Chương 7: Trêu hoa ghẹo nguyệt

Tối Cường Khoa Kỹ Thế Kỷ 20 Tại Tu Chân

Chương 7: Trêu hoa ghẹo nguyệt

Tân Phàm âm thầm buồn bực không thôi nhìn chằm chằm nghiêm túc hai cái ăn mày này, muội muội xinh đẹp, ca ca thì Tuấn tú. Có điểm nào giống ăn mày a, hay lại con nhà thiếu nào thích giả trang ăn mày đợi đến bắt nạt rồi lại có người đến giết. Hắn nghĩ mãi không ra tại sao lại như thế, chẳng lẽ nơi nào ăn mày cũng đẹp như này, thôi kệ mẹ nó đi. Hỏi nhanh rồi về, kế hoạch A với B triển khai làm con mẹ gì haizz, hắn thở dài, hắn thấy hình như tiết tấu không đúng lắm a nha. Thôi cho bọn hắn mấy khối vàng tiền kiếm được từ da trư rồi về, Da mao trư phòng thủ cực cao, đao kiếm bất nhập, để
dùng may áo giáp thì bán ra chắc chắn được 10 khối vàng không thành vấn đề, đủ bọn hắn sống 20 năm không không lo lương thực lẫn quần áo.

" Cho các người 3 khối vàng này các ngươi hảo hảo sống cho tốt, ta đi đây " dứt lời liền đi luôn.

Nhìn bóng lưng kia mà đi, bọn hắn âm thầm thề, đại ân đại đức này suốt đời khó quên, nếu có duyên chắc chắn bọn hắn sẽ trả lại.

Hắn đi đến chỗ vắng vẻ hẻm, cởi hắc bào ra thay một bộ trang phục trắng như kiếm hiệp rồi lặng lẽ đi thuê phòng trọ mà sống tốt cho đợi đến hệ thống mở ra

Ngày ngày hắn chán thì ra phố mua đồ ăn, tiêu dao khoái hạt cả ngày, rảnh thì ra đường trêu mấy cái tiểu cô nương xinh đẹp hay thiếu phụ xinh đẹp kia

16 tiếng 38 hệ thống sẽ mở
ra kính xin ký chủ chú ý

Sáng sớm

"Tiểu Phàm, ta mang đồ ăn cho ngươi này, mau mở cửa " đây là cái xinh đẹp tiểu cô nương tay nàng cầm một giỏ thức ăn, nhìn rất ngon, đó là chính tay nàng làm, nàng chính là Ninh Nhi con của lão bản chủ tiệm vải vóc đầu đường, sinh ý dồi dào, miễn cưỡng coi là cái nhà giàu, mấy hôm nay hắn làm quen mấy tiểu cô nương, đại cô nương, nhưng thấy hắn thích nhất là cô nương này, hắn thấy tâm tính cô nương này rất thiện lương hay hay đỏ mặt nhìn rất dễ thương đó là lý do hắn hay trêu nàng một ít, hắn không phải loại người thích đùa dai, hắn biết lúc nào lên ngừng và tiến, còn phải tuỳ người, hắn muốn sáng trêu mỹ nữ chiều đi thư viện đọc sách, hắn trí nhớ tuy tiếp nhận một ít nhưng vẫn nhiều điều chưa hiểu. tâm tính nàng tốt hoạt bát nhưng dịu dàng tốt bụng. Ninh Nhi có ấn tượng tốt với Tân Phàm mặc dù hắn hơi một chút ít lưu manh nhưng lại có cái thật thà, soái ca quan trọng là hắn mang đến cho nàng cảm giác yên bình. Nghĩ đến đây khuôn mặt nàng lại đỏ lên như trái táo chín. Dễ thương vô cùng. Nàng năm nay lên 18 tuổi là độ tuổi gả đi tốt nhất, cha nàng muốn nàng kết hôn cùng một cái phú quý nhị đại nhưng nàng không muốn, nàng chỉ muốn cuộc sống ấm áp tìm người mình thích nhất. Tâm Phàm mới chuyển sống đây được 2 ngày nhưng nàng thích hắn, hắn thuộc mẫu người nàng thích. Nhưng nàng lo lắng không biết hắn có thích nàng hay không. Nàng là cô gái nhút nhát, nàng không muốn thổ lộ và chỉ muốn âm thầm quan tâm hắn thôi.

"Đây đây, ta ra liền" Tân Phàm mới ngủ dậy đầu tóc dài bù xù nhưng không khiến độ soái hắn giảm mà làm cho thấy hắn khuôn mặt cảm giác dễ thương.

" hì hì, nhìn đầu tóc ngươi kìa bù xù hết lên cả rồi. " Nàng một tay che miệng cười khúc khích.

" Chỗ này là cơm sáng đó, ngươi ăn đi, ăn nhanh không nguội " Nàng quan tâm hắn vậy khiến Tân Phàm nội tâm tràn đầy ấm áp.

"Cảm ơn ngươi, Ninh Ninh" Tân Phàm nói cảm ơn từ tận đáy lòng với cô nương này.

"Ngốc, ai cho ngươi gọi người ta là Ninh Ninh " Nàng khuôn mặt đỏ lên xấu hổ nói rồi đi luôn.

" ách, tính ta đúng là không đổi mà " Tân Phàm cười khổ một lúc sau đó mang giỏ đồ ăn vào nhà ăn sáng, đồ ăn nàng nấu rất ngon, có món đạm, món thanh. Hắn ăn xong lại bắt đầu một ngày mới cứ như thế bình yên sống trôi qua từng ngày