Chương 15:Gặp Lại Hoa Khôi Bình Dân

Tôi Mạnh Và Cô Đơn Như Một Con Quỷ

Chương 15:Gặp Lại Hoa Khôi Bình Dân

Thành rời khỏi khu vực quận 14 với tâm trạng chán nản hắn đã từng hứa với cha mình là sẽ dừng cái việc đánh nhau này giờ đây hắn lại phạm phải nhưng nếu không làm thì nó sẽ lấn tới và khi

quá mức Thành không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra.Ban đêm bước trên con phố tấp nập, nhìn những cửa hàng nhỏ và bán đồ ăn vặt ở 2 bên đường bốc lên những mùi thức ăn thơm phức làm

réo cái bụng Thành.

-Tối nay mình chưa ăn gì kiếm quán ăn rồi về,mẹ chắc chưa xong công việc

Thành nghĩ trong đầu rồi đưa mắt nhìn các quán ăn rồi Thành chọn một quán có ít người bởi vì các quán ngon thường đông người mà hắn thì thực sự rất đói nên bây giờ không bận tâm ngon

hay không ngon,ăn để lấp cái bụng đang sôi.Thành vào một trong số quán ít người hắn nhìn thấy sinh ý quán này khá ế ẩm chỉ hai ba người đang ăn,bác gái chủ quán nhìn thấy có khách vào liền

vui vẻ hỏi ngay Thành ăn gì.

-Phở hay bún vậy cháu?

Thành nhìn cái thực đơn quán một lượt mỉm cười

-Cho cháu bát tái chín nhiều hành

-Được rồi có ngay cháu cứ ngồi đi

Thành ngồi bàn ăn hướng mặt vào trong quán đợi chờ,lúc sau thì nghe tiếng bác gái chủ quán lên tiếng gọi lớn

-Như,có khách đến,con ra bưng giúp mẹ

-Vâng

Thành thì nghe tiếng nói vọng ra từ bên trong nhu hòa kèm theo sự yếu đuối nhưng nghe thì nghe thôi chứ đôi mắt hắn vẫn nhắm chặt chắc là hôm nay xảy ra chuyện không nên có nên hắn cần

bình tâm lại.

-Phở của anh đây ạ

Thành mở mắt từ tử lạnh nhạt "Cảm ơn" mà không nhìn người con gái bê ra chỉ kéo bát phở phía mình chuẩn bị ăn thì thấy cô bé này vẫn đứng đấy làm hắn khó hiểu,hắn đặt đũa ngước lên nhìn.

Một cô bé tóc xinh đẹp tóc buộc đuôi ngựa,bên hông nàng còn buộc 1 cái tạp dề, vóc dáng giản dị không một chút trang sức, mặc dù mặc quần áo bình thường, nhưng vẫn tỏa ra nét đoan

trang.Thành nhìn mà đến kinh ngạc sao ở đây lại có người con gái đẹp đến vậy phải hơn một bậc Mai Linh nhưng giờ hắn khá khó hiểu khi thấy cô bé này cứ nhìn chằm chằm hắn khiến hắn

không thể đụng đũa được Thành ho khan

-Còn chuyện gì nữa vậy bạn?

Ánh mắt cô bé thoáng hiện sự mất mát nhưng khôi phục rất nhanh lắc đầu rời đi,Thành thì cũng không quan tâm lắm nên ăn nhanh để còn về trước mẹ Đằng Phi Hoa

-Này,Như,em có bận gì không?

Một âm thanh ẻo lả truyền vào lỗ tai Thành, một tên thanh niên có vẻ lưu manh, chừng 20 tuổi đang nhìn ngó cô bé tên Như này, phía sau hắn còn có 2 người đi theo. Nhìn đã biết không phải

người tốt gì.

Bác gái chủ quán lập tức nghênh đón
-Anh Thiện đến ăn phải không?

Thiện phất tay không để ý đến bác gái chủ quán,hướng đến Như hỏi

-Hiền Như, chỉ cần em mở miệng, thì sau này không phải làm công việc vất vả bẩn thỉu này nữa, anh đảm bảo em sẽ trở thành người nổi tiếng! Tốt hơn nhiều so với việc em cứ ngồi ở đây bán

phở như này!"

Hiền Như khó chịu lạnh lùng nói với Thiện.

-Anh Thiện, tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, anh đừng có bám lấy tôi, làm con nhà nghèo thì có gì không tốt? Tôi không thích cuộc sống mà anh nói, cho nên không muốn anh nhắc lại,tôi

còn phải bán hàng, anh không nên làm phiền tôi.
.
Thiện cười ha hả lôi trong ví một xấp tiền polyme 500.000 VNĐ ném mạnh xuống bàn

-7 triệu anh bao cả quán đủ để em nói chuyện với anh

Hiền Như vô cùng chán ghét những người như này dùng tiền vào những việc vô bổ không quý trọng đồng tiền,Hiền Như khác hẳn vẻ yếu đuối lạnh giọng như muốn đuổi Thiện đi.

-Tôi không cần tiền của anh,anh mau đi ra để tôi còn bán hàng

Thành thì vẫn dửng dưng ăn phở thú thật hắn không hề dính thêm đánh nhau nữa nếu muốn đập bọn kia dễ thôi nhưng sẽ có nhiều phiền phức.Giải quyết bát phở mất 15 phút mà vẫn thấy đói

mà nhìn đồng hô chưa đến 10h30 Thành quay hướng bác gái chủ quán

-Bác gái cho cháu bát nạm,phở bác làm rất ngon

Thiện nhìn Thành thấy Thành rất đẹp trai(yy tý) tưởng rằng chỉ là thằng oắt con yếu đuối khinh thường quát lớn

-Không thấy tao bao cả quán sao thằng ôn kia?

Thành coi lời nói Thiện như chó sủa bên tai nói lại với bác gái chủ quán

-Cho cháu bát nạm nhiều hành ngò

Thái độ Thành biểu hiện ra làm Thiện sôi máu hắn lệnh cho một thằng đàn em ra xử lý,tên đàn em này hùng hổ túm lấy tóc Thành dí cả mặt hắn xuống bàn

-ĐCMM,chán sống hả,có biết đây là người thân cận với thống lĩnh quận 14 không hả,mau quỳ xuống xin lỗi anh Thiện nhanh

-Phập………AAAAAA

Một cái đũa đâm xuyên và găm gọn bàn tay đang túm Thành,tên đàn em lăn lộn dưới đất kêu la đau đớn,tên đàn em còn lại thấy anh em mình bị đánh cũng cầm ngay chai bia đã uống hết lao

nhanh đánh vào đầu Thành nhưng bị tay Thành chụp được và lấy chai bia đó đập lại

-Choang…..

Thiện nhìn Thành lúc này thầm than cho cái số đen của mình đụng nhầm vào cao thủ nhưng mà trước mặt người đẹp Hiền Như hắn cố lấy hết hơi lấy danh là thân cận thống lĩnh quận 14 ra uy

hiếp Thành

-Mày dám đánh người quận 14,mày….Bốp

Chưa nói hết câu Thành đã cho Thiện một cái tát vang to làm hắn bay ra khỏi quán Thành lạnh nhạt nhìn Thiện bò lồm cồm dậy với khóe miệng chảy máu

-Rồi sao, tiếp đó là đánh chết tao hả

Thiện run rẩy vội kéo ngay hai thằng đàn em rời khỏi,Thành thở dài nhìn chúng đi khuất đi hắn nhìn vào quán thấy bàn ghế bị gãy,thủy tinh vương vãi lại thấy ánh mắt Hiền Như hiện lên vẻ lo

lắng

-Xin lỗi bác,cháu sẽ đề bù.Thành rút trong ví lấy ra 3 triệu tiền mặt đặt vào bàn

Hiền Như thấy vậy liền cầm tiền dúi lại tay Thành

-Không,không phải lỗi do bạn,là do bọn chúng bạn cầm lại tiền đi.Thành nhìn bác gái thì thấy bác gái cũng đồng ý cách làm Hiền Như

Thấy vẻ cương quyết của Hiền Như Thành đành gật đầu nhưng trước khi ra khỏi quán hắn đã nhanh tay như thiểm điện đặt tiền vào túi tạp dề của nàng.Hiền Như nhìn bóng dáng Thành bước đi

giữa dòng người tấp nập sao thấy cô độc quá cứ như hắn ở một thế giới khác vậy.Tiếng gió xì xào kèm hơi lạnh của mùa thu,con phố lúc này trở nên yên tĩnh lạ thường Thành dừng bước xoa xoa

hai cái thái dương vẻ mệt mỏi

-Anh còn muốn theo dõi tôi thế nào nữa,trời ạ?

Nadan từ cành cây nhảy xuống cười tiếu ý

-Xin lỗi nhé,nhiệm vụ của tôi là theo dõi cậu yên tâm mấy cái sinh hoạt riêng tư tôi sẽ không vi phạm đến,chỉ mấy công việc hằng ngày của cậu thôi

Thành nổi gân thái dương tức giận một thân tốc độ phi nhanh tung cú đấm lực lượng kình thiên rồi dừng ngay gần trước mặt Nadan.

-Đừng để tôi thấy anh lần nữa,nếu còn xen vào cuộc sống của tôi, tôi không hề ngại giết anh

-Ồ vậy sao

Thành nhìn xuống dưới bụng mình thì thấy Nadan cũng đã tung ra cú đấm gần chạm,Thành thu người rồi lách qua Nadan.Nadan nhìn bóng dáng Thành khuất đi mồ hôi hắn lúc này túa ra Nadan

gục người xuống thở hổn hển

-Thật đáng sợ,ánh mắt cậu ta sẵn sàng giết chết mình nếu như không phải nương tay chắc hôm nay mình chết rồi,tên này phải cẩn thận.

Thành về nhà thì thấy Đằng Phi Hoa đã ngồi bàn nước vẻ mặt nhìn hắn khá tức giận

-Mẹ đã về

-Hay thật đi đâu mà 11h mới về hả?Con đi đâu

-Con đi tập thể dục với đi ăn chút thôi.

Thành lấp liếm cho qua chuyện nhưng Đằng Phi Hoa sao có thể bỏ qua nhìn thấy cái áo Thành đang mặc Đằng Phi Hoa hiện lên giận dữ tột độ chỉ vào cái áo

-Sao con lại mặc nó hả?

Thành im lặng chẳng biết lấy lý do gì,Đằng Phi Hoa thấy hắn không nói gì như tin vào nhận định của mình ánh mắt nàng đột nhiên rơi lệ ôm chầm lấy Thành

-Thành mỗi khi con mặc cái áo đó là lúc mẹ cảm thấy con không phải con của mẹ là người của thế giới khác vì thế mẹ xin con đừng mặc nó nữa,mẹ không muốn con trở lại con của quá khứ,đừng

để bố con phải buồn

-Mẹ,con xin lỗi chỉ là lần này thôi,con sẽ đốt nó

-Ừ,con đi nghỉ đi lần sau đừng về muộn nữa

-Vâng

Thành về phòng mệt mỏi lôi điện thoại ra thì thấy hơn 30 tin nhắn chưa đọc của Mai Linh gửi đến,Thành lại đau đầu cho việc ngày mai nói thế nào với Mai Linh nhưng hắn đành lắc đầu rồi chìm

vào giấc ngủ.