Chương 8: Bánh Bao?

Triệu Hồi Sư Vô Địch

Chương 8: Bánh Bao?

Trần Thiên Minh nhìn vị thiếu nữ trước mặt mà chẳng hiểu ra sao. Đột nhiên nhảy cẫng lên sau đó quay lại với ánh mắt kiểu "Ta sắp giết người" nhưng chưa kịp nửa giây nó lại biến thành hình trái tim. Không sai, là hình trái tim mà chính điều này làm cậu chẳng hiểu ra sao.

"Còn có người có con ngươi hình trái tim sao. Thế giới này thật kỳ diệu a" Cậu thầm nghĩ. Đột nhiên như nghĩ đến điều gì cậu đột nhiên lên tiếng hỏi:

"Tỷ cũng biết chỗ này hay sao vậy?"

Thiếu nữ trước mặt không hề trả lời mà cứ nhìn chằm chằm cậu như muốn nuốt sống cậu vậy và điều này làm cậu không thoải mái chút nào. Khi mà cậu gần như không chịu được ánh nhìn kia nữa định lên tiếng thì thiếu nữ kia lại lên tiếng:

"Tiểu đệ đệ tại sao lại ở đây vậy?"

"Một câu nói rất bình thường nhưng sao cứ thấy giọng điệu hơi bị lạ à nha" Cậu thầm nghĩ sau đó liền định trả lời nhưng chẳng qua lại một lần nữa khi cậu sắp mở mồm, thì thiếu nữ trước mặt cậu đột nhiên xông đến chỗ cậu với một tốc độ kinh khủng.

Khi mà cậu còn chưa kịp nhận ra điều gì thì cậu đã bị thiếu nữ trước mặt bế lên đặt trước mặt cô nàng. Rồi cô nàng này bắt đầu ngắm nghía cậu một cách rất là trắng trợn hơn nữa còn liên tục nhìn "người anh em" của cậu càng làm cậu không thoải mái. Định mở mồm mắng cho vị tỷ tỷ kinh tởm một trận thì vị tỷ tỷ kia lại lên tiếng:

"Lạ à nha. Tiểu đệ đệ không biết nói sao? Sao cứ há mồm định nói rồi lại thôi vậy. Haizz, tiểu đệ đệ đúng là số khổ mà. Bé xíu mà đã bị câm" Người nào đó thương xót nói. Chẳng qua vào tai cậu nó nào có chút thương xót nào, đây là rõ ràng khinh thường người khác mà, rồi lại còn châm biếm người khác. Lần này thật là không chịu được, cậu liền hét lên:

"Cái đồ điên này. Có bà già như cô mới bị câm ý. Bỏ tôi xuống ngay lập tức cái đồ lợn chết thối kia" Người nào đó hơi kích động. "Nhanh bỏ tôi xuống mau cái đồ lợn chết thối bị điên, lợn chết thối bị khùng" Thực sự thì ngoài hai câu đồ điên với lợn chết thối cậu không biết từ nào để chửi người khác nữa mà hai từ này cũng là cậu nghe được từ một lần cha cậu lỡ miệng nếu không chắc cậu còn không biết đến nó mất (vì kiếp trước được nuôi dưỡng tại nhà thờ mà không phải là đến trường vì vậy có rất nhiều thứ đời thường cậu không rõ ràng lắm, ví dụ như chửi người:v). Và tiếp đó là một tràng dài lợn chết thối bị điên:v.

Thần Tiểu Vũ hoàn toàn bị một tràng dài lợn chết thối làm cho cả người đều sửng sốt sau đó hoàn toàn không kìm hãm được mà cười như điên như dở. Từ bé đến giờ cô chưa thấy ai chửi người khác là lợn chết thối bị điên mà hơn nữa là hình như thằng nhóc này biết mỗi câu đó thì phải. Và điều này càng làm thằng nhóc trong mắt cô thêm dễ thương vì vậy không chút suy nghĩ, đắn đo cô liền vứt thằng nhóc xuống ôm bụng cười như bị lên cơn cần được uống thuốc vậy.

Mà người nào đó bị ném xuống không thương tiếc và cái mông của cậu là kẻ phải chịu tôi thay cho cậu. Rồi nhìn thiếu nữ trước mặt như cái đồ thiếu thuốc đang lên cơn trước mặt, cậu đột nhiên thấy thiếu nữ trước mặt thật là thương cảm a. "Khổ thân con bé, đẹp mà bị điên a". Thần Tiểu Vũ mà biết cậu nghĩ gì chắc chắn không đánh nát cái mông cậu không được a.

"Thế này không được a. Có đồ điên này ở đây làm sao có thể yên tĩnh được. Làm sao bây giờ" Cậu nói rất nhỏ nhưng mà rất không may người nào đó vẫn có thể nghe thấy và làm người nào đó cảm thấy rất tò mò. Thế là liền dừng cười rồi nhìn kỹ thằng nhóc trước mắt.

"Nhìn kỹ mới thấy tuy rằng nó (nvc) trông có vẻ béo nhưng thật ra cũng khá là chắc chắn đấy chứ. Hơn nữa thứ kia vậy mà lại lớn như vậy, hoàn toàn khác thằng em 5 tuổi của mình a" Không biết là quỷ thần nào xui khiến vậy mà cô nàng này lên tiếng hỏi: "Sao tiểu đệ của tiểu đệ đệ lớn vậy?" Lời vừa nói ra thì chính cô cũng đột nhiên thấy hối hận rồi.

"Bà già như cô hỏi làm gì. Đồ lợn thối chết bầm" (Vừa chế ra được thêm từ chết bầm)

"Hử???" Cô đột nhiên hơi ngẩn ngơ vì lúc này mới để ý là thằng nhóc nó chửi mình. Cùng với đó là có chút tức giận nhưng không hiểu sao cứ nhìn cái mặt mũm mĩm kia là cơn giận lại không lên được vì vậy đành cố gắng dịu giọng điệu xuống:

"Tỷ xin lỗi a. Tiểu đệ đệ ngoan tha cho tỷ đi"

"Hừ! Biết lỗi là tốt. Nhưng đây không có thứ gì để mà tha đi cả"

"Tiểu đệ đệ bé xíu đã hẹp hòi như vậy là không tốt biết không? Cha mẹ đệ mà biết chắc thương tâm lắm đó"

"Mắc mờ gì đến cô. Cái đồ lợn điên chết bầm"

"Đệ mà còn nói câu nữa là tỷ tỷ đây không kiềm chế nữa đâu đó"

"Có giỏi thì mất kiềm chế đi xem nào"

"Tỷ tỷ nói thật đó nha. Kiếm chế sắp mất rồi nè"

"Mất thì mất luôn đi. Lại còn lắm chuyện" Vừa dứt lời thì cậu cảm thấy mình lại hình như bị người nào đó nhấc lên cao tiếp.

"Hừ hừ, còn dám nói nữa ta đánh nát cái mông của thằng nhóc hư như đệ"

"Giỏi thì đánh đi. Không phải nói nhiều. Đây cái gì cũng sợ chỉ không sợ mỗi đánh đòn" Cậu vừa dứt lời thì liền nhắm mắt lại. Nói là một chuyện mà thực tế lại khác a.

Nhìn thằng nhóc nay mồm thì kêu không sợ mà vừa dứt mồm thì liền nhắm mắt lại. Thần Tiểu Vũ thực sự không chịu nổi sự dễ thương của nó (nvc) liền dùng chiếc môi thơm xinh đẹp của mình hôn lên má của Trần Thiên Minh. Mà đột nhiên bị người khác hôn làm cậu giật nảy cả mình vì kiếp trước lẫn kiếp này cậu đều chưa từng có bạn gái chứ chẳng nói đến nắm tay, thơm má, hôn môi này nọ.

Cậu liền vung vẩy, đung đưa, lắc trái lắc phải để mà tránh thoát nhưng dù cậu làm thế nào đi chăng nữa đều không thể thoát khỏi đôi tay kia như là hai cục nam châm dính chặt vào cậu được.

Sau một lúc giằng co không được gì cả, cậu đành chấp nhận thua cuộc và bị ai đó ôm một cách hết sức là "man rợ" làm cậu ngạt thở, tưởng chừng như cậu sắp về với vòng tay của Chúa một lần nữa vậy. Vì để mình không bị chết một cách lãng xẹt như vậy, cơ thể cậu dựa theo bản năng kiếm một cái gì đó để đẩy cậu ra khỏi cái ôm của Thần Tiểu Vũ và …ừm, hình như chỗ tay cậu dùng làm đà có vẻ mềm quá mức quy định thì phải. Cậu thầm nghĩ:

"Cái gì mà mềm vậy trời, lại còn to nữa. Hừm, như cái bánh bao vậy. Lạ nhỉ. Con gái mang theo "bánh bao" trên người làm gì vậy ta?"

Cùng với đó là một tiếng kêu kinh ngạc, giật mình pha lẫn xấu hổ của ai đó vang lên:

"Đệ nghĩ đệ đang để tay ở đâu vậy? Mới còn bé xíu mà đã hư như vậy rồi. Sau này không biết hại bao nhiêu thiếu nữ đây. Không được, tỷ không thể để đệ như vậy được. Nhất định tỷ phải giúp đệ sửa đổi cái này mới được."

"Này bà già, bà nghĩ bà là ai mà quản được tôi. Nếu không phải sắp ngạt thở mà chết thì ta thèm mà cần "bánh bao" bà mang trên người để thoát chắc" Trần Thiên Minh liền lên tiếng và cực kỳ thẳng thắn nói.

Chỉ là có vẻ như câu nói của cậu vào tai của ai đó. Nó bị biến đổi một cách không thể tin được thì phải.

"Cái gì? Cái gì mà sắp ngạt thở, mà bánh bao cơ. Mà cái gì cơ, tiểu đệ đệ không thèm cái gì cơ. Nói tỷ nghe rõ ràng xem nào" Gần như là rống lên như kiểu bị xúc phạm.

"Còn cái gì. Bà ôm tôi như vậy không phải để tôi ngạt thở mà chết sao, lại còn rống lên như cái đồ điên vậy. Không phải bánh bao thì là cái gì, vừa mềm, vừa to, vừa tròn. Còn không phải bánh bao thì là cái gì? Đúng cái đồ đầu óc có vấn đề" Không chút suy nghĩ trả lời.

"Này, đệ ăn nói cho hẳn hoi nhé. Chị đây tuy không chấp trẻ con nhưng mà ai cũng có giới hạn nhé. Cứ mở mồm là bà già này, bà già kia trông chị mày giống bà già lắm sao" Có chút tức giận nói, cố tình không nhắc đến vấn đề "bánh bao".

"Đây thèm mà quan tâm bà già như bà như thế nào. Đang yên đang lành, bắt nạt trẻ con lại còn lắm mồm. Mau thả tôi ra ngay, cái đồ đầu tôm này" Bên này cũng tức giận không kém, kể cả từ "đầu tôm" đều nói ra – từ này là từ mà theo cậu mang nghĩa xúc phạm người khác nhất, cũng có nghĩa là tức giận thật rồi.

Bên kia hoàn toàn không hiểu "đầu tôm" là gì nhưng cũng biết là không có ý tốt gì liền cũng mở mồm nói lại:

"Giỏi, đệ giỏi. Không cho đệ biết tay thì đệ đúng là còn không biết sự lợi hại của ta a" Nói liền làm. Chỉ thấy cô đột nhiên sách ngược Trần Thiên Minh lên (cầm chân xách ngược lên) rồi dùng những ngón tay thon dài, tuyệt đẹp của mình bắt đầu "hành hạ" cái bàn chân mập mạp của cậu. Và có vẻ như tuyệt chiêu này rất chi là hữu dụng vì rất nhanh nó làm ai đó không ngừng kêu gào, "gào rú".

"Ha ha ha… Mau ngừng lại.. ha ha… ngừng ngay lại đồ bà già chết bầm"

"À vẫn chưa chịu thua à. Tiếp nè"

"Ha ha … Ngừng lại ngay đồ chết tiệt… ha ha"

"Vẫn chưa chịu thua à. Đỡ tiếp nè"

Sau gần 1 tiếng cùng những tiếng "gào rú" có vẻ như nvc của chúng ta đã chịu thua trước bàn tay ma quỷ của ai đó.

"H..a..ha… Tỷ mau ngừng tay lại…Ha..h.a…Vị tỷ tỷ xinh đẹp này mau ngừng tay lại đi.. t… đệ không chịu được nữa rồi… Mau ngừng tay… ah" Hổn hển và đầy đau đớn kêu lên.

"Đệ có sao không? Ta không biết là thọt lét cũng làm người khác đau"

"Cô cứ thử bị thọt lét cả một tiếng xem có đau không. Cái đồ điên này. Đang yên đang lành không biết từ đâu chui ra rồi đột nhiên gây khó dễ cho tôi. Cô có bị thần kinh không vậy" Gần như là dùng hết sức bình sinh hét lên.

Nghe cậu hét làm cô cũng đơ luôn vì cô chợt nhận ra, có vẻ đúng như những gì cậu nói. Cô đột nhiên lao đến trêu chọc cậu nhưng có vẻ điều đó là làm khó dễ cậu thì đúng hơn và có vẻ là từ đầu đến giờ cô hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của cậu thì phải. Nhìn chỗ bị thọt lét đến tím tái trên người cậu làm cô đột nhiên thấy đau lòng và tự trách kỳ lạ. Đột nhiên cô nhận ra là cậu bé trước mặt cô là một người bình thường và không có chút Nguyên Khí nào trong người.

Vậy mà bị cô một Khí Nguyên cảnh thọt lét cả một giờ đồng hồ – dù cô không dùng sức chút nào nhưng cũng không phải một người bình thường có thể chịu đựng được. Cô không khỏi có chút khâm phục đứa bé trước mặt cô. Chỉ mới 5 tuổi nhưng ý chí đã kinh người như vậy, tiền đồ sau này thật sự là không đo đếm được. Cùng với đó là tự trách:

"Thần Tiểu Vũ ơi Thần Tiểu Vũ, hôm nay mày bị sao vậy? Làm sao có thể đối xử với một đứa bé như vậy chứ?" Lúc này cô cũng nhận ra là những hành động lúc nãy của cô hoàn toàn không giống tính cách thường ngày của cô chút nào. Chợt nhớ đến đóa hoa kia, cô mới lại nhớ đến một đoạn ghi chú nho nhỏ về nó trong một quyển sách cô ngẫu nhiên có được. "Những người gặp phải nó mà không được nó chọn đều sẽ bị mùi hương của nó làm thay đổi tính cách con người 180o và thời gian ngửi phải mùi hương đó càng lâu thì tính cách cũng thay đổi càng nhiều. Nếu như hít phải quá nhiều có thể dẫn đến tính cách hoàn toàn biến dạng, vặn vẹo".

Nghĩ đến đó, cô không khỏi đổ mồ hôi lạnh. May là cô không ngửi phải quá nhiều và cũng may là cô gặp được Trần Thiên Vũ nếu không thì không biết cô sẽ biến thành cái gì nữa vì đoạn ghi chú trên còn có để lại cách chữa trị nữa: "Nếu như hít phải không nhiều thì có một cách chữa trị hiệu quả nhất là chờ đợi thời gian trôi qua nhưng không phải ngồi im mà là cần "trút bỏ" đi những mùi hương đó. Cách tốt nhất là tiếp xúc với trẻ em vì chúng hoàn toàn không bị mùi hương này ảnh hưởng. Và chúng sẽ "hút" mùi hương đi giúp người không may ngửi phải"

Cũng như nhớ đến những điều trên cô chỉ muốn nói lời cảm ơn cậu bé xa lạ trước mắt nhưng mà lúc này đã quay trở lại với tính cách nguyên thủy của cô, cô không thể mở miệng nói lời cảm ơn được. Khác với tính cách bị biến đổi, tính cách nguyên thủy của cực kỳ lạnh. Nói lời cảm ơn ai đó là một điều rất khó đối với cô. Nên hiện tại cô đang trong tình trạng không biết nên làm gì cho phải.

Mà Trần Thiên Vũ thấy cô đột nhiên hoàn toàn khác trước đó thì thấy làm lạ và lên tiếng hỏi:

"Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ có làm sao không vậy? Sao cứ đứng đơ như cục đá vậy. Tỷ không cần để ý lời nói của đệ trước đó đâu. Chỉ là đệ có hơi chút khó chịu mà thôi chứ đệ không có ý gì đâu. Mà tỷ thấy nóng sao? Mồ hôi chảy liên tục kìa" Nói xong cậu chỉ vào cơ thể nhễ nhại mồ hôi của cô.

Điều này càng làm cô càng túng quẫn không biết làm sao vì chợt nhớ ra hiện tại người cô không có chút mảnh vải nào và cơ thể của cô hoàn toàn bị cậu bé trước mặt nhìn thấy hết sạch. Cũng là người đầu tiên nhìn thấy cơ thể cô từ ngày cô có ý thức đến giờ. Rồi nhớ lại lời thề mình đặt ra, cô chỉ muốn đâm đầu vào đâu đó chết quách cho nó xong.

Nhìn cậu với ánh mắt hết sức phức tạp, cô chậm chạp nói: "Ừm, tỷ không sao. Có lẽ là hơi nóng thật. Chắc tỷ lên trước vậy"

"Vậy tỷ cứ lên trước đi. Đệ còn muốn tắm thêm lúc nữa" Tỉnh bơ trả lời, hoàn toàn không nhận ra sự khác biệt.

"Ừm, vậy tỷ lên trước" Nói xong liên đi lên bờ mặc quần áo. Lúc này cô cũng hoàn toàn không quan tâm bị cậu nhìn thấy vì theo cô bị nhìn thấy hết rồi thì còn gì nữa mà che đậy. Nhưng thỉnh thoảng cô vẫn quay xuống nhìn về chỗ cậu. Thấy cậu hoàn toàn không thèm để ý chút nào thì cô thấy hơi nhẹ nhõm nhưng không hiểu sao còn có cả một chút mất mát khó hiểu nữa.

"Mình bị làm sao vậy ta" Cô khó hiểu tự hỏi.

Trần Thiên Vũ thấy cô đã lên rồi thì liền hoàn toàn không thèm để ý mà lại nhắm mắt cảm nhận sự thoải mái của suối nước nóng mà cũng lại quên rằng từ lúc đến đây đến giờ Niệm Vũ không hề nói một lời nào cả. Để mặc thiếu nữ tâm tư phức tạp trên bờ lại, cậu nhắm mắt và thiếp đi không biết từ bao giờ.









Thanks For Reading