Chương 9: Nửa còn lại
"Đ-đây là đâu?"
Vi Lục giụi giụi mắt.
"Tại sao ta lại ở nơi như thế này nhỉ?"
Bốn phía xung quanh nàng lúc này đều mờ mịt, không khí phảng phất dư vị cổ lão. Căn phòng đá vô cùng tĩnh mịch, có cảm giác như đã rất lâu không có hơi người.
Vi Lục ngó trước ngó sau, chạy đi chạy lại vẫn không tìm được đường ra. Nàng đành thở dài, ngồi phịch xuống đất, bày ra một bộ mặt "làm như ta quan tâm, để xem khi nào các ngươi rước kiệu đón ta ra khỏi cái chỗ này".
Đột nhiên khi Vi Lục ngồi xuống, từ dưới mông lại truyền ra một âm thanh nhỏ nhỏ, bất lực.
Nàng giật bắn cả người về phía sau, không nhịn được mà hét lên một tiếng "A.."
Chỉ thấy chỗ Vi Lục vừa ngồi là một đốm sáng nhỏ, nó bập bùng như sắp tắt, tựa như một chú sóc nhỏ đang thoi thóp.
Vi Lục lúc này mới bình tĩnh lại, nàng tò mò xán lại gần đốm sáng lung linh. Thấy nó yếu ớt, nàng khẽ đặt đốm sáng lên lòng bàn tay, thủ thỉ: "Là ta quá vô ý, ngươi không sao chứ?"
Bục bục.
Đốm sáng phát ra hai tiếng kêu như thể đáp lại lời của Vi Lục. Nó không giận chuyện nàng lỡ ngồi phải mình, ngược lại… (͡° ͜ʖ ͡°)
Vi Lục thấy đốm sáng đáp lại thì hết sức vui mừng. Dường như nó có thể hiểu được những gì nàng nói!
"Ha, vốn dĩ tưởng rằng bị lạc tới đây rất buồn chán. Xem ra hiện tại ta đã có ngươi chơi cùng rồi."
Vi Lục cười tít mắt.
Đốm sáng mồ hơi rơi đầy đầu.
"Đi nào, chúng ta cùng thám hiểm thạch thất này."
Vi Lục vuốt vuốt đốm sáng một chút.
Đốm sáng thấy vậy liền gào khóc can ngăn nàng, nơi đây không phải là chỗ có thể tùy tiện tham quan a…
Nhưng Vi Lục nào có hiểu được ngôn ngữ của đốm sáng, thấy nó cứ liên tục phát ra tiếng kêu, nàng cho rằng nó cũng rất phấn khích khi được tham quan thạch thất.
Tay huơ huơ đốm sáng, Vi Lục dạo bước rất nhanh về phía trước.
Thạch thất nhìn từ góc nhìn của Vi Lục tối om, bốn phương tám hướng không thấy đường, hơn nữa chiều rộng căn phòng không lớn, điều kì lạ là chiều dài của căn phòng: vô cùng dài. Đã hai thời thần trôi qua kể từ khi Vi Lục dạo bước cùng đốm sáng mà nàng vẫn chưa thấy cái gì gọi là điểm cuối.
"Làm gì có căn phòng nào vô lý như vậy"
Vi Lục tức giận, phụng phịu.
"Đã vậy, ta không thèm đi nữa, ngồi đây thi gan với các người luôn."
Vi Lục thét lớn.
Kì thực thì nàng đang nghĩ Trác Mộng và đám nô tài ngoài kia đang bày trò để dọa cho nàng sợ. Cũng không phải không có khả năng này đi. Dù gì thì bệ hạ cũng đã cho phép người trong cung "vui chơi với công chúa ở mức vừa phải."
Lúc này, phía sâu trong thạch thất là một bóng người tỏ ra khí thế uy nghiêm. Có điều sau khi nghe tiếng thét của Vi Lục thì bóng người này cũng không nhịn được mà khóc: cô nương à, sao ngươi thiếu nghị lực như vậy chứ? Mới được 1/3 quãng đường thôi.
"Nơi này chính là nơi sâu nhất trong Thạch tháp của Thiên Hương quốc. Kẻ nào dám mạo phạm?"
Bóng người ho nhẹ hai cái, rồi cất tiếng lên, giọng hùng hồn vang vọng khắp thạch thất.
"A, thì ra là có người."
Vi Lục chợt mừng rỡ. Nhưng rồi lại phụng phịu.
"Ngươi chính là chủ mưu nhốt ta trong căn phòng này đúng không? Còn không mau tới đón ta?"
Bóng người màu đen đầu đầy hắc tuyến, gân xanh có giật. Tiểu cô nãi nãi ngươi không phải quá vô lí đi chớ? Dù gì đây cũng là thánh tích truyền thừa do ta để lại, chờ người hữu duyên. Hôm nay dốt cuộc người hữu duyên cũng đã xuất hiện mà hắn thật không ngờ, người đó lại là một tiểu cô nương nói chuyện không có đạo lí như vậy.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đường lớn có không đi, lại bắt ta tới rước?"
Bóng người phẫn nộ nói.
"Đường quá dài, ai mà biết ngươi có bày quỷ kế gì hay không!"
Vi Lục thản nhiên đáp.
Bóng người phun máu. Hắn hiện tại tuy ở dạng tàn hồn nhưng khóe miệng vẫn không tự chủ trào ra 2 dòng máu tươi. Lúc hắn thiết kế cái thánh tích này, mất công xây dựng đường đi dài như vậy để tăng thêm phần kì bí, suốt đường đi lại không cho trang trí gì để kích thích lòng tham của con người. Đổi lại là người khác, nếu thấy mình vất vả lắm mới tìm ra nơi đây mà dọc đường đi không nhặt được đồ vật gì, khẳng định sẽ rất nóng lòng tiến về phía trước để xem có bí kíp võ công hay thứ gì đáng giá không.
Mà, đối với Vi Lục lại là phản tác dụng đấy. Nàng căn bản mới đi được 1/3 quãng đường, dọc đường đi lại không có thứ gì chơi. Quyết định ngồi xuống giữa đường, không đi nữa để chơi với đốm sáng của nàng tưởng chừng vô lí mà sau khi phân tích ra lại thấy khá có lí…
Bóng người màu đen gãi đầu sồn sột. "Người hữu duyên" này đúng thật là thú vị mà. Có thật đây là "người hữu duyên" không? Đổi lại là hắn hồi trẻ, chỉ cần gặp được một cái thạch thất kì bí như vậy nhất định sẽ thám hiểm tới cuối cùng. Hơn nữa đây còn là nơi sâu nhất trong Thạch tháp Sư Binh điện Thiên Hương Quốc đấy? Bảo là không có báu vật, có ai tin được sao?
Nghĩ tới đây, bóng người buồn bực. Không lẽ hiện tại đi ra rước tiểu cô nương kia vào? Quá không được! Một đời tông sư võ học tạo nghệ đăng phong tạo cực, hiện tại tuy đã chết nhưng tôn nghiêm là vẫn phải có đấy. Nhưng tàn hồn của hắn đợi ở đây đã lâu, xem chừng chỉ còn trụ lại được nhiều thì vạn năm, mà ít thì trăm năm. Nếu bỏ lỡ cơ hội truyền thừa này thì thứ hắn muốn để lại có thể sẽ thất truyền mãi mãi.
Chỉ còn một cách!
"Tiểu cô nương à, ta thấy ngươi cũng có duyên với ta, ta có một thử thách dành cho ngươi. Ngươi hãy tiến về phía cuối thạch thất này. Nếu ngươi làm được, ta sẽ cho ngươi vô số châu báu mà cả đời ngươi không mơ tới…"
Bóng người nói với giọng hòa hoãn.
"Châu báu? Có nhiều hơn bảo khố của hoàng cung không?"
Vi Lục cũng có chút ngạc nhiên.
"Phụt.."
Bóng người thất thố.
"Cô nương à, bảo khố hoàng cung không phải là nơi có thể đem ra nói chơi như vậy a?"
"Như lời ngươi nói, vậy hẳn là kho báu của ngươi chẳng thể sánh nổi với bảo khố hoang cung."
Vi Lục gật gật đầu, cho rằng có lí. Nàng đối với cái gì không hứng thú chứ bảo khố của Thiên Hương Quốc thì lại biết khá rõ đấy vì nàng đã vào đó chơi không ít lần, còn được nô tài thân cận của vua cha giới thiệu cặn kẽ cho lai lịch của từng món. Hiện tại mà có người nói hắn có kho báu lớn hớn số đồ vật trong bảo khố gộp lại, Vi Lục chắn chắn sẽ không tin.
"Cô nương ngươi phải suy nghĩ lại à nha, dù không bằng bảo khố nhưng cũng đủ cho cả nhà ngươi tiêu xài cả đời, ngươi không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho cha mẹ nữa.."
Bóng đen thật lòng khuyên nhủ.
"Ngươi nói như thể hiểu rõ về cha ta lắm đấy? Ta mới là người hiểu rõ ông ấy nè. Cha ta sẽ không nhận cái gì gọi là kho báu "đủ tiêu xài cả đời đâu". Cha ta từng nói có được thì phải có mất. Nãy giờ ngươi nói nhiều như vậy, còn muốn cho ta kho báu, có phải hay không là một tên lừa đảo?"
Vi Lục suy nghĩ một chút, sờ sờ cắm đưa ra kết luận một cách đắc ý.
"Hừ. Đúng là trẻ hư không biết điều. Hôm nay ta sẽ thay cha ngươi dạy dỗ lại ngươi."
Bóng đen không chịu nổi nữa. Đùng đùng ầm ầm lao ra từ phía cuối thạch thất, hướng tới chỗ Vi Lục.
Chẳng mấy chốc, hắn đã xuất hiện trước mặt nàng. Trong sự kinh ngạc của Vi Lục, bóng đen tóm lấy nàng mang đi.
Vi Lục thấy gió rít lùa thật mạnh vào cơ thể mình, còn cảm thấy mình như đang lơ lửng trên không trung. Từ từ mở mắt ra, nàng mới thấy mình đang bay vù vù trong thạch thất.
"Mau thả ta ra."
Vi Lục thét lên, lăn lộn.
"Trẻ hư, nằm im."
Bóng đen máu dồn lên não.
"Nếu ngươi còn không chịu buông tay, ta sẽ nói với Phụ hoàng bắt ngươi lại, quăng ở một xó để ngày ngày bị hàng ngàn công công cười vào mặt."
Vi Lục cắn răng.
"Ngươi thực sự muốn ta buông tay sao?"
Bóng đen chỉ chỉ xuống phía dưới, cố ý nói cho Vi Lục biết rằng cả 2 người đang bay với vận tốc rất nhanh.
Ực.
Vi Lục nuốt nước bọt một cái, tạm thời không dám ho he nữa. Tên khốn này! Đến khi gặp được vua cha, nàng nhất định sẽ nhờ ông trừng phạt hắn.
Còn về phần bóng đen, hắn cũng không ngờ nàng lại gọi cha mình là Phụ hoàng. Vậy nàng chính là công chúa của Thiên Hương Quốc đi? Trên đời, vốn dĩ là một chuỗi những sự trùng hợp.. việc hắn để lại di tích truyền thừa ở đây cũng là một sự tình liên quan tới công chúa của Thiên Hương quốc vài vạn năm trước..
Xem ra, hai chữ "hữu duyên", cũng không phải là nói chơi.
Bóng đen trong lòng cảm thán, thời gian trôi đi quá nhanh, chẳng chờ đợi một người nào. Hắn đã sớm chỉ còn lại một chút tàn hồn, mà vị công chúa kia đã cùng hắn sinh ly từ biệt tuế nguyệt dài đằng đẵng. Cảm xúc trong lòng vốn dĩ đã nguội lạnh, mà giờ đây một lần nữa được thắp bùng lên như ngọn lửa tình xuân thuở nào..
Lúc này, tại một tòa phủ đệ to lớn.
Sa Nguyên kính cẩn dập đầu sát đất. Trước mặt hắn lúc này là một vị trung niên thân mặc huyền giáp, đầu đội thiết quan, tay cầm trọng xích, tỏ ra khí kình mãnh liệt dữ dội. Hiển nhiên không phải do hắn không làm chủ được, mà do bản thân cố ý để lộ ra sức mạnh bá đạo của mình. Hắn mệnh danh Thần tướng Long Hồ, khí thế như loài long, mà túc trí như con hồ ly.
"Ngươi nói quả thực có chuyện như vậy?"
Long Hồ Thần tướng nhíu mày.
"Bẩm đại nhân, tuyệt không sai. Ở đó cũng có hàng vạn binh sĩ đang tập luyện đều chứng kiến, hạ thần không dám nói ngoa nửa lời."
Sa Nguyên kính cẩn đáp.
"Hừ. Sự việc quả thực có vấn đề. Tất cả lại bắt nguồn từ trên người con công chúa vô dụng đấy. Thật là có ý tứ…"
Long Hồ Thần tướng hắng giọng, nói từng từ.
"Không cần biết việc công chúa kêu ngươi đấu với Trác Mộng là để đánh đòn phủ đầu, chứng tỏ quyền thế hay chỉ là ngẫu nhiên. Cả sự việc của Tây Nham, ngươi cũng không cần quan tâm quá nhiều. Làm tốt chức trách của mình là được. "Nơi đó" không được phép cho bất cứ ai tiến lại, kể cả công chúa, vương gia, Thần tướng. Nếu để cho bất cứ ai phát hiện được hành động của chúng ta thì hậu quả khôn lường. Ngươi nghe rõ chưa?"
"Hạ thân tuân mệnh."
Sa Nguyên quay người, đi ra khỏi phòng.
"Thạch tháp à… có ý tứ, có ý tứ."
Long Hồ cười gằn.
"Không cần biết các ngươi giở trò quỷ gì với cái Thạch tháp rách nát đó. Sư Binh điện.. sẽ sớm không còn là của Thiên Hương."