Chương 6: Đôi mắt kì lạ
Chỉ có điều, trong đôi mắt của Vi Lục lại hiện lên những hình ảnh vô cùng xa lạ. Tuy không biết những thứ mình đang nhìn thấy là gì, nhưng có một điều nàng chắc chắn, chuyển động của mọi người đang chậm lại.
Không! Là vì đôi mắt của nàng ấy trở nên quá nhanh so với sự vật đang xảy ra, đến nỗi nàng tưởng rằng mọi thứ đang chậm lại.
Vi Lục nhìn thấy trên tay Sa Nguyên lúc này đang dần hình thành một cây hắc châm. Chỉ có điều cây châm này lại quá đáng ngờ, nó hòa làm một cùng với hắc khí tỏa ra từ người Sa Nguyên, người ngoài căn bản không thể phát hiện được.
Chiếu theo luật tỉ võ, sử dụng ám khí độc môn là phạm luật.
Ngay lúc Vi Lục hét lên, tay Sa Nguyên cũng đang trên đường hướng thẳng tới huyệt Xích Thôn (huyệt ở phần nối giữa bụng và đùi phải, gần thăn) của Trác Mộng mà đánh.
Theo lẽ thường, hành động của Sa Nguyên là tự sát. Đang trong thế nước sôi lửa bỏng, lại hi sinh phòng thủ để dùng chưởng pháp tấn công vào vùng thắt lưng đối phương là một việc hết sức điên rồ, được không bằng mất. Vốn dĩ Trác Mộng còn định nhận một chưởng của Sa Nguyên vào vùng thắt lưng để rồi phản công, kết thúc trận đấu.
Nhưng thanh âm chói tai của Vi Lục truyền đến lại làm hắn nhận ra vài điều.
Sa Nguyên làm tới chức Phó tướng cũng phải hư danh, kinh nghiệm chiến đấu của hắn không thua gì Trác Mộng hắn, thậm chí là nhiều hơn.
Việc Sa Nguyên làm chuyện như vậy chỉ có hai cách giải thích: một là hắn muốn giả bộ thua, hai là có âm mưu khác. Mà cái cách lí giải thứ nhất, bỏ đi. Trác Mộng hắn thì còn dễ nói, chứ Sa Nguyên phó tướng tuổi tác đã như thế mà lại để thua một hậu bối ở đây thì danh tiếng sẽ bị hủy hoại ít nhiều. Mặt khác, Sa Nguyên phải thắng thì mới có thể đuổi hai người bọn Vi Lục đi.
Nghĩ đến đây, Trác Mộng lập tức lùi về phía sau một cách dứt khoát. Hai tay hắn chuyển từ công sang thủ, đón đỡ lấy chưởng pháp của Sa Nguyên.
Ngay lập tức, một cảm giác đau buốt truyền đến tay trái Trác Mộng. Hắn cũng không chậm trễ dù chỉ một giây, tay phải đấm bay tay của Sa Nguyên sang một bên. Xoay ngươi tung cước, kết hợp nội lực cương mãnh, đá một cước như sút tú cầu (sút bóng) lên ngực của phó tướng khiến hắn bay ngang chục trượng, rơi thẳng xuống dưới võ đại.
Tỉ thí kết thúc!
"Người chiến thắng là.. Trác Mộng đội trưởng."
Vị thái giám đúng một bên cũng không chậm trễ, lập tức hô. Sau đó cho người đến đỡ Sa Nguyên dậy.
Phía dưới võ đại, vô số tiếng vô tay vang lên chúc mừng cho người chiến thắng. Không khí võ học sôi nổi hơn bao giờ hết, dù gì thường ngày ở đây cũng không có những cuộc tỉ võ đã mắt như thế này. Kết quả của cuộc trận đấu cũng y như đám binh sĩ dự đoán, Trác Mộng đội trưởng ngay từ khi thi triển võ công ra đã chiếm ưu thế so với Phó tướng.
Tuy nhiên, trong Võ các lúc này, chỉ có 4 người biết phút cuối của trận đấu đã xảy ra chuyện gì.
Khóe mắt Trác Mộng hơi giật giật, cúi xuống nhìn tay trái của mình. Không có vết thương hay cảnh máu me hiện ra. Có điều nếu vận nội lực sẽ thấy mạch máu tay trái bị lệch lạc hoàn toàn. Không nghi ngờ gì, nếu chưởng vừa nãy của Sa Nguyên đánh trúng huyệt Xích Thôn, hắn bây giờ sẽ mất đi chân phải, nhẹ thì một tháng, nặng thì nửa năm. Đây có lẽ là cách đơn giản nhất để khắc chế Kim Cang Phục Ma Công của hắn. Mất đi chân phải, thế thủ vứng chắc tựa thái sơn sẽ chẳng khác gì ngôi nhà không có móng, bị đánh là đổ.
Nếu không phải có Vi Lục nhắc nhở ở phút chót, có lẽ người thảm bại bây giờ chính là Trác Mộng hắn.
"Cảm ơn."
Trác Mộng hướng tới Vi Lục, chân thành nói.
Vi Lục chỉ "hứ" một tiếng, không thèm để ý tới hắn. Nếu không phải vì Sa Nguyên là tên khốn ăn gian, nàng cũng chẳng cần phải xen vào cuộc chiến giữa hai kẻ đáng ghét làm làm gì.
Lúc này, Sa Nguyên bên kia mới từ từ bình phục. Hắn nhìn nhìn Trác Mộng trên đài, nói:
"Không ngờ Trác Mộng đội trưởng lại lợi hại như vậy, có lẽ lần sau ta phải nghiêm túc hơn rồi, haha."
"Mặt dày, ngươi có biết thủ đoạn của ngươi vô cùng bỉ ổi cỡ nào không?"
Vi Lục lập tức quát lên, giọng nói của nàng vang vọng làm toàn trường im bặt.
"Công chúa nói vậy là có ý gì?"
Khuôn mặt trung niên của Sa Nguyên cau lại, hai tay nắm chặt.
"Ngươi rõ ràng là đã sử dụng ám khí, có phải không, Trác Mộng?"
Thanh âm dễ thương đáng yêu của Vi Lục giờ mang một chút tức giận, nàng chỉ tay vào mặt Sa Nguyên, rồi quay sang nhìn Trác Mộng.
Mặt Sa Nguyên tối sầm, đây không còn là vấn đề danh dự, nếu chuyện hắn nhằm vào yếu huyệt của Trác Mộng lúc đang tỉ võ mà lộ ra, thì chức quan này chẳng cần thiết phải giữ nữa. Một lúc phạm liền hai võ quy đã cấu thành tội không hề nhẹ. Đã đến nước này..
Lúc Sa Nguyên đang định hét lên gì đó thì một thân hình đột nhiên xuất hiện, giọng nói của ông ta bao quát toàn trường:
"Hà hà, hôm nay đã được chứng kiến cuộc tỉ thí hiếm có như vậy, mọi người cũng nên luyện tập để một ngày có thể trở nên mạnh mẽ giống như hai người này. Phải lấy cao thủ làm gương, không ngừng phấn đấu, võ học cốt là ở tâm, phụ là ở thiên phú, đó mới là chính đạo. Các binh sĩ Thiên Hương, các ngươi đã hiểu chưa?"
Toàn bộ binh sĩ đứng đây đều sững người, rồi bỗng nhiên họ cảm thấy những lời lão giả trên đài nói thật vô cùng chí lí.
Chỉ cần cố gắng, một ngày nào đó, họ cũng có thể được như Trác Mộng! Đó không phải là nằm mơ.
Nhất thời binh sĩ trong Võ các cũng rầm rầm hô hét, ai cũng võ khí bừng bừng, tinh thần phấn chấn, đồng thanh nhất trí: "Đã hiểu!"
Thấy vậy lão giả mới xuất hiện cũng gật gật đầu, nói:
"Cũng không còn sớm, các ngươi mong chóng trở lại luyện tập, mới có thể sớm ngày trở nên mạnh hơn."
"Rõ"
…
"Sa Nguyên, nếu đã bình phục rồi thì hãy đi tiếp tục quản lí việc tập luyện của binh sĩ lam trại. Việc ở đây không cần ngươi quản nữa."
Lão giả nhìn Sa Nguyên ở phía dưới, nói.
Sa Nguyên mặt mày sa sẩm, hắn đương nhiên biết người trước mặt là người nào! Tuy phẩm cấp của hắn chưa có quyền được biết, nhưng đại nhân phía trên của hắn đã nói qua một lần. Không ngờ hôm nay lại đụng trúng vị nhân vật khủng bố này bước ra từ Thạch tháp.
Mà từ trong lời nói của lão giả này, hắn cũng nghe ra được mùi vị uy hiếp trong đó, không phải dành cho hắn, mà là dành cho vị đại nhân phía sau lưng hắn.
"Tiểu nhân sẽ làm tốt chức trách của mình."
Sa Nguyên vội cuống cuồng lễ bái rồi quay người bỏ chạy.
Lão giả cũng không hề quan tâm đến Sa Nguyên, ông quay sang nhìn Trác Mộng.
"Sư phụ. Người thành công rồi?"
Trác Mộng nở nụ cười rạng rỡ. Hắn không phải loại người dễ xúc động, có thể thấy việc hắn đang nhắc tới thực sự vô cùng trọng đại.
"Ừm."
Lão giả gật đầu. Khuôn mặt già cũng điểm thêm nụ cười hiền hậu.
"Thật tốt quá rồi. Đồ nhi xin chúc mừng sư phụ."
Trác Mộng mặc dù đang trên đài cao vẫn lập tức thi lễ. Rõ ràng đối với người sư phụ này, hắn yêu quý và kính trọng hơn bất cứ ai trên đời, thậm chí là cả vua của một nước.. Lòng kính yêu này không xuất phát từ sự tôn xùng địa vị, mà chắc chắn phải là vì tình cảm sâu đậm đối với người có ơn như trời biển đối với mình.
Lão giả thấy thế cũng cười, nhẹ nhàng bảo Trác Mộng đứng lên. Rồi ông quay sang cúi người, cung tay với Vi Lục:
"Thần Tây Nham, bái kiến công chúa."
Vi Lục cũng nghi hoặc nhìn người trước mặt này. Nàng tuy còn nhỏ, trong triều có rất nhiều người nàng không biết. Nhưng lão giả này địa vị tựa hồ có vẻ vô cùng cao a? Tại sao đến như vậy rồi mà nàng vẫn không nhận ra đây là ai?
Lão giả như cũng hiểu được Vi Lục nghĩ gì, ông lập tức lên tiếng:
"Bẩm công chúa, lão là thầy dạy võ cho Trác Mộng. Trước đây ông cũng từng làm quan trong triều, về sau tuổi già sức yếu nên đã xin được về trông coi Thạch tháp này, tiện bề rảnh rỗi nghiên cứu võ học Thiên Hương."
Vi Lục cũng gật gù, rồi lại vuốt cắm, sư phụ của Trác Mộng? Hẳn phải là vị đại sư hoặc võ sư danh tiếng nào đó chứ? Sao đến tên của ông ta mà mình cũng chẳng có ấn tượng gì thế nhỉ..
"Được rồi, giới thiệu thế là xong. Tại sao vừa rồi ngươi lại bao che cho tên Sa Nguyên đó?"
Vi Lục nghi hoặc hỏi.
"Không phải như vậy đâu, thực ra sư phụ ông ấy."
Trác Mộng thấy thế lập tức lên tiếng bào chữa cho lão sư Tây Nham.
Có điều Tây Nham chỉ lắc đầu, giơ tay chặn lại lời của Trác Mộng, từ tốn nói:
"Công chúa còn nhỏ, chuyện thế sự ta không tiện giải thích nhiều. Vừa rồi nếu công chúa vạch trần Sa Nguyên khiến hắn bị cách chức, sẽ đụng chạm đến người đằng sau lưng hắn."
"Hả? Người sau lưng? Lợi hại bằng cha ta được ư?"
Vi Lục nhăn nhó, hiển nhiên không thể tin nổi lời của lão giả này. Đường đường là quan chức trong triều, lại có vụ dùng quyền thế để làm chỗ dựa cho kẻ khác giữa ban ngày ban mặt, thậm chí đến công chúa cũng không sợ?
"Hắn đương nhiên không thể có quyền lực lớn như bệ hạ. Nhưng tình thế bây giờ, muốn tiêu diệt tên đó sẽ khiến cả Thiên Hương quốc chúng ta rối loạn.."
Tây Nham thở dài.
"Cái này liên can tới cả quốc vương bệ hạ đời trước, gia gia của công chúa. Tốt nhất là công chúa đợi lớn thêm chút nữa rồi tìm hiểu cũng chưa muộn.."
Vi Lục sững người, nàng không ngờ Thiên Hương cũng đang rối ren như thế! Vậy mà thân là công chúa, nàng suốt ngày chỉ biết có rong chơi, tìm cách làm sao cho cuộc đời bớt tẻ nhạt.. Phụ vương, bao năm qua con đã làm người vất vả quả nhiều rồi! Con xin lỗi..
"Quan trọng hơn là…"
Tây Nham lại nói, ánh mắt thâm thúy nhìn Vi Lục.
Nàng đang trầm tư miên man suy nghĩ, bồi hồi xúc động cũng bị lời nói của lão giả làm cho tỉnh mộng, liền hỏi:
"Là?"
"Hừm.. Vừa rồi, công chúa tại sao lại có thể phán đoán được trong tay của Sa Nguyên có ám khí?"
Tây Nham dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát Vi Lục từ trên xuống dưới một lượt. Trong câu nói vừa rồi hắn buộc phải dùng từ "phán đoán", vì việc "nhìn" ra được thủ đoạn của Sa Nguyên là không thể nào.. Ít nhất đối với đại đồ để của hắn là Trác Mộng cũng không thể.
Trác Mộng nghe thấy sư phụ hỏi công chúa vậy cũng hơi giật mình. Hắn rất bất ngờ về sự trợ giúp của Vi Lục, nhưng sau đó cũng không suy nghĩ gì nhiều lắm.
"Lúc đó à.. Ta nhìn thấy trên tay hắn có một cây châm màu đen. Ta biết ngay là hắn định đánh lén thị vệ vô-cùng-có-ích của mình, bèn giúp đỡ một chút.."
Vi Lục lườm lườm Trác Mộng, lời của nàng dĩ nhiên là đá xoáy Trác Mộng khiến hắn cũng chẳng biết phải làm sao.
Tây Nham nghe thấy thế đồng tử co rút, mồ hôi tuôn như suối, sắc mặt không thể giữ được nổi bình tĩnh. Trong lúc Vi Lục và Trác Mộng đang nhìn nhau, Tây Nham hắn tỏ ra vô cùng thất thố, nhưng cuối cùng cũng thu hồi lại được. Cả đời hắn, dù đứng trước quốc vương của một nước, dù bị kề dao vào cổ dọa chém cũng chưa bao giờ thất thố như vậy!
"Người.. người có chắc là đã nhìn thấy cây châm màu đen không?"
Tây Nham tuy đã ổn định tâm lí nhưng vẫn không thể nhịn được, bèn hỏi lại.
"Ừ. Một cây châm màu đen, khí màu đen trong tay Sa Nguyên cứ nén lại rồi phát nổ, rồi lại nén lại, theo hình bán khuyên, chiều từ trên xuống, dâng lên hạ xuống vừa phải cuối cùng tạo thành hình cây châm. Có vấn đề gì không?"
Vi Lục miêu tả.
"Công chúa.. người?"
Tây Nham lão loạng choạng, bắt đầu đứng không vững.
"Tây Nham lão làm sao thế? Có chuyện gì không ổn cứ nói thẳng ra."
Vi Lục bĩu môi. Ông già này già rồi lẩm cẩm hả?
"Thần mạn phép được hỏi.. Công chúa năm nay bao nhiêu tuổi? Đã tu luyện võ công được bao nhiêu năm rồi?"
Tây Nham lão lập tức tới bên cạnh ghế cũng Vi Lục, tỏ ra có chút thất thố.
Vi Lục cũng giật mình, rồi thấy hơi tức giận. Tuy nhiên nàng cũng không có mở miệng kêu phiền hà gì hết mà chỉ trả lời ngắn gọn:
"Mười hai. Tu võ là thứ ta rất ghét. Ngươi biết thế là được."
M-m..mười hai? Hơn nữa còn chưa từng luyện võ? Không thể như thế được. không thể nào!
Chẳng lẽ, là ở đôi mắt kì lạ, ấy sao?
Tây Nham trong phút chốc không còn quan tâm lễ nghi, nhìn thẳng sâu vào trong đôi mắt của Vi Lục. Trong phút chốc, hắn có cảm giác như mình chỉ là một phần tử vô cùng bé nhỏ trên thế gian này, thậm chí chẳng đáng nhắc tới! Hắn có cảm giác đôi mắt đại diện cho cả thế gian đang nhìn mình!
Tây Nham lùi mấy bước ra đằng sau, chân trái đá chân phải, ngã xuống. Hai tay chống xuống đất, nội lực bạo phát ra tức khắc phá nát cả một nửa võ đài. Không phải hắn cố ý, mà là, hắn không còn làm chủ được nội lực của mình nữa, chúng nó cứ tuôn ra như muộn phục tùng trước chủ nhân mới vậy.
Trong lòng hắn lúc này dâng lên một nỗi sợ hãi, rồi đến mừng rỡ, rồi lại là lo lắng. Vị công chúa nhỏ nhắn đáng yêu này, có lẽ sau này sẽ nắm giữ vận mệnh của cả Thiên Hương quốc!
Chuyện này. Là quốc gia đại sự. Không, còn hơn cả quốc gia đại sự. Là Đại lục đại sự! Mau, ta phải mau bẩm báo với hoàng thượng. Dù có chết cũng phải bấm báo được cho hoàng thượng!