Tối Cường Khoa Kỹ Thế Kỷ 20 Tại Tu Chân

Chương 5: Tần Khinh Vũ

Phong Thành là nơi có hệ thống và kinh tế phát triển nhất Vân Quốc nơi đây đồng thời cũng là kinh đô nơi cư ngụ của Hoàng Gia Vân Quốc với hệ thống quân động cực kỳ đồng nhất đóng quân ngoài thành 3 dặm, một khi Phong Thành có chuyện gì là họ có thể trợ giúp nhưng đồng thời nếu không có chiếu chỉ của Hoàng Thất, quân đội hắn cũng không được tiến vào, nếu mạnh mẽ tiến vào sẽ coi như là tạo phản. Hoàng Thất sẽ tập trung cao thủ mạnh mẽ trấn áp. Tại một nơi nào đó tại Phong Thành, một thiếu niên cầm trong tay cái biển hiệu " Tuyển binh sĩ " gương mặt hắn trắng, gọc mặt v line, đôi mắt óng ánh như đại dương cảm tưởng như bình yên. Hắn là Tân Phàm, sau một đường giết ra Sơn Lâm hắn đổi da từ đám Mao Trư rồi mua một bộ quần áo như người dân địa phương sau đó lại thuê cái phòng trọ rồi thức hiện kế hoạch thứ nhất của mình, Hắn đứng đó Không ngừng hô to, gọi nhỏ, chào đón các kiểu " Ta tuyển binh sĩ có ai muốn theo chân ta không, theo ta không những được ăn ngon mặc đẹp, lại ra chiến trường chiến đấu anh dũng vô cùng, chết thì tuyên dương liệt sĩ lên không cần lo không có vinh dự nha " Hắn chào đi, chào lại vẫn không có ai phản ứng, có ít người thì hiếu kỳ lộ ra vẻ hứng thú nhưng đứng đó không ngừng chỉ trỏ cái gì đó. Lúc sắp hắn bỏ cuộc kế hoạch thứ nhất, một tiểu la ly dẫn theo một nha hoàn đến đột nhiên nói " Ngươi tiểu bạch kiểm, đi theo bản tiểu thư, ngươi không cần tuyển binh giúp người ta, đi theo ta sẽ không bạc đãi ngươi, chỗ ta đang thiếu một cái giúp việc, bản tiểu thư thấy ngươi nhan sắc không tệ lên cho ngươi đi theo." Tiểu la ly kiêu ngạo nói, đây chắc là một cái quý bảo được dưỡng trong nhà đây a.

Tân Phàm cạn lời, ta tuyển binh cho ta cơ mà rồi nhìn cái bộ dạng ta có giống như một cái ăn mày không, hắn cười khổ.

" Tiểu cô nương, ngươi mắt nhìn thấy ta muốn bạc hay vàng a, ngươi đi đi, đứng chỗ này làm ảnh hưởng ta tìm người nha " Tân phàm vẫy tay đuổi khách.

Tiểu La Ly không nói gì mà chỉ nhìn vào hắn nhưng cũng biết nàng ta hơi nổi giận đột nhiên sau lưng nha hoàn nói: " Ngươi có biết bản tiểu thư nhà ta là ai không mà dám nói vô lễ như thế hửm "

" Bản Tiểu thư nhà ta là đương kim đệ nhất đại tiểu thư gia tộc Tần, Tần Khinh Vũ "

Hắn Tân Phàm lộ ra vẻ giật mình, hắn tiếp thu ký ức lúc trước cũng giới hạn ở Vân Quốc lên biết Gia tộc Tần này là đệ nhất gia tộc chưởng quản quân đội, coi như hoàng đế cũng không muốn trêu chọc nhiều vào cái này gia tộc, nên biết hắn bây giờ một người, 50 người đến giết hắn cũng không sợ, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu hơn nghìn người bao vây hắn, súng hắn cũng không phải vô địch, nó cũng cần đạn dược, nếu bọn họ mà liều chết xông lên lượt đầu tiên thì chắc chắn chết tả, nhưng lượt hai thì mình chắc chắn chết. Lên hắn cũng không nguyện ý trêu chọc cái đại tai họa này. Dù không phải trêu chọc gia tộc mà là tiểu thư này,một khi cô nương này báo cho cha hắn thì mình chết chắc trừ khi lại trốn sâu vào Sơn Lâm rừng, một đường giết ra thiếu chút nữa phải bỏ mạng ở đó, bây giờ mà xông vào nữa thì không biết hắn còn mạng không.

" À À, hóa ra lại đại tiểu thư, thất lễ, thất lễ " Tân Phàm làm ra cái mặt ăn năn hối lỗi trong khi một phút trước còn vẫy tay đuổi khách đi

" Thế nào biết sợ rồi chứ gì " Tần Khinh Vũ dương mang vẻ đắc ý cười nói

" dạ dạ, tiểu nhân sợ rồi, ta trên có mẹ già 30 dưới có con nhỏ nếu không có ta chăm sóc thì mẹ ta ở quê không biết sống sao a, mong tiểu thư, tha ta lần này để ta đi nha " Tân Phàm bắt đầu kể khổ với Tần Khinh Vũ

" Ngươi, quê ở đâu, tên gì, tuổi bao nhiêu " Tần Khinh Vũ một mặt chu mỏ hỏi, trông dễ thương cực điểm, lớn lên chắc chắn là một cái hồng nhan họa thủy.

Tân Phàm không suy nghĩ gì liền đáp " Ta tên Tân Phàm, quê ta rất xa, ta tuổi 17 " Tân Phàm trung thực mà báo cáo

" Thế ngươi chăm sóc mẹ già kiểu gì, ngươi con nhỏ chả lẽ ngươi mới làm cha? " Tần Khinh Vũ lật tẩy trò nói dối Tân Phàm

" Ta gửi tiền cho mẹ ta, ta mới cưới vợ thì vợ ta sinh con " Tân Phàm găng cổ mà cãi

" Gửi Tiền???, ý ngươi là sao " Tần Khinh Vũ ngờ vực hỏi

Hắn quên mất ở thời giống chiến quốc này lấy đâu ra cái gì mà Gửi Tiền được, nói bảo ngân hàng??, lấy đâu ra ngân hàng giờ này.

" Ta " Hắn biết lần này nếu không trả lời được chắc chắn bị bắt đi vì tội nói láo với tiểu thư cao quý này. Thế nên hắn phải nhanh chóng chuồn đi.

" Hai tiểu la ly các ngươi bắt nạt người quá đáng " rồi nhanh chóng

" Thiểm ảnh kích hoạt " bật công pháp cái lên, tốc độ hắn từ 11 tăng đến 15 điểm, vù cái chạy trốn chuột bị dẫm đuôi, nhanh nhất không thấy bóng chỉ để lại hai ngươi kia ở lại.

" Ngươi, ngươi cái tiểu hỗn đản, dám chêu bản cô nương, ta mà gặp lại ngươi, chắc chắn không cho ngươi cái gì tốt " Tần Khinh Vũ tức giận phồng phính cái má của mình trông rất là đáng yêu

" La ly cái đầu ngươi, tên lưu manh, nhân gia đã 7 tuổi rồi đó " Tiểu nha hoàn kia tức giận phồng phồng má nói

" Tiểu Chiêu, chúng ta hồi phủ thôi " Tần Khinh Vũ nói với nha hoàn đang nhìn cái kia hướng Tân Phàm kia

" vâng, tiểu thư " rồi theo chân Tần Khinh Vũ hồi phủ.

" Tân Phàm ta nhớ kỹ tên này, lại dám nói ta tiểu la ly,ngươi nhớ đấy " Tần Khinh Vũ âm thầm nhớ kỹ cái tên này rồi chắc chắn cho hắn một cái đẹp mặt.

Trong khi phía bên kia Tân Phàm đang không ngừng chạy về phong trọ hắn thuê mà hắn không biết hắn đã bị nhân gia người ta nhớ thương, hắn chạy nhanh đến nổi người đi đường chỉ thấy cái kia bóng lướt qua phia người như cơn gió. Hắn có lập 2 kế hoạch A và B. Nếu kế hoạch A thất bại hắn sẽ chuyển sang kế hoạch B

A là đứng ven đường chiêu binh sĩ, muốn nhờ một chút vận may có thể tìm một vài người.

B ra những chỗ ăn mày cô nhi từ 14 tuổi đến 16 tuổi, bồi dưỡng ra một quân đội trung thành với mình. Nhìn như rất mất thời gian, nhưng đảm bảo tính hiệu quả lâu dài. Hắn như là định muốn chiêu nhưng tiểu ăn mày 4 đến 6 tuổi nhưng mà như thế sẽ quá lâu. Nên dứt khoát bỏ nó đi

Sau khi thu hồi một số vận dụng ở nhà trọ, hắn trả tiền xong thì gọi cái tiểu nhị vất một khối bạc lên bàn rồi hỏi nơi nào có tiểu ăn mày thiếu niên,, tiểu nhị thấy người này trẻ tuổi anh tuấn vô cùng, không có tâm tư khinh thị nào, tiểu nhị tuy tâm thấy có chút kỳ quái nhưng thấy bạc trên bàn, hắn vẫn là tham lam trung thực trả lời

" Thưa khách quan, ngài đi trước đến cái ngã tư rồi rẽ trái nơi đó có cái quán đồ ăn rồi lách vô trong ngõ phố là có những thiếu niên ăn mày mà ngài muốn ạ " Hăn thấy người này chắc chắn là một cái đại nhân vật, vứt tay một cái là bạc, làm không tốt lại bị họa cho lên dứt khoát nói, tâm tiểu nhị nghĩ.

" Tốt, cho ngươi thếm khối nữa " Nói xong hào phóng vứt thêm khối bạc trên bàn mà không thèm ngó tới rồi quay lưng tốc độ như bay về phía hương tiểu nhị chỉ cho mà không nghi ngờ.

Nhìn lấy Tân Phàm đi, Tiểu nhị hai mắt ngưỡng mộ cảm khái nghĩ hóa ra nhân gia là cái tu sĩ bảo sao không tiện tay vứt cái là khối bạc, cảm khái xong lại bắt đầu đi bưng thức ăn công việc của mình. Tu sĩ theo hắn nghĩ là những người mạnh mẽ phi thường, thần long dấu đầu chỉ lộ đuôi, gặp được là phúc của thường nhân bọn họ, nghe nói tại mấy cái gia tộc lớn đều có khách khanh là tu sĩ, lực lượng mạnh mẽ vô cùng.