Chương 6: Uy lực của súng lục

Tối Cường Khoa Kỹ Thế Kỷ 20 Tại Tu Chân

Chương 6: Uy lực của súng lục

Tân Phàm dựa theo lời tiểu nhi mà đi theo chỉ dẫn vào một con hẻm, chỗ này hầu như mấy tiểu ăn mày có hơi lớn hành nghề trộm cắp mà nuôi sống mấy cái nho nhỏ ăn mày, ở đây hầu như là các cô nhi bị vứt bỏ, có người điều kiện kinh tế không đủ để nuôi hài tử thường vất tại mấy cái hẻm, tâm họ tuy có đau, nhưng vẫn nhẫn tâm để con mình lại đây, sống hay chết đều mặc kệ, có may mắn hài tử được người nhận nuôi, nhưng cũng có đáng thương hài tử cứ như vậy mà chết được mấy người tốt bụng chôn tạm tại mấy chỗ trống không bia không tên. Đáng thương vô cùng cô độc mà ra đi. Hay có những người ăn mày tốt bụng tuy kinh tế không khá giả nhưng mà cố nhận nuôi.

Đên địa phương này, hắn cảm giác như trở lại cái tuổi 19 khi hắn không nhà không cửa, quen thuộc vô cùng. Hắn hít sâu vào một chút để cảm tưởng lại ngày đó. " ách gần nữa thì quên mục tiêu tới " Tân Phàm tự nhắc nhở mình một cái rồi làm một cái bộ dạng phong vân khinh đạm, như một cao thâm đắc đạo tiền bối. Hắn lại ra một cửa hàng tư trang mua một cái mặt nạ màu đen chỉ nhìn thấy đôi mắt trong đó và một cái hắc bào trông khí thế vô cùng rồi chỉnh lại giọng sao cho giống một người trung niên. Sau đó hắn tiến vào bắt tiến vào con hẻm.

------

Chương Hàm, hắn là một cái ăn mày, hôm nay hắn tròn 17 tuổi, nhưng không có ai chúc mừng hay tổ chức sinh nhật cho hắn, hắn đơn giản cũng quên đi những thứ cái đó. Cái điều đầu tiên bây giờ hắn muốn là kiếm ăn qua ngày, nuôi sống một cái muội muội. Hắn muội muội năm nay tròn 14 tuổi, rất xinh đẹp tiểu cô nương, cho thêm mấy năm nữa chắc chắn sẽ biến thành một cái mỹ nữ. Hắn có một ước mơ hắn và muội muội có thể sống một quãng đời bình yên, không phải khổ sở kiếm ăn. Nhưng đời không như mơ, hắn làm một cái đạo tặc người, hắn trộm của người đi đường những vẫn để lại một ít cho bọn hắn, rồi hắn phải nộp sáu thành lên mấy cái ăn mày lớn khác, ăn mày bọn hắn ác độc, người không nộp tiền kết cục đều bị đánh gãy chân, gãy tay. Chỉ có ra đường làm một cái ăn xin. Nhưng chỉ mỗi hắn thì không giống thế, đại ca bọn chúng một cái hắc bang người, hắn muốn muội muội của Chương Hàm gả cho hắn làm tiểu thiếp, Hắn không đồng ý vì ác danh của tên này rất xấu, không việc ác gì cũng không làm. Hôm nay là thời hạn ba ngày cuối cùng mà bọn chúng cho Chương Hàm xác định. Hắn hôm nay thầm nghĩ dù có liều mạng cũng phải bảo vệ Chương Thùy, hắn từng có ý muốn đưa muội muội hắn trốn đi, tuy nhiên vẫn có người ở lại giám sát hắn, một khi hắn và muội muội hắn trốn đi chắc chắn bọn chúng sẽ đến. Hắn làm vậy đơn thuần là kéo tàn hơi dài. Nghĩ đến đây hắn lại thương tiếc cho số phận muội muội mình.

" Tiểu Thùy, ta xin lỗi không bảo vệ được ngươi " hắn nói với Chương Thùy vẻ mặt tràn đầy lo lắng lẫn quan tâm với vẻ mặt buồn dịu sâu sắc ẩn trong đó là nỗi buồn cùng giận dữ, nếu hắn mà có sức mạnh giống tu sĩ thì làm gì có đến lượt bọn ăn mày lấn mình, hắn muốn sức mạnh để bảo vệ mình muội muội nhưng lại không có cơ duyên cùng kỳ ngộ. Nếu không có Chương Thùy, hắn tất xông vào Sơn Lâm Rừng coi như tìm chết cũng phải tìm được cái cơ duyên. Nhưng đó là nếu như. Còn bây giờ hắn phải bảo vệ tốt muội muội hắn

" Không có gì đâu, ca ca, duyên có số, chết cũng có số, coi như ta chết ta cũng không để tên kia ác bá làm hắn tiểu thiếp " Tiểu Thùy gương mặt tái nhợt nhưng xinh đẹp do lâu ngày không ăn đồ có dinh dưỡng ẩn trong đó. Nàng vừa nói đến cái kia ác bá liền lắc đầu. Nàng thủ sẵn trong tay một con dao nhỏ chỉ khi tên kia ác bá tới, nàng sẽ cắt cổ tự sát. Coi như chết cũng không để tên kia đạt được.

Đầu ngõ một cái thân ảnh cao một mét tám, mang theo hai cái hèn mọn nhân ảnh đi tới nơi ở của hai anh em họ.

" Tiểu Thúy ngươi ra đây Làm lão bà ta, ta đây cũng không bạc đãi hai anh em các ngươi, nếu các ngươi không chịu thi đừng trách ta ác nha " Tên đai hán vai hùm sau lưng đao vừa nói vừa đe dọa trông nhìn rất xấu xa lại còn nhếch mẹp cười mốt chút nhìn rất vô xỉ. Hai tiểu đệ hắn cầm gậy thì bắt đầu bao vây bọn họ không cho chạy trốn

Không đợi Chương Thúy trả lời, Chương Hàm đã lên tiếng.

" Ngươi đừng có mơ, ta muội muội không phải một thứ như ngươi có thể cưới, ngươi có coi vương pháp Vân Quốc là gì không hả " Chương Hàm tức giận trả lời hắn, hắn tuy đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần nhận lấy nhưng vẫn bị câu vô sĩ của hắn làm tức giân, hắn đơn giản chẳng coi huynh muội hắn ra cái gì cả.

" Vậy thì ngươi chết đi, một tiểu ăn mày mà cũng dàm cũng đòi cùng ta lên tiếng,một tiểu ăn mày chết đi cũng chẳng ai truy cứu cả mà ngươi muội muội sẽ để ta chăm sóc hộ cho " hắn cười vô sỉ, đơn giản là muốn cướp người ta muội.

Nói xong hắn cầm lấy cây đao chuẩn bị giết hắn, Chương Hàm cũng chuẩn bị tinh thần cũng hắn chiến một trận, muội muội hắn Chương Thùy sẽ chuẩn bị tùy thời tự sát. Lúc hai người chuẩn bị chiến đấu đột nhiên giết ra một thân ảnh. Hắn thân mặc hắc bào, mang bịt mặt chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm.

Hắn là Tân Phàm, lúc trước hắn tiến vào đơn giản hỏi vài lão già ăn mày về thiếu niên gì ưu tú nhất trong con hẻm này, hắn nghe được Chương Hàm cố sự, làm hắn thật cảm động, đứng trước nguy hiểm chỉ tiến không lùi mà chỉ vì bảo vệ muội muội, cái này tư chất rất hiếm thấy trong cái thời cổ đại ít tình người này và muội muội hắn xinh đẹp tiểu cô nương hắn không muốn một đóa hoa lại đi cắm vào bãi phân trâu như thế này.

Thấy một thân ảnh hắc bào này, tên đại hán kia giật mình tra xét hỏi " Ngươi là ai, sao dám xía vào chuyện của ta ", thấy hắn tay không, tâm tình của liền bạo dạn, thời nay có nhiều kẻ thích mắc đồ đen thích mang ra hù dọa trang bức số người khác.

Hai tiểu đệ của hắn cũng dừng động tác mà nhìn lại lão đại của mình, đợi hắn ra lệnh.

" Giết bọn hắn chừa lại cái kia tiểu thúy " gương mặt đại hán hắn âm lãnh nhìn hai người bọn họ.

Tân Phàm định ra mặt lấy bạc vàng mua hai người bọn họ thì liền thấy tên kia không nói lý lẽ gì liền xông vào muốn giết. Hắn cũng không phải lương thiện người. Rút ra khẩu lục, hai cái kia tiểu đệ đang định vung gậy đánh thì chỉ nghe hai tiềng "bàng bàng" liền ngã xuống, trên đầu còn có cái lỗ máu. Đơn giản là vạn phận miểu sát. Tên đại hán kia cũng đang định xông lên thì chỉ nghe thấy tiếng "bàng bàng" liền hắn hai tiểu đệ liền bắt đầu ngã xuống. Hắn âm thầm hối hận tại sao hôm nay lại đến đây nộp mạng, nhưng người không có thuốc uống để quay trở lại thời gian kịp, không nghĩ gì hết hắn quay đầu chạy hốt hoảng như nhà có tang, hắn biết cái thứ màu bạc nhỏ nhỏ kia là cái gì đó ám khí, giết người cực nhanh. Mắt thấy sắp chạy ra khỏi hẻm, tâm tình từ hốt hoảng biến thành vui mừng nhưng hắn chỉ nghe thấy tiếng "bàng" rồi cái gì đó đau nhói găm sau lưng hắn, rất đau, rất đau, hắn ngã xuống lưng hắn chảy máu lòi ra xương cốt, hắn không ngờ mình lại chết ở đây, một đời ác bá lại táng thân ở đây, con mắt hắn còn có giọt nước mắt, hắn cứ thế ngơ ngác mà chết đi ở chỗ này

Tần Phàm lần đầu giết người không có thấy cái gì hối hận hay lo lắng đơn thuần như giết mấy đầu trư kia. Lần đầu khi Tân Phàm sử dụng súng lục đơn giản rất không quen, hai phát súng đầu hắn cực lực giữ tay cầm mới trúng đầu, phát thử ba hắn muốn lại lần nữa miểu sát nhưng thế cầm súng không quyen, cứ thế mà bắn trúng lưng, hắn âm thầm nghĩ sau 5 ngày nữa hệ thống mở lại chắc chắn phải nhanh chóng học hết sạch những kỹ năng tiểu thành kia.