Chương 4: Đây là tu võ thế giới!?

Truyền Kì Nữ Thần Tiên Xinh Đẹp

Chương 4: Đây là tu võ thế giới!?

"Được rồi, ta nhất định sẽ trở thành tiên nhân, hi vọng đến lúc đó sẽ không còn chán nữa, aaa" Vi Lục khẽ gạt đi nước mắt, miệng thì thào tự nhủ.



4 ngày sau.

"Thái Tri thúc à, người mau nói cho con biết thế gian dốt cuộc có tiên nhân hay không? Người mau nói đi, mau nói đi a!" Vi Lục tay bám lấy tay áo của một lão giả râu tóc bạc phơ, cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh không ngừng nài nỉ.

Đã qua 2 lần cách nhật kể từ cái hôm Vi Lục gặp gỡ [hắn]. Tuy cuộc nói chuyện giữa hai người thật là ngắn ngủi, nhưng lại kích thích trí tò mò về thần tiên của Vi Lục, làm cho hoàng cung ai nấy cũng đều đau đầu.

"Tiểu Vi Vi à, thần tiên làm gì có thực đâu chớ?" Thượng quốc thái sư Thái Tri cười khổ, tay không ngừng đưa lên lau mồ hôi trên trán.

"Mọi người gạt con, mọi người trong cung ai cũng gạt con hết. Nếu thần tiên không tồn tại thì tại sao con dân của chúng ta vẫn phải dâng lễ cúng bái tiên nhân? Rồi còn tổ chức lễ hội Tiêm Phàm mỗi năm một lần?" Vi Lục nhăn nhó.

Thái Tri thái sư không biết nói gì, bèn xoa đầu tiểu công chúa bướng bỉnh này, nào ngờ còn làm cho nàng cá ươn này thêm giày đành đạch, không chịu ngồi yên. Ông đành lắc đầu:

"Được rồi được rồi, thần tiên là có thực a"

Nào ngờ cô nàng được nước lấn tới, cười hì hì: "Vậy thúc có biết cách nào để trở thành thần tiên hông?"

Thái sư mặt mày tối sầm, sắc mặt ủ rũ. Lần này thực sự đạp phải c*t rồi, vừa dính vừa hôi, chùi mãi không hết a…

"Vi Vi à, thúc nói cho con biết, thần tiên đúng là có thật, nhưng chỉ là trong trí tưởng tượng của nhân gian mà thôi. Chưa có ai nhìn thấy thần tiên cả. Họ chỉ xuất hiện trong những cuốn truyện tu tiên. Còn đối với chúng ta thì có lẽ tu võ thiết thực hơn á."

Thái sư nói liền một mạch, cảm thấy nhẹ hết cả người, nhưng sau đó lập tức nhận ra, trời ạ, mình lại tự đào hố trôn mình rồi! Đúng là già cả ngu đầu..

"Tu.. võ?"
Vi Lục kéo dàiii thanh âm của mình ra.

"Ừm, chính là như Trác Mộng bọn họ, được gọi là tu võ"
Thái sư Thái Tri mồ hôi tuôn đầy đầu.

"Trác Mộng? Ý thúc nói là tên chuyên gia phá hoại cửa phòng của con?"
Vi Lục hậm hực.

"Chính là tên phá hoại cửa phòng của con. Hà hà, Trác Mộng này vô cùng ưu tú, tuổi còn trẻ đã đi được rất xa trên con đường tu võ. Thực sự không phải ai cũng có thể tay không phá được cánh cửa chắc chắn như vậy a…"
Thái Tri vui mừng nói, chủ đề này thông thoáng khô mát hơn nhiều so với cái vụ thần tiên khỉ gió khỉ dây. Nói về Trác Mộng – võ tướng thiên tài của triều đình thì có cho 3 ngày 3 đêm cũng không kể hết.

"Lại là Trác Mộng, suốt ngày Trác Mộng. Con thấy cứ cái gì có liên quan đến hắn là đều không tốt cả. Tu võ chắc chắn cũng không hay ho gì, không thể bằng tu tiên được, thúc nhỉ!"
Vi Lục nói như chém đi chặt sắt, đi vào lòng người.

"…"
Bị nhát chém đinh chặt sắt của Vi Lục đi vào lòng, Thái Tri thái sư lệ rơi đầy mặt.


Mấy ngày tiếp theo, không có người nào trong cung được Vi Lục buông tha cho. Hết Ngự sử đại nhân cho tới Thượng thư bộ hình, công công thái giám a hoàn một giuộc, tất cả đều bị một câu hỏi làm cho thất điên bát đảo. Nội dung câu hỏi vô cùng giản đơn: "Làm thế nào để tu tiên?"

Trước tình hình vô cùng rối ren và nguy cấp. Toàn bộ triều đình từ trên xuống dưới, hết thảy mọi người đều dâng tấu sớ lên hoàng thượng, mong bệ hạ ra tay cứu vớt chúng sinh… Không ngờ sau đó hoàng thượng bỗng dưng bị bệnh, không tiếp nhận bất kì tấu chương nào..

Thấy vậy, mọi người trong cung đều cho rằng thánh chỉ anh minh! Mọi người đồng loạt ngã bệnh, hoàng cung trong chốc lát biến thành cái chùa bà đanh! Đi qua đi lại cũng chỉ còn có Tuần tra vệ đội là không được phép xin nghỉ ốm.

Mà hôm nay bên đội Tuần tra cũng không yên tĩnh một chút nào..

Rầm.

Trác Mộng đạp cửa xông vào, hét lớn: "Ai?"

Từ bên trong phòng, một giọng nói cũng lập tức truyền ra: "Ai?"

Giọng nói không lớn như của Trác Mộng, nhưng đó không phải của công chúa làm mọi người sững sờ, hai mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn vào bên trong phòng.

Đây đương nhiên là phòng của Vi Lục. Bên trong, nàng công chúa với chiếc áo màu trắng ngọc đang ngồi cạnh một cái lồng chim, bên trong có một chú vẹt. Nàng giận giữ nhìn ra ngoài cửa với ánh mắt nảy lửa: "Ngươi".

Trác Mộng cười khan, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Nhưng cũng không quá mức nghiêm trọng, dù gì mọi người ở đây cũng đã quen với tình cảnh này rồi.

"Công chúa bớt giận. Thần vẫn đang phụng mệnh đi làm nhiệm vụ tuần tra quanh đây. Khi đi ngang qua phòng công chúa thì nghe thấy tiếng người lạ, lập tức xông vào không kịp suy nghĩ. Giờ đã không còn việc gì nữa, thần xin phép được cáo lui."
Trác Mộng xoay người, đi thẳng. Tình huống mất mặt này tuy xảy ra thường xuyên, nhưng không có nghĩa là hắn có thể tùy ý xông vào phòng công chúa vô phép như vậy..

"Ngươi đứng lại đó cho ta"
Vi Lục chậm rãi nói. Trong lời nói toát lên một mùi nguy hiểm nồng nặc. Có điều, Trác Mộng nhận ra hay không lại là chuyện khác..

"Công chúa có gì căn dặn?"

"Ngươi có biết gì về tu tiên không?"
Câu hỏi quen thuộc vang vọng khắp căn phòng. Sắc mặt của đội Tuần tra lập tức kịch biến. Nhiều người không nhịn được lập tức ói máu trong tim..

Trác Mộng không có cảm giác đó, gọi hắn là cục đất cũng chẳng sai. Nghe công chúa hỏi, hắn chỉ điềm tĩnh trả lời:
"Thần có nghe qua một số câu chuyện kì lạ về tiên, nhưng cũng chỉ là do người ta tưởng tượng ra mà thôi. Thực tế chẳng có thần tiên nào cả."

"Vậy ngươi cho rằng tu võ sẽ mạnh hơn tu tiên sao?" Vi Lục hừ hừ.

"Thân là người tu võ, ta biết điểm mạnh điểm yếu của mình. Nhưng còn so sánh với thần tiên thì chắc là không thể nào so được. Đã gọi là thần tiên thì làm gì có chuyện người phàm có thể so sánh."
Trác Mộng phân tích.

Nghe đến đây, Vi Lục có vẻ hưng phấn lên một chút, nói: "Ngươi biết vậy là tốt."

"Dạo gần đây mọi người trong cung đều nói rằng công chúa có hứng thú với chuyện thần tiên. Thế này tuy có hơi nhiều lời, nhưng thần cho rằng, thần tiên cũng phải bắt nguồn từ cái gốc, có nghĩa là người phàm. Mà người phàm như chúng ta, chỉ có thể tu võ. Kiến thức thần hạn hẹp, không dám tự tiện kết luận bừa, nhưng thần tin rằng luyện võ đến một trình độ nào đó sẽ không kèm gì thần tiên trong miệng người đời."
Trác Mộng nghiêm túc nói.

"Thật ư"
Vi Lục tỏ vẻ không tin.

"Thần không rõ. Đó chỉ là suy đoán của thần thôi, công chúa đừng cho là thật. Khái niệm thần tiên của mỗi người vốn dĩ là khác nhau."

"Ồ? Vậy ngươi thử nói xem, quan niệm về thân tiên của chúng ta khác nhau như thế nào?"
Vi Lục cười duyên, hai bàn tay đan xen, đôi mắt tròn xoe tỏ vẻ mong đợi.

Trác Mộng thấy vậy cũng hơi ngẩn ra một chút. Đây là lần đầu tiên công chúa này cười với hắn a.

"Thần thấy, đối với người không tu luyện võ công, có thể bay chính là thần tiên. Còn đối với người tu võ, khinh công chỉ là bữa cơm hằng ngày. Đối với người thường, lấy sức một người cứu lấy hàng vạn người chính là thần tiên, còn đối với trí giả, các vị quan lại, tướng quân ra trận, cứu lấy một vạn người hay bỏ đi một vạn mạng người cũng chỉ như tráng miệng."

"Ta không tin. Ngươi phải cho ta thấy bằng chứng mới được. Hay là chúng ta đến chỗ tập võ chơi được không? Ngươi hãy biểu diễn khinh công của mình đưa ta đến đó."
Vi Lục lắc đầu. Việc này quá khó tin đi, nàng biết về khinh công, nhưng khinh công làm sao có thể so sánh với việc bay?

"Vậy, mời công chúa theo thần."
Trác Mộng nhẹ nhàng đưa bàn tay ra, vẫn là một giọng nói nghiêm túc.

Vi Lục hơi đỏ mặt một chút, rồi nàng cắn môi cầm lấy tay tên Trác Mộng. Hai người bước ra cửa, chỉ thấy mặt đất nơi 2 người đang đứng khẽ rung lên một chút. Một luồng kình lực kinh người tràn ra từ cơ thể của Trác Mộng, còn Vi Lục thì cảm thấy như thân thể của mình nhẹ đi vài lần.

"Không hổ danh là thiên tài của Thiên Hương quốc chúng ta. Nội lực của Trác Mộng đội trưởng quả là cao thâm khó dò. Ngay cả dư lực cũng dữ dội như vậy."
Có hộ vệ lên tiếng.

"Chứ còn gì nữa. Ta cảm thấy nội lực của Trác Mộng đội trưởng đã có thể sánh với tuyệt thế vô song Tam gia của Man Sơn phái."

"Đúng a đúng a, ta cũng muốn được như vậy."

"Muốn được vậy thì ngươi nên chăm trì rèn luyện đi, đừng có suốt ngày ngây người ở đó nữa."



Dưới hàng loạt ánh mắt thán phục của Tuần tra đội, hai người Vi Lục nhẹ nhàng "bay lên" không trung. Võ giả bình thường mới nhập môn thường cảm thấy khinh công là một môn vô cùng khó. Nhưng nếu đã tu võ lâu năm rồi thì sẽ không còn cảm giác ấy nữa. Tuy nhiên, vẫn còn những giới hạn nhất định. Người càng mạnh thì thời gian ở trên không trung càng lâu, sau đó dần dần hạ xuống và đạp chân vào điểm tựa mới có thể tiếp tục.

Với thực lực của Trác Mộng tuy chưa thể nào bay vĩnh viễn trời bầu trời, nhưng muốn mang theo Vi Lục bay một mạch từ Phượng thiên cung đến Hoàng cung Võ các thì hoàn toàn không khó.

Trong chốc lát, Trác Mộng đã đưa được Vi Lục đến Võ các. Di chuyển bằng khinh công, đừng nói là đi bộ, ngay cả là so với xe ngựa cũng nhanh hơn rất nhiều.

"Oa, không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy." Vi Lục cười híp mắt.

Trác Mộng vẫn vẻ mặt nghiêm túc ấy, nhưng dường như bắt đầu ánh lên một nét vui vẻ.

"Đã đến đây rồi. Mời công chúa tham quan Võ các chúng thần một chút. Nơi võ trường thao luyện không hợp với nữ nhi, có gì mong công chúa thứ tội."

"Ta đâu có không nói lí lẽ như vậy, chính ta là người đòi đến đây chơi cơ mà." Vi Lục gật gật đầu.

Nói rồi Vi Lục nhanh nhảu đi về phía trước, tiến vào Võ các. Trác Mộng cũng không bày tỏ cảm xúc gì, lập tức theo sau.

Bên trong Võ các, một quảng trường vô cùng lớn lọt vào mắt của Vi Lục. Nơi đây có vô số người đang không ngừng luyện tập võ nghệ, liên tục múa quyền không ngừng nghỉ, rất có bài bản. Trên đài cao có một vị trung niên mặc áo bào đen đang nói gì đó, dường như là đang chỉ huy các binh sĩ luyện tập.

Thấy hai người Vi Lục bước vào quảng trường, vị trung niên kia nheo mắt lại. Ông bảo mọi người tạm dừng luyện tập, rồi bản thân bước tới chỗ của Vi Lục.

"Công chúa giá lâm, hạ thần Sa Nguyên không nghênh đón từ xa. Mong công chúa thứ tội."