Chương 10: Kỳ ngộ
Hai thân hình một già, một trẻ đứng cạnh nhau, mắt nhìn vào cửa Thạch
tháp, sắc mặt cả hai đều vô cùng phức tạp, trong một hai câu không thể
diễn ta hết được tâm trạng của họ.
Hai người này tự nhiên là Đại thần tướng Tây Nham cùng Trác Mộng. Vừa
rồi ông dẫn Trác Mộng tiến vào Thạch tháp để tìm công chúa, kết quả không
cần nói mọi người cũng biết.
Trác Mộng sắc mặt sa sẩm, buồn bã, Vi Lục có mệnh hệ gì thì hắn cũng là
không thiết sống nữa đấy. Còn Tây Nham thì thần sắc biến đổi, ông không
cho rằng công chúa có thể gặp nguy hiểm gì, nhưng cũng đồng dạng không
đoán biết được sự tình gì đã xảy ra trong đó.
Mới ban nãy ông còn thử không vận nội lực nhảy xuống hố sâu tầng 25, kết
quả là bị truyền tống ra ngoài.
Xem ra nội lực không phải mấu chốt giải mã bí mật của Thạch tháp? Tây
Nham lão giả nghĩ đến nổ đầu. Rốt cuộc nguyên nhân gì dẫn tới việc mất
tích của công chúa?
Chẳng lẽ lại liên quan đến đôi mắt đặc biệt ấy ư?
Tây Nham lão khẽ tự lắc đầu tự cho là không phải. Chuyện này quả thật quá vô
lí.
"Dù là ta cũng không thể phá giải bí ẩn của Thạch tháp được. Bí ẩn này đã tồn tại quá lâu."
Ông nghĩ.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Trác Mộng sốt sắng hỏi.
"Ngươi chờ ở đây, hễ thấy có động tĩnh gì thì lập tức hộ giá công chúa. Ta sẽ đi tìm hoàng thượng một lần nữa."
"Vâng… Đồ nhi hiểu rồi."
Tây Nham lão không nói nhiều nữa mà xoay người bay thẳng về phía Long điện, để lại sau lưng một Trác Mộng vẫn còn đang thất thần.
Lúc này ở bên trong Thạch tháp, tầng hầm bí ẩn.
Vi Lục cùng bóng ma áo choàng đen chẳng mấy chốc đã bay đến cuối đường hầm. Tại đây, một căn phòng sáng trưng thiết kế theo phong cách kiến trúc không phải của thời đại này hiện ra trước mắt nàng.
Vi Lục hiện tại có thể nhìn rõ gương mặt của bóng ma. Đó là một khuôn mặt già nua mang bên trên vô vàn tang thương. Ánh mắt của hắn ánh lên vẻ mệt mỏi.
Bóng ma nhìn liếc Vi Lục một cái, lạnh lùng nói:
"Ngươi đúng là một đứa trẻ hư!"
"Dựa vào cái gì mà bảo ta là đứa trẻ hư? Ngươi mới là đồ vô căn cứ."
Vi Lục lè lưỡi.
Ánh mắt của bóng ma bắt đầu phát lạnh. Hắn không định chấp nhất trẻ ranh con nít. Hắn hận là hận ông trời mang đến cho mình một vị truyền nhân đủ tiềm năng nhưng chưa đủ chín chắn.
"Ta sẽ không nhiều lời với ngươi. Hiện tại, chắc ngươi cũng biết mình đang ở bên trong Thạch tháp…"
Bóng ma nói, không thèm để ý tới sự phụng phịu của Vi Lục nữa.
"... Tại đây, có vô số võ công, đều là tuyển tập tinh túy võ học của nhân loại. Phàm là người tới được tầng cao của tòa tháp này đều là người được triều đình trọng dụng. Luyện tập xong võ công trong đây đủ để khiến cho bản thân mạnh tới một cấp độ mà triều đình phong danh thần tướng. Dĩ nhiên, không phải ai cũng có thể có đủ tiềm lực tu luyện."
"Hiện tại chúng ta đang ở trong mật thất của Thạch tháp, nơi này ngoài ngươi chưa từng có người khác tiến vào. Ngươi hiểu như vậy có nghĩa là gì không?"
Bóng ma nhìn Vi Lục.
Nàng ngây người. Thực ra, với trí tuệ của nàng thừa sức đoán ra căn phòng này không tầm thường. Một nơi bí mật trong một tòa tháp vốn đã rất bí mật thì làm sao có thể tầm thường được?
"Không lẽ, đây là nơi cất giữ võ công mạnh nhất của Thiên Hương quốc ư?"
Nàng giả bộ vuốt vuốt cằm.
"Đúng, nhưng cũng không đúng!"
Bóng ma cười nhạt.
"Đây là nơi cất giữ loại võ công mạnh nhất của toàn bộ nhân loại".
"Oa...?"
Thấy Vi Lục ánh mắt sáng rực rỡ, tâm trạng bóng ma bây giờ mới khá hơn một tí. Hắng giọng một cái, hắn trỏ ngón tay về phía nàng, nói:
"Sao nào, ngươi có muốn học không?"
"Không."
"Ừ, thế là tốt. Cố gắng lên, tương lai của ngươi đừng để ta phải thấ… Khoan! Ngươi vừa nói gì?"
"Ta nói không".
"Không… ư? Tại sao?"
"Bởi vì ta không hề muốn học võ a! Nếu có thể, ngươi biểu diễn cái võ công mạnh nhất gì gì đó cho ta xem là được rồi. Cần ta phải học để làm gì?"
Bóng ma tạm thời ngừng nói, hắn bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh quan của mình trở nên lệch lạc. Tâm trạng vừa khá lên đôi chút của hắn bị một tiểu cô nương 12,13 tuổi chà đạp một cách không thương tiếc.
Tuy nhiên, một người đã từng rất vĩ đại như hắn cũng không dễ dàng bỏ cuộc. Hắn hỏi lại:
"Ngươi có chắc chắn không? Ta có thể khẳng định với ngươi, đây thực sự là võ công mạnh nhất. Nếu ngươi cho rằng ta là kẻ lừa gạt, chi bằng ngươi cứ đồng ý học đi, rồi quay về nhờ vua cha xác nhận thực hư là được."
"Ta chắc chắn, thật đấy! Thấy ông có vẻ nghiêm túc, không thèm trêu ông nữa. Ta thực sự không có hứng thú với việc học võ, cái ta muốn là thành tiên kia!".
"..."
Bóng ma không còn gì để nói.
Tia hi vọng cuối cùng "Vi Lục cho rằng hắn là một kẻ lừa gạt" đã bị dập tắt. Sự thật là nàng đã đủ lớn để biết đâu là lúc nên đùa và lúc không nên.
Bóng ma đột nhiên cảm thấy buồn cười. Cuộc đời này thật kì lạ! Hắn nỗ lực cả đời, đã từng thấy thiên hạ chúng sinh đầu rơi máu chảy, ngươi tranh ta cướp, hảo hữu phản bội, máu mủ tình thâm trảm lẫn nhau chỉ vì cái "võ công mạnh nhất" trong miệng của hắn. Thế giới này, xã hội này, tồn tại đều xoay quanh bốn chữ "Mạnh được yếu thua". Không ai là không mong muốn, khao khát mình mạnh hơn, để rồi có một ngày được đứng trên tất cả.
Không một ai! Cho tới ngày hôm nay, hắn gặp được một ngoại lệ: Vi Lục.
Có một giây phút, bóng ma nghĩ: "Chắc là do hoàng đế đã quá cưng chiều con bé này, làm cho nó mất đi bản năng cần có của con người."
Nhưng rồi hắn lại gạt phăng cái suy nghĩ đó đi.
Hắn thấy được khao khát trong mắt của cô bé khi nàng nói đến hai chữ "thành tiên".
Phải rồi!
Con người ai chẳng có ước mơ? Ước mơ hồi trẻ của hắn là trở nên mạnh mẽ, đó là vì hoàn cảnh xung quanh hắn, xã hội xung quanh hắn gây áp bức, áp bức hắn phải có một ước mơ như thế.
Còn Vi Lục thì sao? Cô bé cũng có ước mơ riêng của mình, chỉ là ước mơ đó không trùng khớp với ước mơ của đại đa số con người trên thế giới này.
"Được rồi…"
Bóng ma thở dài.
Hắn cảm thấy tiếc nuối. Đợi suốt một ngàn năm, cuối cùng cũng xuất hiện một truyền nhân hợp cách. Nhưng người này lại không muốn học võ!
Chẳng thể làm gì khác hơn, hắn chỉ đành buông tha cho Vi Lục và tiếp tục việc chờ đợi truyền nhân.
Nhưng mà đúng lúc này, một tia sáng màu đỏ lóe lên từ phía cuối của căn phòng, khiến cho cả căn phòng rung lắc kịch liệt.
Bản thân bóng ma cũng bị ảnh hưởng, chiếc áo choáng đen của hắn trở nên mờ nhạt dần, gương mặt hắn càng trở nên tiều tụy.
"Không thể nào? Sao thời gian còn lại lại ít như vậy?"
Bóng ma sửng sốt.
"Không được! Có kẻ đã tìm ra kẽ hở trong Thiên Hương tâm pháp."
Vi Lục không hiểu mô tê ra sao, chỉ thấy đột nhiên tình huống có vẻ không đúng lắm. Nàng lên tiếng:
"Ông có cần ta trợ giúp gì không?"
Bóng ma suy nghĩ nhanh như chớp. Rất nhiều thứ lóe lên trong đầu hắn. Cuối cùng, hắn nhìn thẳng vào mắt Vi Lục:
"Có. Ta cần ngươi chuyển cáo tin tức cho hoàng đế hiện tại. Nói rằng: Thiên Hương tâm pháp đã bị kẻ gian phá, cần một lần nữa tu sửa, phải nhanh, nếu không hậu quả khó lường. Còn nữa…"
Nói đến đây, ánh mắt hắn hiện lên một vẻ bất đắc dĩ.
"Ta vẫn cần ngươi trở thành truyền nhân của ta. Dù ngươi không muốn, ta cũng bắt buộc phải làm. Thời gian của ta đã không còn nhiều".
Nói xong, không đợi Vi Lục phản ứng, bóng ma nhấc bổng nàng lên không trung bằng kình lực. Dưới con mắt kinh hoàng của nàng, bóng ma triệu hồi từ hư không ra bảy chữ vàng, rồi ấn chúng vào trong cơ thể của nàng.
Quá trình này kéo dài 2 nén hương.
Kết thúc quá trình đó, bóng ma đặt nhẹ nhàng Vi Lục lên trên chiếc ghế ban đầu. Hắn thở dài một tiếng.
"Ngươi đã làm gì ta?"
Nàng hét lên thất thanh.
"Đừng hoảng loạn, cô bé. Thứ ta vừa đánh vào trong cơ thể ngươi là Tâm pháp của Nhân quyển. Nhân quyển là gì? Nói theo một ý nghĩa nào đó, nó đã không còn thuộc về phạm trù võ học mà là một mảnh lớn pháp tắc của thế giới này, định đoạt hết thảy về "nhân" - con người. Có nói bây giờ ngươi cũng không hiểu được. Ngươi chỉ cần biết, từ giờ ngươi sẽ có được thứ sức mạnh mà không một kẻ nào có thể sánh ngang…"
"... Tuy nhiên sức mạnh đó cũng có nhiều hạn chế. Cụ thể ta đã không còn thời gian để nói chi tiết cho ngươi, tự ngươi sẽ phải trải nghiệm cả thứ sức mạnh lẫn hạn chế đó. Hiện tại, ta chỉ có thể nói hạn chế lớn nhất của Tâm pháp này đó là nó cần phải tu luyện song song với Thể pháp. Cuối cùng thì bản chất của nó vẫn là một bộ võ học, ta không biết vị thánh nhân nào đủ khả năng để lấy một mảnh pháp tắc đúc thành võ học, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Tâm pháp không thể tồn tại thiếu Thể pháp. Trong vòng hai năm, ngươi buộc phải tìm cho ra và tu luyện thành công Thể pháp - phần còn lại của Nhân quyển. Nếu không…"
"...Ngươi sẽ chết!".
Nói đến đây, toàn thân bóng ma đã mờ nhạt vô cùng. Vi Lục bàng hoàng, không biết nói gì cho phải. Đang lúc nào định mở miệng chất vấn, một viên ánh sáng nhỏ rơi vào trong tay của nàng.
Nó chính là đốm sáng kì lạ xuất hiện khi nàng mới bước chân vào trong này.
"Ngươi đi đi. Nơi này và ta sắp phải biến mất hoàn toàn. Nhỡ kĩ, kể lại mọi thứ xảy ra ở đây hôm nay với hoàng đế, để hắn tự mình định đoạt. Về việc tìm Thể pháp ở đâu, ta cũng không biết, tuy nhiên manh mối ta sưu tầm được đều nằm trên người nó".
Bóng ma chỉ tay về phía viên ánh sáng nhỏ. Rồi hắn khua tay một phát, khiến cho Vi Lục biến mất khỏi căn phòng.
Lúc này, trong căn phòng bị lấp đầy bởi thứ ánh sáng màu đỏ quỷ dị, bóng ma thẫn thờ lơ lửng giữa không trung, miệng lẩm bẩm.
"Lời hứa với nàng, ta đã hoàn thành rồi. Truyền nhân của chúng ta, ta thậm chí còn không biết tên nó! Thật chớ trêu thay, thật chớ trêu thay…"
"Hi vọng, "ta" kia sẽ tìm được con bé, dìu dắt con bé cho đúng nghĩa một người sư phụ".
"Ha…"
"Căn phòng này không tệ. Chọn nó làm nơi phát uy lần cuối của ta đi."
Nói rồi, áo choàng của bóng ma bỗng dưng bay phần phật trong gió, để lộ ra hai chân hay tay của hắn. Hiên ngang đứng giữa không trung, hắn đấm một quyền khiến đám ánh sáng màu đỏ bay tán loạn như thể giun dế gặp được thần linh.
Chỉ một quyền duy nhất.
Rồi hắn và căn phòng cùng nhau tan biến.