Tôi Mạnh Và Cô Đơn Như Một Con Quỷ

Chương 24:

Sân bay quốc tế Nội Bài 9h tối

Nga và Tiến đang ngồi ở ghế đợi người, Nga ngồi bên cạnh liên tục nhắc nhở Tiến

-Anh,tý nữa gặp anh Tuấn thì anh đừng có gây hấn việc gì đấy người này không trêu chọc được đâu

-Ui giời em yên tâm đi.Tiến cợt nhả cười

-Em đang nói nghiêm túc nếu như anh mà làm chuyện gì phật lòng anh ấy thì cả em và anh không ổn đâu,em nói trước liệu mà cư xử đang hoàng vào,à kia rồi anh Tuấn đến

Theo hướng Nga nhìn thì đó là một thanh niên khá trẻ chừng 20-21 tuổi đeo kính râm mặc vest nói chung thì nhìn cũng khá là Ok, theo sau là ba bốn người vệ sĩ đang xách đồ,vì sân bay đang hoạt động vào lúc tối và ít người nên nhìn thấy khá là dễ dàng.

Nga vẫy tay ra dấu cho Tuấn và nhanh chóng tiến đến chào hỏi,Nga nhanh nhảu

-Anh đi có mệt không,khách sạn em đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi

-Ừ,tao ổn mà thằng này là....

-À,giới thiệu với anh đây là người yêu em

Tiến cười niềm nở bắt tay Tuấn

-Anh Tuấn khỏe

-Ờ,đi về nhanh tao có vài chuyện muốn nói

Tuấn cầm lấy túi xách và vali rồi nói vơi bọn vệ sĩ

-Giờ các anh tìm một chỗ nào nghỉ khi có việc tôi sẽ gọi

-Rõ

---

Hà Nội 9h30 tối Khách sạn 3 sao Hoa Sen tại phòng nghỉ sang trọng chỉ dành riêng cho người có tiền trong căn phòng có hai người một nam một nữ đang nói chuyện.Tuấn cầm cốc rượu lắc lắc vài cái rồi uống một hơi cạn sạch

-Công việc kinh doanh vẫn ổn cả chứ?

-Dạ hôm trước mấy lô hàng buôn bị cảnh sát tóm được ạ.Nga sợ sệt run rẩy nhìn Tuấn

Tuấn không nói năng gì không gian căn phòng bỗng trở nên nghẹt thở lạnh lẽo Nga run cầm cập đôi bàn tay như hết lực buông cốc rượu rơi xuống.Tuấn bật dậy một tay bóp chặt cổ nâng cả người Nga làm cô ta giãy dụa đôi bàn tay kua kua nắm tay Tuấn khó nhọc nói đứt quãng

-E...em....xin...l..lỗi

Tuấn mặt không cảm xúc nhìn Nga

-Mày tưởng xin lỗi là xong, mày có biết đó là hàng của ông chủ không?

-Xin anh tha cho em

Tuấn nắm Nga vào tường rồi ngồi rót cốc rượu lại uống cạn

-Giờ nói cho tao về thằng Thành đi

-Vâng đây là tài liệu về nó ạ,anh xem

Tuấn đọc lướt tất cả các danh mục gập lại đôi mắt tóe lửa cả người hắn run lên vì giận dữ nhưng cũng kèm đó là vui sướng, giận dữ vì ngày đó đã thất bại thảm hại còn vui sướng vì đã tìm ra rồi Tuấn cười lớn

-Thành,cái ngày hôm đó tao sẽ trả cả vốn lẫn lãi,mày hãy đợi đấy

Tuấn lại nhìn Nga đang khổ sở trong đau đớn

-Nghe đây chuyện thằng Thành tạm thời bỏ qua một bên bây giờ thì lo xử lý nốt đống hàng còn lại đi,tao cho mày một cơ hội nếu mày làm được thì ông chủ sẽ có món quà dành cho mày còn nếu không thì mày biết hậu quả rồi đấy

-Món quà?

Tuấn giơ đôi bàn tay làm Nga khó hiểu cùng thắc mắc nhưng sau đó Nga đã khiếp sợ vì từ bàn tay đó mọc ra ba móng vuốt sắc bén cứng cáp rồi Tuấn vung nhẹ chém về của kính ba vết chém ngọt sớt làm tách ba cái cửa kính chống đạn,Nga run người lắp bắp

-Tay của anh..

-Chưa hết đâu mày xem tiếp đi

Nga nhìn Tuấn đang ngồi ở ghế rồi thoắt cái thân ảnh biến mất đã xuất hiện ở sau lưng Nga

-Mày thấy đấy đó là món quà của ông chủ nếu mày làm tốt tao sẽ nói giúp

Nga như thèm khát cái sức mạnh này gật đầu lia lịa

-Anh yên tâm

---

10h tối tại nhà Thành

Thành ngủ một mạch từ 9h sáng đến 9h30 tối và hiện giờ hắn không thể nào ngủ được nữa, và Thành cũng cảm thấy lạ trong cơ thể mình ở đó hắn cảm thấy sức mạnh tràn trề như muốn bùng phát,Thành bật dậy đi xuống nhà lấy đôi giày đi chạy bộ.

Bên ngoài giờ tuy cũng đã tối nhưng mà vẫn còn một số người đi lại,Thành bắt đầu vừa chạy vừa tùng quyền khác với những lần trước hắn thấy các cú đấm tung nhanh hơn mạnh hơn động tác uyển chuyển rất nhiều

-Điên rồ thật mà....

Thành bỗng quay trái quay phải ngó nghiêng rồi hoảng hốt

-Cái quái gì thế này mình đang chạy ở công viên sao tự dưng lại ở chõ quái quỷ gì thế này?

Thành suy nghĩ nhanh rồi đoán là do năng lực lôi của mình,chắc là lúc nãy hắn chạy như vô ý sử dụng và giờ ở chỗ khỉ ho gà gáy xung quanh là cây cối lôi bản đồ trong diện thoại thì hắn ngã ngửa chỗ hắn đứng là Nam Định cách 80 cây về Hà Nội

-Đờ phắc mà thôi chỗ này cũng khá rộng rãi thử sức mạnh này xem sao

2 tiếng sau hàng loạt những cây cối đổ xuống bởi sức mạnh không tưởng,la liệt những hố sâu bị cháy những đường cắt dưới đất tạo nên quang cảnh nát tươm,Thành từ trên không hạ xuống "Bịch"

-Ha ha không ngờ nó lại dễ như vậy xem nào luyện được: lôi cước, Lôi pháo, lôi quyền, bay,nghe được vạn dặm,xuyên thấu mà cái này thật như món quà kết hợp với võ thuật mà sư phụ dạy như hổ thêm cánh giờ đếch sợ bố con thằng nào cả

Hí hửng tự sướng bỗng đôi tai hắn động đậy

-Hử sao lại có tiếng nổ và súng thế này,ơ có cả tiếng kêu cứu.

Thành hướng lên trời một đôi cánh được tạo từ những tia sét lộng lẫy màu trắng xuất hiện đập cánh một cái Thành đã bay vút lên,bay trên trời đôi mắt hắn như thấu thị vạn vật

-A thấy rồi

Thành đáp xuống cạnh ngôi nhà hắn nhìn thấu bên trong thấy có chừng khoảng 10 người đôi tai hoạt động nghe lén

-Các ông thả tôi ra,bố mẹ tôi sẽ không tha cho các ông đâu?

Người đàn ông trung niên đứng đầu cả bọn cười ha hả nhìn cô bé tuổi chừng 15-16 tuổi mặt mũi tèm lem vì nước mắt nước mũi

-Con nhóc mày phải hỏi bố mày đi,chính bố mày đã hủy hoại gia đình tao,làm tao mất tất cả,tao chỉ lấy mọi thứ vốn thuộc về tao

-Hu hu các ông thả tôi đi

-Câm mồm nếu mày còn gào lên tao cho ăn kẹo đồng giờ

Cô bé này sợ hãi im bặt miệng run người cũng do phần sợ và phần vì đau do bị trói lâu,Thành đứng ngó nhìn cửa sổ thấy đám người

-Tuyệt vời có dịp sự dụng sức mạnh

Thành giơ tay hướng về cái bóng điện làm bóng đèn chập chờn rồi tắt

-Cái con mẹ gì thế,mất điện hả

-Mày hỏi ngu vãi không có điện thì chả là mất điện chứ còn gì

-Ơ,đệch mẹ thằng này nay bạo nhỉ có tin tao cho ăn đấm không?

-Giỏi solo

-Im mồm

Người trung niên quát lớn làm đám người im bặt

-Tao vừa đi kiểm tra dây điện xong và phát hiện có vết chân lạ xem ra chúng ta có vị khách không mời,cầm vũ khí đi

Thành bắt đầu hành động hắn liền hóa thành làn sóng sét chui qua khe cửa "Bịch"

-Hướng đó

Tiếp đấy là hàng loạt những tiếng bắn đạn làm nát phía cửa sổ,một tên tiến đến ngó nghiên thì bị giật giãy đành đạch ngất đi.Cả bọn bắt đầu thấy lo

-Chả lẽ có ma hả đại ca

-Hừ ma quỷ gì chứ mà có đi nữa tao rất hứng thú

Roeẹt......Rooẹt....Bịch...bịch hai tên tiếp theo ngã xuống.Tên cầm đâu hét lớn

-Là ai mau ra đi,chúng ta có thể nói chuyện

Thành hiện hình làm bọn chúng trố mắt

-Là thằng nhãi này ư

-Này nhóc mau cút đi khi tao còn nhẹ nhàng

Thành không nói gì vẫn im lặng ánh mắt lạnh lùng nhìn 7 người còn lại,tên cầm đầu giơ súng chĩa vào Thành hét lớn

-Giết

Hàng loạt viên dạn bắn ra nhưng khi đến gần Thành thì những viên đạn đó như bị tan ra,bắt toàn bộ số đạn đến bốc khói họng súng Thành mới mở miệng

-Thả cô bé đi và tôi sẽ tha cho các ông

-Ngông cuồng,tao không tin không làm thịt được thằng này,lên hết chúng mày

Thàng lắc đầu giờ bọn chúng không có vũ khĩ thế nên hắn sẽ không sử dụng sức mạnh mà dùng võ thuật,Thành giơ hay thủ thế cả người như viên đạn bắn về phía trước tốc độ quá nhanh quyền tung hàng trăm ảo ảnh tiếng xương gẫy tiéng hét vì đau sau một lúc im ắng.Thành tiến gần cô bé cởi trói

như được giải thoát cô bé này lao đến ôm Thành nước mắt nước mũi chảy ra làm ướt hết áo hắn.Một lúc sau cô bé mới ổn định lại và Thành cũng biết được cô bé nà tên là Nhược Vũ học lớp 10 và bị bắt khi đi học về

-Anh Thành

-Gì hả em?

-Anh sẽ lấy em chứ?

Ngơ ngác hoa đá hắn ngã ngữa đằng sau cô bé này thật ngưu bức dám mở lời câu hôn với người con trai lạ

-È hèm,anh với em quen biết mới được 30 phút

-Nhưng anh đã cứu em,phải lấy thân báo đáp chứ

-Ặc,ai dạy em như thế hả?

-Em đọc truyện nó bảo vậy?

-Giờ này Thành chỉ muốn đập thằng cha tác giả đó tiêm nhiễm đầu óc con nhà người ta

-Thôi anh có bạn gái rồi

-Mới chỉ là bạn gái thôi chứ chưa cưới nên em vẫn còn cơ hội,a bố mẹ em là bố mẹ em anh Thành....Ơ đi đâu rồi

Đôi vợ chồng trung niên cùng với đám người cảnh sát,thấy Nhược Vũ đang ngồi một mình mỹ phụ lao đến ôm Nhược Vũ khóc lóc thảm thiết.