẩn hiện phía sau từng đợt linh khí vàng kim, thần sắc không ngừng biến đổi. Hai tay hắn không ngừng kết ấn, há miệng thật to, xem chừng là muốn đem đại lượng linh khí ở đây hấp thụ vào cơ thể.

Bặc bặc.

Cơ nhục của Vi Lục không ngừng co giãn, chốc chốc lại phát ra tiếng kêu hết sức đắng lòng. Linh khí trong người được hắn luân chuyển đến lục phủ ngũ tạng, rồi đến tứ chi. 3600 dây thần kinh cảm giác của hắn rung lên mãnh liệt. Cơn đau tiên thiên này không phải thứ người trần mắt thịt như Vi Lục có thể chịu đựng được. Hắn lập tức thiếp đi trên nền cỏ cây đang khẽ rung động.

Vi Lục mở to hai mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Khắp nơi đều là một màu trắng toát, trải dài vô tận. Chỉ có hắn và mảnh không gian này. Đây là cảnh tượng bên trong giấc mơ của hắn khi bị ngất đi, Vi Lục biết điều đó. Nhưng hắn không thể tùy ý điều chỉnh giấc mơ này, càng không thể cưỡng ép rời khỏi được.

"Đây hẳn là [bức thư từ Thiên Đạo] của riêng ta?"

Vi Lục thầm nghĩ. Trước mắt hắn lúc này là một giọt nước đang lơ lửng. Hắn bước tới vài bước, định nắm lấy tinh thể long lanh phía trước thì nó đột nhiên bay vụt sang một bên.

Ở nơi giọt nước nhỏ bay tới, một thủy cầu bao la đang nặng nề lăn trên khoảng không trắng toát. Vi Lục nheo nheo mắt: "Cục nước to này hình như sắp không chịu nổi rồi?"

Thủy cầu cũng không biết hắn nghĩ gì, nó chỉ biết tiếp tục ì ạch lăn. Lăn được một lúc, nó đâm sầm vào một bức tường vô hình. Nước bắn ra tứ tung, văng đầy mặt Vi Lục và y phục của hắn.

"…" Mặt Vi Lục tối sầm lại. Bức thư từ Thiên Đạo này có vẻ không như hắn mong muốn.

Đột nhiên một loạt đau đớn khủng khiếp lại truyền đến thân thể hắn. Lần này không hề giống Cơn đau tiên thiên tẩy lễ lúc trước, mà là cơn đau phát ra từ nội tạng.

Vi Lục giật mình tình giấc, cơ thể hắn đang bị thương rất nặng, trên ngực in hình 2 bàn tay của người khác, máu chảy đầm đìa. Cả người khí huyết không thể lưu thông, linh lực trào ngược, hắn bụm miệng nôn ra một ngụm máu, thân thể đổ gục xuống đất, ánh mắt không thể tin được đặt lên người cô gái trước mặt.

"Xin lỗi huynh, thành tiên ai chả muốn, ahihi đồ chó."

Lời nói thanh thoát của cô gái đi kèm với song chưởng, một lần nữa đánh lên đầu của Vi Lục đang nửa tỉnh nửa mê.

"Muội.." Vi Lục hai mắt đỏ ngầu, chỉ rên lên một tiếng cuối cùng.





[Đây.. là.. đâu?]

[Mà.. ta.. là ai?]

[Ta.. hình như.. tên là Vi Lục.]

[Ta.. bị người ta… giết chết.]

[Ta chết.. rồi ư?]


Dở hơi quá, ta vẫn chưa có chết, ta vẫn đang sống sờ sờ đây!


]Chỉ là, thỉnh thoảng, ta lại có một giấc mơ, rằng mình đã chết một lần.]


[Và kẻ chủ mưu chính là người mà ta yêu thương nhất.]


Lại dở hơi nữa rồi, cả đời này, bản cô nương tuyệt sẽ không yêu thích tên nam nhân nào cả!