Chương 2: Một cuộc sống mới

Triệu Hồi Sư Vô Địch

Chương 2: Một cuộc sống mới

Lục địa Nguyên Linh một lục địa rộng lớn được bao bọc bởi một nửa là biển, một nửa là đất liền. Một nửa là đất liền được gọi là Bắc Địa và một nửa kia được gọi là Nam Hải cùng với những nguồn tài nguyên phong phú, nó là nơi sinh tồn của hàng nghìn loài sinh vật khác nhau.

Nơi đây tồn tại những thứ tưởng chừng chỉ có trong những câu chuyện được kể lại và không chỉ thế. Những sinh vật ở đây còn có thể "tu luyện" - hấp thu những năng lượng vốn có xung quanh. Và khi "tu luyện" đến một mức độ nhất định nào đó, đào núi hay lấp biển chỉ là chuyện đơn giản.

Trần gia, Đế Lan Thành. Ngày này có lẽ là một ngày hết sức đặc biệt với tất cả những người của Trần gia vì Trần Thiên Hạo - gia chủ Trần gia, sắp được lên làm cha. Chỉ thấy người từng lớp đi ra đi vào, có kẻ đến chúc mừng có kẻ đến xem trò vui nhưng dù ít dù nhiều thì điều này cũng ảnh hưởng đến không khí tại Trần gia. Nó làm Trần gia sống động và vui tươi hơn hẳn thường ngày.

Ngay tại lúc này bên trong Trần gia, một người đàn ông tầm 26, 27 tuổi đang sốt sắng đi đi lại lại trước một cảnh cửa cùng với khuôn mặt không thể dấu đi sự lo lắng, bồn chồn và cả vui mừng trong đôi mắt. Đột nhiên, một tiếng nói làm người đàn ông quay lại:
"Tiểu Hạo, không cần quá lo lắng. Sẽ không có chuyện gì đâu."

"Con biết là vậy nhưng con không thể bình tĩnh được. Như cha biết đấy con sắp được làm cha rồi. Cứ nghĩ như vậy là con lại không bình tĩnh được."

"Mày vậy là không được rồi, nhớ năm đó lúc mày sắp ra đời tao còn có thể bình tĩnh ngồi đánh cờ cùng uống trà với ăn bán..."
Chỉ là chưa kịp nói hết câu, một giọng nữ châm chọc vang lên cắt ngang lời người cha muốn nói:
"Ông già rồi mà nói phét mà không biết ngượng sao, cái gì mà bình tĩnh uống trà với đánh cờ, lại còn cái gì ăn bánh. Tôi nhớ rõ ràng lúc đó cái thứ ông vừa gọi là trà đó nó còn được gọi là Thanh Tâm Dược, mấy cái quân cờ thì được làm từ Tịnh Tâm Thạch, à còn cái gì nhỉ, à bánh. Bánh được làm đặc chế bằng Tinh Thần Thảo. Ông cũng bình tĩnh quá ha."

"Bà nói cái gì, cái gì Thanh Tâm Dược, cái gì Tịnh Tâm Thạch. Toàn nói vớ vẩn, có tin tôi cho..." Chưa kịp nói xong thì "Cho cái gì, ông định nói cho tôi cái gì".

"Cho bà cái... cái... nhẫn. Tôi đột nhiên nhớ ra là lâu lắm không mua gì tặng bà, thế nên tôi định cho bà cái nhẫn."

"Đúng không?"

"Sai làm sao được"

"Hừ! Lần này tha cho ông. Già rồi mà vẫn không bỏ cái tật chém gió đi. Tôi đúng là ngu ngốc khi lấy ông mà".

"Tôi mới là ngu khi lấy bà". Đột nhiên thấy lạnh gáy. "Có sát khí. Chạy, nhất định phải chạy". Vừa nghĩ đến đây ông chỉ có thể vắt chân lên cổ mà chạy. Quá nhanh làm 2 người (1 đang tức giận, 1 đang nín cười) đơ ra. Rồi một tiếng hét tức giận vang lên:
"Có giỏi thì tối ông ngủ ngoài đường".

Lúc này, Trần Thiên Hạo mới dám nói: "Mẹ.." Chẳng qua lời vừa ra khỏi mồm thì người phụ nữ kia đã lên tiếng: "Con không cần để ý chuyện vừa rồi. Chỉ cần để ý Nguyệt nhi là được". Nói xong người phụ nữ cũng đi mất.

Trần Thiên Hạo nghe vậy thì lòng thầm cảm động. Hắn biết là cha mẹ hắn cố tình đến đây gây chuyện để làm hắn bình tĩnh hơn vì dù sao hai người họ là người từng trải lên hiểu cảm xúc của hắn lúc này. Mà hiển nhiên là nó có hiệu quả. Hắn đã thấy bớt lo lắng đôi chút và bình tĩnh hơn. Cùng lúc đó, một tiếng cười của trẻ con phát ra từ bên trong căn phòng hắn đang đứng trước lại làm tâm tình hắn vừa bình tĩnh đôi chút lại gấp gáp hơn trước gấp trăm lần. Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu hắn:
"Ta làm cha rồi".

Nhưng chợt bầu trời bỗng tối lại một cách kỳ lạ, mây đen kéo đến, một áp lực kỳ lạ giáng xuống Trần gia. Ai cũng bàng hoàng và không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Và Trần Thiên Hạo cũng vậy. Đột nhiên hắn nhìn lên trời và thấy một tia sét từ đám mây đen kia đánh xuống và không nghi ngờ gì nó sẽ đánh xuống căn phòng kia. Thời gian như dừng lại rồi một ba tiếng hét cùng lúc vang lên xé tan khoảng không yên ắng:
"KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGG"

Ba bóng đen lao nhanh đến chỗ tia chớp. Và chỉ có một người là kịp lúc - chính là Trần Thiên Hạo. Chỉ thấy cơ thể hắn bỗng chốc phồng to lên như khí cầu và một tấm khiên xuất hiện trước mặt hắn. Hắn hét lên:
"Khốn kiếp. Chống đỡ cho ta. THIÊN VŨ HUYỀN THUẪN"

Tia chớp lao nhanh đâm thẳng vào tấm khiên kia của Trần Thiên Hạo cùng với đó là một tiếng nổ trầm thấp vang lên. "Uỳnh". Một bóng đen bay ra từ vụ nổ vừa rồi đâm thẳng xuống mặt đất tạo thành từng vết rạn nứt rợn người. Tưởng chừng Trần Thiên Hạo đã ngăn được tia sét kia. Nhưng không, nó vẫn lao xuống cực nhanh chỉ là hiện tại nó đã bé nhỏ đi rất nhiều. Nhưng kể cả vậy, một sinh linh vừa ra đời không thể sống sót nếu bị nó đánh trúng.

Lần này, không có chút may mắn nào. Tia sét đánh thẳng vào cái thân thể bé nhỏ vừa chào đời kia và cả người vừa sinh ra nó.
"Uỳnh" "Bụp"
Một tiếng nổ và một tiếng ngã cùng lúc vang lên nhưng mọi người đều có thể nghe thấy nó.

Ba bóng đen nhanh chóng lao vào căn phòng. Mọi thứ trong căn phòng gần như đều bị phá hủy. Một bóng đen nhanh chóng lao tới giữa phòng. Nơi đó đang nằm hai người. Một người phụ nữ xinh đẹp và một sinh linh bé nhỏ. Như là cảm nhận thấy có người. Người phụ nữ yếu đuối gần như có thể chết bất cứ lúc nào kia thều thào đầy tuyệt vọng: "C..ứ....u...n...n...n..ó..".

Đứa bé kia, sinh linh bé nhỏ kia lúc này đang nằm ngập tràn trong máu, của nó và của mẹ nó. Không cử động, không một tiếng hít thở. Chết, đứa bé đã chết. Tuyệt vọng, tuyệt vọng và tuyệt vọng. Đó là cảm xúc của tất cả mọi người trong căn phòng lúc này. Nhưng bỗng chốc căn phòng lại ngập tràn sự sống vì một tiếng khóc. Không sai, đứa trẻ tưởng chừng đã chết kia đang khóc. "Oa, oa oa..".

"MAU CỨU NÓ" Trần Thiên Hạo hét lên và ngất đi với chút sức lực cuối cùng của cái thân thể đã bị tàn phá nghiêm trọng kia và cùng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.









Thanks For Reading