Chương 1: Kết thúc và khởi đầu

Triệu Hồi Sư Vô Địch

Chương 1: Kết thúc và khởi đầu

Tôi là Thành, một con người bình thường như hàng tỉ những con người bình thường khác. Đi làm và kiếm sống để nuôi bản thân, gia đình hiện tại và tất nhiên là cả tương lai nữa.

Cũng như bao ngày khác, tôi bắt đầu dậy và vệ sinh cá nhân. Khi đống hồ điểm 7 giờ cũng là lúc tôi bắt đầu mở cửa xe, chiếc xe hơi mà tôi mới mua được cách đây không lâu. Một chiếc Ôtô giá rẻ mà tôi mua lại của một người bạn.

Lên xe và khởi động, tôi bắt đầu lái xe đến công ty. Đột nhiên, tôi nhìn trời và chợt nghĩ: " Hôm nay trời thật đẹp ". Vì nhà tôi cũng không xa công ty nhiều vì thế nên tôi đi khá chậm và có thể tận hưởng cái bầu không khí trong lành lúc sáng và tất nhiên là để có thể nhìn ngắm bầu trời kia. Cùng với đó tôi chợt nghĩ: " Có lẽ mình nên xin nghỉ hôm nay ".

Bỗng chợt tôi thấy một việc, một việc có lẽ sẽ ám ảnh suốt cuộc đời tôi. Tôi thấy bên kia đường, một ông cụ đã khá lớn tuổi đang sang đường và lúc này đường khá vắng. Sẽ rất bình thường nếu như tôi không nhớ ra rằng chỉ vài giây trước thôi trên đường ngập tràn xe máy và ôtô. Và cũng sẽ không có gì nếu như tôi không thấy một chiếc xe tải đang lao tới ông cụ với một vận tốc đủ để giết một con trâu. Và cũng sẽ không có chuyện gì nếu tôi không nhìn thấy một thanh niên đang chạy cực kỳ nhanh đến chỗ ông lão.

Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ xảy ra như những gì tôi đang nghĩ. Nhưng vì Chúa, chàng thanh niên mà tôi nhìn thấy vừa xong đã cứu sống ông lão bằng một phép màu nào đó. Và bỗng chợt lúc này một cảm giác kỳ lạ nào đó thôi thúc tôi tiến đến và giúp 2 người họ. Nhưng ngay khi mở cửa, tôi thấy chiếc xe tải kia đột nhiên lùi lại cùng với vận tốc không kém lao đến chỗ 2 người.

" Nhanh quá " một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu tôi. Tôi mong là phép lạ sẽ đến lần nữa và giúp 2 người. Nhưng rồi tôi chợt thấy máu đang chảy từ chân trái của cậu thanh niên dũng cảm kia và tôi thấy cậu ấy cười. Không sai là cười. Tôi không biết nó là một nụ cười như nào nữa. Tôi không nhìn thấy một chút sợ hại nào từ cậu. " Giải thoát " bỗng 2 từ này hiện lên trong suy nghĩ của tôi.

Và lần này, không còn may mắn hay phép màu nào có thể cứu sống cậu được nữa. Tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp những thứ sẽ xảy ra tiếp theo nữa. Một tiếng vang thật lớn vang lên theo sau đó. Khi mở mắt ra điều mà tôi thấy là không có ai, không có bất cứ kẻ nào ngồi trên chiếc xe tải đó. Nhưng thứ tôi quan tâm bây giờ không phải nó. Tôi gần như dùng tất cả những gì tôi có, để nhìn, để tìm cậu thanh niên kia nhưng không một phép lạ nào cả. Tôi thấy cậu ta nằm ngay dưới bánh xe của chiếc xe tải kia. Người cậu không còn gì nguyên vẹn và tôi có thể nhìn rõ nội tạng của cậu. Nhưng nó không làm tôi buồn nôn, vì tôi thấy nụ cười đó, nụ cười ám ảnh tôi cả cuộc đời này vẫn nằm trên khuôn mặt đó.

Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, mưa đến chưa bao giờ nhanh đến vậy. Và nó đi cũng nhanh như cách nó đến và tôi thấy cảnh sát cũng như bác sĩ đã đến và đang mang người thanh niên kia đi. Bỗng một tiếng "Đùng" thật to vang lên như sé toang cả bầu trời cùng với nó là một tia chớp lớn một cách bất bình thường đánh trúng thi thể người thanh niên kia. Và không nghi ngờ gì, thi thể đó bị đánh thành than. Một cảm giác bất công chợt hiện lên trong tôi.

"Tại sao? Một con người dũng cảm như vậy, tốt bụng như vậy mà đến thi thể ông cũng không bỏ qua, hả Ông Trời?" Nhưng rồi tôi bỗng nhớ đến nụ cười trên gương mặt của người thanh niên kia. Tôi lại nghĩ: " Có lẽ... ".

---DÒNG KẺ CẮT NGANG---
"Đây là đâu?" Tôi tự hỏi. "Thật tối, nhưng cũng thật ấm áp" Tôi nghĩ. Tôi có gắng mở mắt nhưng vì một lý do nào đó. Tôi không thể. Tôi không thể mở mắt, nói chuyện hay thậm chí cử động chân tay. Tôi cố gắng và rồi đã được. Tôi có thể vung tay và chân.

Chân tôi chạm vào cái gì đó. "Thật mềm" tôi nghĩ. Rồi một âm thanh bằng cách nào đó truyền vào tai tôi. Một ngôn ngữ nào đó, một ngôn ngữ tôi chưa từng nghe qua. Nhưng một cách kỳ lạ tôi hiểu được thứ âm thanh đó.

Nó nói: "Ngoan nào, bé cưng sắp được ra đời rồi?"
"Cái gì!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Tôi hét lên - tôi nghĩ vậy.

Lúc này tôi mới để ý rằng có thứ gì đó dính ở rốn tôi. Và thứ tôi cảm thấy ấm áp là truyền từ đó ra. Hàng loạt tưởng tượng xuất hiện trong đầu tôi. Và rồi 1 thứ mà dù tôi có cố không tưởng tượng nữa, nó vẫn tiếp tục xuất hiện.
"Chẳng lẽ..."









Thanks For Reading