Chương 4: Triệu Hồi Hệ Thống

Triệu Hồi Sư Vô Địch

Chương 4: Triệu Hồi Hệ Thống

Trần gia, trong một căn phòng rộng lớn và trang nghiêm. Gia chủ Trần gia, Trần Phá Quân và con trai ông Trần Thiên Hạo đang rất nghiêm trọng nhìn về một tờ giấy, nói đúng hơn là nội dung của tờ giấy. Sau một lúc lâu chìm trong im lặng, cuối cùng Trần Thiên Hạo vẫn là không chịu được đành lên tiếng:

"Cha, cha thấy những gì Tiểu Minh viết có thể làm được không" Giọng đầy tự hào.

"Mày bị mù à. Hay có vấn đề về não. Mà mày đây là chế nhạo tao phải không?" Trần Phá Quân khó chịu nói.

"Con nào dám, cha cứ nói đùa" Giọng đắc ý

"Mày đây là muốn ăn đòn mà. Lần này thì không có ai xin hộ mày nữa đâu. CHỊU TỘI ĐI". Vừa dứt lời, liền ra tay.

"Uỳnh" "Bụp" "Bang" "Bang"

"on in ỗi à, ần au on ông ám ữa" (Con xin lỗi mà, lần sau con không giám nữa)

"Lại còn lần sau nữa à. Tội này đáng đánh"

"on in ỗi à, on iết ỗi ồi". (Con xin lỗi mà, con biết lỗi rồi)

"Mày cứ theo như những gì Tiểu Minh viết trong tờ giấy mà làm" Nói xong liền phất tay đi. Không thèm để ý ai đó bị đánh đến mẹ hắn cũng không nhận ra.

"Haizz, đẻ được thằng con quá … sướng" Tiếng cuối gần như hét lên làm người nào đó vừa đi giật mình chút nữa là đâm vào cột nhà.

Trần Thiên Hạo hiện tại mặt đúng là bị đánh đến thê thảm, không ai lỡ nhìn. Gần như không chỗ nào mà không xưng thành từng cục. Nhưng vẫn là không thể che dấu đi được nụ cười đầy tự hào trên khuôn mặt. Sau đó, hắn cầm tờ giấy rồi đi. Kì diệu là khi hắn quay đi, mấy cục u to tướng trên mặt đã biến mất. Khuôn mặt lại trở lại bình thường.

--- ĐƯỜNG KẺ NGANG ĂN HẠI ĐÂY ---

"Đã 5 năm rồi sao. Cũng nhanh thật" Trần Thiên Minh thở dài. Lại 2 năm trôi qua và giờ đây cậu đã 5 tuổi. Thân hình cao hơn đôi chút, người mập hơn đôi chút.

Đúng lúc này một tiếng nói bé bé, nghẹn ngào của một bé gái vang lên:

"Đại ca, cha lại bắt nạt muội" Nói xong liền chạy đến ôm chân Trần Thiên Minh
Nhìn tiểu muội mũm mĩm đầy dễ thương của hắn mà không biết nên nói gì. Từ ngày em gái hắn ra đời, đúng là vui hơn trước rất nhiều nhưng cùng đó là rất nhiều chuyện xảy ra. Chuyện thứ nhất đáng nói có lẽ là vào cái đêm mà em gái hắn vừa chào đời, bầu trời bỗng sáng như ban ngày, mây bảy màu kéo tới, rồi còn cả tiếng hát vang lên từ bầu trời nữa. Đúng là hoàn toàn trái ngược với hắn. Vừa chào đời liền bị sét đánh, may là không chết:v. (Tât nhiên là không chết, chết thì tui sao viết truyện)

Chuyện thứ hai đáng nói là khi em gái của cậu vừa chào đời Nguyên Khí liền tự động dung nhập vào cơ thế nó và giờ chỉ mới hơn 1 tuổi nhưng đã là Luyện Thể Cảnh bậc 2. À nói về cảnh giới tu luyện thì sau 2 năm trốn nhà đi mua sách, hắn cuối cùng cũng đã biết những thứ cơ bản về tu luyện như cảnh giới. Lục Địa Nguyên Linh tu luyện giả được chia làm 10 cấp bậc cảnh giới từ thấp đến cao là:

- Luyện Thể Cảnh: được chia làm 9 bậc. Cảnh giới này là một cảnh giới hết sức quan trọng vì nó là nền móng cho những cấp bậc sau này. Tuy nhiên do hạn chế về thể chất vốn có, vậy nên nền móng của mỗi người là khác nhau và cũng làm cho tiềm lực của mỗi người là khác nhau. Nhưng có một điều ai cũng hiểu là không phải Luyện Thể cảnh tu luyện càng nhanh càng tốt vì càng nhanh thì nền móng lại càng mỏng. Tuy là được chia làm 9 bậc nhưng không phải ai cũng có thể đạt được Luyện Thể cảnh bậc 9. Đạt được bậc bao nhiêu hoàn toàn là dựa vào nghị lực cũng như thiên phú, thể chất của người đó. Luyện Thể cảnh giống như là một thước đo tiềm lực của mỗi Tu Luyện giả. Tất nhiên là nó không thể hoàn toàn đúng nhưng nó chưa sai bao giờ cả, chưa bao giờ.
- Quá Độ cảnh: như tên, Quá Độ cảnh chỉ là trạm trung chuyển. Giúp chuyển hóa Nguyên Khí (dạng khí) trong cơ thể của Tu Luyện giả thành Nguyên Lực (dạng lỏng) đây là một quá trình chất biến. Và lúc này sự khác biệt về tiềm lực càng thể hiện sâu sắc. Khi mà Nguyên Lực của một Luyện Thể cảnh bậc 1 đầy tạp chất và mỏng manh thì Nguyên Lực của Luyện Thể cảnh bậc 2 lại tinh khiết và dày hơn gần như là gấp đôi, tất nhiên là vẫn đầy tạp chất so với Luyện Thể cảnh bậc 3. Cứ thế mà so sánh. Chất lượng của Nguyên Lực càng cao thì tiềm lực cũng như thiên phú của Tu Luyện giả càng cao, càng có thể đạt cảnh giới cao hơn.
- Tầm Nguyên cảnh: đây là một cảnh giới hoàn toàn khác biệt 2 cảnh giới trước đó. Hai cảnh giới trước chỉ mang tính chất xác định Tu Luyện giả có thể đi xa được bao nhiêu. Tất nhiên là chỉ hơi chút xác định mà thôi vì có quá nhiều những tình huống Tu Luyện giả có tiềm lực thuộc dạng vứt đi vẫn có thể đi khá xa trên con đường tu luyện. Mà Tầm Nguyên cảnh chính là bước đầu tiên trên con đường này, bước đầu tiên để trở thành kẻ mạnh.
- Khí Nguyên cảnh
- Chân Nguyên cảnh
- Khai Linh cảnh
- Hóa Tinh cảnh
- Nhân Vương cảnh
- Địa Hoàng cảnh
- Thiên Đế cảnh
Nếu như những gì mà cậu tìm hiểu được là chính xác thì chẳng phải em gái của cậu thiên phú cực kì tầm thường sao. Tất nhiên là không phải vậy, nên nhớ em gái cậu mới chỉ hơn 1 tuổi. Mà Tu Luyện giả bình thường đều sẽ bắt đầu tu luyện năm 10 tuổi – là thời điểm thích hợp nhất. Vậy mà mới chỉ hơn 1 tuổi, em gái cậu đã Luyện Thể cảnh bậc 2, hơn nữa tu vi của nó còn tăng trưởng theo từng ngày vì không khi nào mà Nguyên Khí dừng dung nhập vào cơ thể của nó.

Mà chuyện thứ ba đáng nói là ừm, như lúc này chẳng hạn. Cái chân mà em gái cậu đang ôm đang rất đau, rất đau. Vì dù là 5 tuổi nhưng thân thể cậu rất bình thường trong khi em gái cậu hơn 1 tuổi nhưng vì tu vi của nó, thân thể nó còn mạnh hơn cái thân thể thằng anh này. Và càng vì chỉ mới hơn 1 tuổi, nó không có khái niệm kiểm soát sức mạnh thế nên làm một thằng anh bình thường như cậu. Rất áp lực, rất đau khổ, cực kỳ ĐAU khổ. Vì kiếp trước cậu không có anh chị em gì nên kiếp này rất quý mến đứa em gái này. Thế nên dù đau nhưng cũng gắng gượng a. Và sau một lúc lâu thật là lâu cuối cùng ai đó đã tha cho cái chân của cậu.

"Nín đi, rồi đại ca sẽ nói chuyện này với mẹ. Kêu mẹ trừng phạt cha cho muội, được không?" Cố gắng nói thật nhẹ nhàng dù chân vẫn đang rất đau.

"Ừm, đại ca nhất định phải kêu mẹ trừng phát cha nha."

"Tất nhiên rồi".

"Hứa nhé. Ngoắc tay nè"

"Ừm ngoắc tay" Giọng bất đắc dĩ.

"Đại ca đang đọc gì vậy?" Hiếu kỳ hỏi

"Đại ca vẫn đọc cuốn sách kia à. Muội chẳng thấy có gì hay ho mà suốt ngày thấy đại ca đọc nó. Chẳng thèm chơi với muội". Nói đến cuối gần như sắp khóc.

"Ấy ấy, nín rồi lát nữa đại ca sẽ ra chơi với muội"

"Hứa nhé. Ngoắc tay nè"

"Ngoắc tay" *Bất đắc dĩ tập 2

"Vậy muội đi đây. Nhớ lát nữa ra chơi với muội nha"

"Ừm, đại ca biết rồi"

Thân hình nhỏ bé kia vừa đi, hắn liền không gắng gượng nữa. Chỉ thấy khuôn mặt của cậu giờ đã trắng bệch. Cố gắng ngồi xuống rồi vén quần lên. Nhìn chân cậu gần như biến dạng thì chính cậu cũng thấy khâm phục chính mình. Cậu còn tưởng lúc nãy gẫy xương rồi cơ. Lấy trên bàn lọ nước thuốc mà ông của cậu đưa cho cậu. Bôi lên chân, cảm giác đau đớn giảm đi nhanh chóng.

"Haizz. Cứ thế này thêm mấy năm nữa chẳng phải mình thành tàn phế sao".

Đột nhiên nhớ đến thứ cậu vừa tìm được trong cuốn sách cậu đang đọc. Cậu chỉ muốn thử nó ngay lập tức. Nghĩ liền làm. Cậu lấy cây bút lông được đặc chế trên bàn chấm vào mực cũng được đặc chế do cậu yêu cầu cha cậu mua cho.

Sử dụng chúng cậu bắt đầu vẽ những ký tự mà cậu thấy trong cuốn sách ra từng trang giấy một, tổng cộng là 72 ký tự. Sau khi viết xong ký tự thứ 72. Cậu dừng lại nhìn và có hơi suy nghĩ:

"Quả nhiên như mình đoán, tất cả những ký tự này đều là một mảnh ghép của một thứ gì đó".

Nhìn lại cuốn sách "Triêu Hồi Sư – Sơ Ngộ" mà cậu đang đọc, cậu chỉ thấy nó thật thần bí. Chính là cuốn sách mà 2 năm trước cậu lấy về đọc và cậu rất nhanh bị nó cuốn hút. Cuốn sách nói về một chức nghiệp hết sức bí ẩn trên Lục Địa Nguyên Linh nói chung và Bắc Địa nói riêng là Triệu Hồi Sư. Những kẻ kỳ lạ có thể triệu hồi những thực thể cổ xưa, nguy hiểm hay những thực thể đứng trên tất cả "Thần". Mạnh mẽ là vậy nhưng nó lại cũng rất bí ẩn, không ai biết tại sao có chức nghiệp này, không ai biết làm sao những Triệu Hồi Sư kia có thể triệu hồi những tồn tại kia. Và cả hàng tá những thứ không biết nữa. Nhưng dù có bị ẩn đến đâu đi chăng nữa theo thời gian sẽ có vài bí ẩn được tiết lộ và tất cả những bí ẩn đó đều nằm trong một cuốn sách tên "Triệu Hồi Sư – Sơ Ngộ".

Cuốn sách này chỉ ghi những gì cơ bản về Triệu Hồi Sư, sức mạnh của họ và làm cách nào họ có thể triệu hồi những thực thể kia. Mà không nói làm sao để trở thành Triệu Hồi Sư. Và tất cả sẽ chỉ có vậy, nếu như người được cho là Triệu Hồi Sư vĩ đại và hùng mạnh nhất Lục Địa lúc bấy giờ Lục Lăng không tự nhận mình là người viết cuốn sách và không nói một câu trước khi "phi thăng":

"Hiểu nó và trở thành một trong số chúng ta. Chúng ta đợi ngươi tại nơi đó".

Chỉ hai câu nói ngắn ngủi. Nhưng nó đã làm dấy lên một cơn bão cho Lục Địa lúc đó vì khi đó, không ai là không muốn mình là một Triệu Hồi Sư mạnh mẽ nhưng rất nhanh mọi người đều thất vọng và chán nản vì kể cả các bậc Hiền Nhân được cho là có bộ não kinh khủng nhất Lục Địa lúc đó cũng chỉ có thể nhận ra rằng mỗi một trang của cuốn sách đều cất dấu một đầu mối nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Có kẻ dừng lại nhưng cũng có kẻ tiếp tục và sau gần 13 năm kể từ ngày đó. Cuối cùng cũng có kẻ thành công, trở thành Triệu Hồi Sư đầu tiên bằng cuốn sách kia và mọi người lại một lần nữa dấy lên hi vọng và đổ xô nhau đi tìm kẻ thành công kia. Kẻ kia cũng không hề keo kiệt, bất cứ ai hỏi hắn, hắn đều nói cho họ cách mà hắn thành công nhưng không ai có thể như hắn cả. Sau sự việc này, hắn bị truy sát khá nhiều do nhiều người không tin là hắn nói thật.

Cho đến một ngày, một kẻ khác thành công nhưng bằng một cách khác hoàn toàn không giống với người đầu tiên chút nào. Có người thứ hai sẽ có thứ ba, thứ tư. Và khi đến người thứ 11 thì dù muốn hay không muốn thì mọi người đều phải từ bỏ vì 11 kẻ là 11 cách thức khác nhau, không ai giống ai. Đến đây dù ngu ngốc như nào cũng đều hiểu rằng muốn trở thành Triệu Hồi Sư là hoàn toàn do cơ duyên mà không phải muốn là được. Sau khi chuyện này lắng xuống thì không hiểu ai hay thế lực nào đã cho sao chép hàng triệu bản của cuốn sách này và phân phát chúng đến mọi nơi của Bắc Địa.

Chuyện này nói bé không bé mà lớn cũng không lớn vì thế nên không ai quản chuyện này. (Và cũng vì đó, nhân vật chính của chúng ta mới có sách để đọc) Cũng nhờ chuyện này mà thời đại đó số lượng Triệu Hồi Sư nhiều hơn hẳn những thời đại trước đó và được coi là thời đại hoàng kim của Triệu Hồi Sư. Sau này thời đại đó được gọi là Triệu Hồi Kỷ Nguyên.

Tuy rằng, bây giờ Triệu Hồi Sư cũng là một chức nghiệp khá phổ biến nhưng đó chỉ tính là Ngụy Triệu Hồi Sư vì sức mạnh của hai quá khác biệt. Thay vì đặt khế ước và trả giá nhất định để Triệu Hồi và nhận trợ giúp từ những thực thể quyền năng dưới quan hệ bình đẳng như trước thì Triệu Hồi Sư bây giờ lại có tính cưỡng chế Triệu Hồi nhờ vào Không Gian Ma Pháp và những thứ được Triệu Hồi mang tính ngẫu nhiên rất cao và không có chút bình đẳng nào ở đây cả. Nếu nhỡ may mà bạn Triệu Hồi phải một thực thể tà ác hùng mạnh vậy thì xin chia buồn, bạn chết là cái chắc. Cũng vì điều này mà mọi người gọi những kẻ như thế là Triệu Hoán Sư thay vì Triệu Hồi Sư.

Nhớ lại những gì mà cậu tìm hiểu được về Triệu Hồi Sư, cậu bắt đầu suy nghĩ làm sao ghép 72 ký tự kia lại thành một. Hiển nhiên điều này sẽ không dễ dàng gì. Mà điều làm cậu đau đầu là 72 ký tự này cậu chưa thấy chúng bao giờ. Khá giống Cổ Ngữ nhưng lại có dính dáng đến Hoang Ngữ rồi lại còn có chút giống Man Ngữ. Thật sự là làm khó cậu. Cổ Ngữ cậu còn biết vì thời đại này vẫn còn dùng Cổ Ngữ nhưng Man Ngữ và Hoang Ngữ thì cậu đành bó tay vì cậu chỉ từng nhìn thấy vài chữ trong một cuốn sách cổ. Mà 72 ký tự này còn không phải là loại nào trong số ba loại trên.

"Đúng là làm khó mình mà. Vậy thì đành chỉ còn cách dựa theo phương pháp ngu nhất và tốn thời gian nhất hiện tại là thử sắp xếp từng ký tự vậy. Sẽ tốn thời gian đây".

"Mà nếu như mình không lầm thì tối này là sinh nhật mình. Không biết mọi người sẽ cho mình bất ngờ gì đây" Giọng ngập tràn hạnh phúc.

--- ĐƯỜNG KẺ NGANG BẠI HOẠI ĐÂY ---

"Chúc mừng sinh nhật, con trai" Đặng Minh Nguyệt vui mừng nói rồi đưa một chiếc hộp thật to cho Trần Thiên Minh.

"Cảm ơn mẹ nhiều. Dù không biết có gì bên trong nhưng con sẽ trân trọng nó" Trần Thiên Minh vui vẻ nói

"Chúc mừng sinh nhật, cháu trai. Mau mau lớn rồi cho ta đứa cháu với nào" Lan Nguyệt Như lên tiếng trêu đùa và cũng đưa cho Trần Thiên Minh một cái hộp to không kém.

"Cháu cảm ơn bà về món quà và cháu cũng sẽ trân trọng nó. Và thưa bà, cháu mới vừa tròn 5 tuổi thôi" Trần Thiên Minh nghiêm túc đáp. Vừa dứt lời mọi người đều cười phá lên, nhất là nhìn biểu tình nghiêm túc của cậu.

"Con trai, lại đây. Vì biết mày không thể dùng Nguyên Khí thế nên cha mày đã tìm người làm cho mày một chiếc túi không gian mà không cần dùng Nguyên Khí chỉ cần thò tay vào là lấy được. Đến đây xem thử xem có thích không." Giọng ai đó đắc ý vang lên.

"Có dùng được thật không vậy, cha?" Ai đó nghi ngờ hỏi.

"Cái gì. Mày giám nghi ngờ "tình yêu" tao dành cho mày sao. Cái thằng con bất hiếu này. Tao không xử mày không được mà. Đừng ai cản con, con phải đập chết thằng con bất hiếu này. Lại dám cả gan nghi ngờ cha mình. Đúng là không xử không được mà".

"Ha ha. Đến Tiểu Hạo cũng có quà. Ta làm sao cũng phải có chứ nhỉ?" Trần Phá Quân chen miệng vào. Ngay sau khi dứt lời chỉ thấy ông lấy ra một cái hộp không to không nhỏ từ nhẫn không gian đưa cho Trần Thiên Minh.

"Cảm ơn ông. Cháu nhất định sẽ trân trọng nó"

"Ha ha, thế là tốt rồi".

"Mau mau mở quà của mẹ ra, xem thử xem con có thích không" Đặng Minh Nguyệt giục

"Vâng, con mở ra ngay. Wow, đẹp quá. Con rất thích món quà này của mẹ và con nhất định sẽ trân trọng nó không làm mất nó" Trước mặt cậu là hình gia đình cậu được khắc cực kỳ cẩn thận và đẹp mắt trên một loại ngọc đá quý nào đó. Phải công nhận là nó cực kỳ đẹp mắt. Hơn nữa nó còn là quà mẹ hắn tặng cậu tất nhiên phải giữ gìn. Khi cậu cầm nó lên để ngắm nhìn kỹ hơn thì đột nhiên một âm thanh phát ra từ trong đầu hắn khiến cậu giật mình suýt chút nữa làm rơi tấm ngọc.

"Phát hiện nguyên liệu thích hợp. Chủ động luyện hóa sau: 3, 2, 1" Cùng với tiếng 1 vang lên thì cậu có thể rõ ràng cảm thấy tấm ngọc trong tay cậu bỗng nhiên biến mất và sau đó đột nhiên cậu cảm thấy đau, cực kì đau. Cậu lấy hai tay ôm đầu như là một loại bản năng nhưng dù vậy cơn đau không những không giảm mà còn tăng mạnh một cách kì lạ. Cậu không thể ngăn những tiếng gầm gừ đầy đau đớn phát ra từ miệng cậu được.

"AH.... AH.. AH. Đau quá"

"Tiểu Minh, con làm sao vậy. Tiểu Minh, con đau ở đâu mau nói cho mẹ biết. Tiểu Minh, đừng làm mẹ sợ" Cùng với những tiếng đầy đau đớn của Trần Thiên Minh là như tiếng kêu sợ hãi đầy run rẩy của mẹ cậu.

"Tiểu Minh...Tiểu Minh..Tiểu…"

Đó là những câu cuối cùng hắn nghe thấy được trước khi ngất đi. Nỗi đau kia là quá lớn đối với cậu hiện tại. Và để bảo toàn mạng sống cho chính mình, bản năng buộc cậu phải ngất đi.

3 ngày sau.

"Đây là…phòng mình..a" Trần Thiên Minh yếu ớt nghĩ.

"Đúng vật, thưa chủ nhân. Đây là phòng của người" Một âm thanh êm dịu phát ra từ trong chính đầu cậu.

"Ai…Ai đó?"Âm thanh có chút sợ hãi "Chẳng nhẽ thật có ma"

"Không phải ma, thưa chủ nhân. Tôi là Triệu Hồi Hệ Thống rất vui được phục vụ người, thưa chủ nhân".










Thanks For Reading