Chương 34: Dâm tiên tán
- Ả điên này có đúng là đang tẩu hỏa nhập ma hay không? Nếu tẩu hỏa nhập ma sao lại biết ta đang làm gì? – Lý Thành Trụ bực bội trong lòng. Vốn tưởng được hái một đóa phù dung, ai ngờ lại hái phải hoa hồng có gai nhọn.
Lý Thành Trụ hét lớn:
- Lão tử không chơi nữa. Ả có chuyện gì lão tử cũng mặc kệ!
Cổ Linh Lung sau khi xuất ra một chưởng, khóe miệng cũng ứa máu liên tục. Tiểu Ảnh trợn mắt, há hốc mồm nhìn tình hình thay đổi một cách nhanh chóng như vậy, trong lòng càng thêm rối bời. Nếu không kịp thời hóa giải đạo tiên linh khí cuồng bạo trong cơ thể tỷ tỷ nàng. Cổ Linh Lung cho dù không chết cũng sẽ tàn phế.
Tiểu Ảnh vọt ra ngoài cửa phòng, gọi với theo Lý Thành Trụ:
- Đừng đi!
Lý Thành Trụ ngoái đầu lại, trừng mắt nhìn Tiểu Ảnh:
- Nhìn miệng lão tử mà xem. Lão tử mặc kệ, ta không muốn chết sớm nữa!
Tiểu Ảnh nức nở khóc:
- Đừng đi. Cầu xin ngươi. Chỉ có ngươi mới có thể cứu được tỷ tỷ!
Nhìn dáng vẻ vừa đáng thương vừa mê hoặc của Tiểu Ảnh, Lý Thành Trụ không khỏi mềm lòng, ngữ khí hòa hoãn trở lại:
- Cô cũng đã thấy rồi đấy. Nếu ta tiếp tục công việc cứu người, tuyệt đối sẽ trúng chưởng mất mạng.
Tiểu Ảnh vội nắm lấy tay hắn, khẩn trương nói:
- Ta đã có cách đối phó với tỷ tỷ. Chỉ cần ngươi có thể cứu tỷ. Ta….ta có thể đáp ứng bất cứ điều kiện gì mà ngươi đưa ra!
Lý Thành Trụ rướn mày:
- Thật chứ?
Nhìn vẻ mặt dâm đãng của Lý Thành Trụ, Tiểu Ảnh nắm chặt vạt áo, kiên quyết gật đầu.
Lý Thành Trụ hớn hở nói:
- Chỉ cần cô có thể khống chế ả điên kia thì chuyện cứu ả không thành vấn đề. Về phần cô thì ….hì hì…
Tiểu Ảnh căng thẳng chờ hắn tuyên bố điều hắn muốn. Bất quá nhìn bộ mặt đầy dâm khí của hắn thì cũng đủ biết hắn muốn gì ở nàng. Tiểu Ảnh nhắm mắt lại, không nghĩ ra nàng từ gia tộc trốn đến đây, cuối cùng vẫn không thoát khỏi miệng hổ.
Lý Thành Trụ đắc ý suy nghĩ một lúc, đoạn nói:
- Bán phi kiếm. Lợi nhuận sẽ chia cho ta chín phần, cô một phần!
Tâm tình của Tiểu Ảnh theo câu nói này của hắn mà thay đổi liên tục: khẩn trương, thất vọng, may mắn, phẫn nộ… Tuy nhiên điều nàng thật sự muốn làm nhất lúc này là bóp cổ chết gã xú nam nhân chỉ mới đạt đến Nguyên Anh kỳ - Lý Thành Trụ.
Buông tay Lý Thành Trụ ra, Tiểu Ảnh nghiến răng nói:
- Được!
- Trước tiên cô trấn an ả tỷ tỷ của cô đã rồi hẵng nói. – Lý Thành Trụ lau đi mồ hôi trên trán. Vừa rồi Tiểu Ảnh nhìn chằm chằm hắn, tư sắc mê người của nàng đã làm cho hắn hồn phi phách tán, trống ngực đến bây giờ vẫn còn đập rộn ràng.
Lý Thành Trụ tuy không phải là hạng người đại thiện từ bi nhưng cũng không phải là hạng đại gian đại ác, ném đá xuống giếng. Tiểu Ảnh vì Cổ Linh Lung mà chịu hy sinh như vậy làm cho hắn cũng cảm thấy khâm phục. Không biết Cổ Linh Lung dùng thủ đoạn gì mà có thể thu phục được nhân tâm như vậy.
Tiểu Ảnh cương quyết tiến đến trước mặt Cổ Linh Lung, khẽ nói:
- Tỷ tỷ, tiên linh khí trong cơ thể tỷ nếu không được hóa giải sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Không lẽ tỷ thực sự muốn tu vi ngàn năm của tỷ bị hủy đi ư? Bây giờ chỉ còn hợp tu là cứu cánh duy nhất. Nam nhân kia mặc dù hơi xấu xa nhưng vẫn còn một chút nhân phẩm. Muội hy vọng tỷ sẽ không trách muội! – Nói xong thở dài một hơi, song thủ chớp động, một chiếc bình nhỏ xuất hiện trên tay nàng. Tiểu Ảnh lấy từ trong bình ra vài giọt nước, dùng linh lực khống chế thủy dịch, chuyển vào trong cơ thể Cổ Linh Lung.
Lý Thành Trụ đứng ở cánh cửa, tò mò hỏi:
- Cô làm gì vậy?
Tiểu Ảnh quay đầu, trừng mắt nói:
- Còn làm gì nữa? Mau lại đây!
Lý Thành Trụ bĩu môi:
- Ta không phải kẻ ngu, đến đó để tìm chết sao?
Tiểu Ảnh nhìn sắc mặt Cổ Linh Lung dần chuyển biến chậm rãi đỏ ửng lên, tức giận nói:
- Mấy giọt thủy dịch vừa rồi tại phàm giới được gọi là xuân dược, ở Tiên giới gọi là Dâm Tiên tán. Cho dù là Tiên nhân cũng phải khuất phục dưới dâm uy của nó. Bây giờ ngươi đã có thể đến đây!
Lý Thành Trụ kinh hãi, há to miệng:
- Cô cho Cổ Linh Lung uống xuân dược?
Tiểu Ảnh giậm mạnh chân xuống đất:
- Còn không mau đến đây, dược lực đã bắt đầu có tác dụng!
- Ta ngất! – Lý Thành Trụ cảm thấy ngày hôm nay quả thực là một ngày quá sức điên khùng đối với hắn.
Hắn từ từ bước đến bên Cổ Linh Lung, quả nhiên khuôn mặt của nàng đã đỏ hồng, dáng vẻ cực kỳ mê người. Lý Thành Trụ thậm chí còn ngửi được mùi hương tỏa ra từ cơ thể nàng, yết hầu không khỏi giật giật, chạy lên chạy xuống.
Lần này không đợi Tiểu Ảnh thúc giục, Lý Thành Trụ tự động ngồi xuống cởi bỏ trang phục Cổ Linh Lung. Dải yếm đỏ che ngực Cổ Linh Lung hiện ra trước mắt hắn, Lý Thành Trụ cảm giác được trái tim mình như sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Da thịt Cổ Linh Lung trắng muốt, láng mịn. Mái tóc dài phủ lên bộ ngực vun cao, khe rãnh giữa hai gò bồng đảo sâu hun hút, hai trái cherry hồng hồng nổi bật nhô lên dải yếm buộc ngực, cực kỳ mê hoặc.
Lý Thành Trụ bất giác nuốt một ngụm nước miếng.
- Còn không làm nhanh lên? – Tiểu Ảnh ở bên cạnh lên tiếng thúc giục.
Lý Thành Trụ bực bội, quay đầu lại liếc Tiểu Ảnh một cái. Quay lại đã thấy Cổ Linh Lung mở mắt ra, Lý Thành Trụ sợ hãi nhảy dựng lên. Ai ngờ ánh mắt đầy dục vọng của nàng chỉ liếc mắt đưa tình với hắn, thân thể mềm mại cũng bắt đầu uốn éo, đôi môi anh đào khẽ hé mở, hô hấp trở nên gấp gáp vô cùng.
Da dẻ toàn thân nàng cũng dần dần biến thành màu hồng, hai chân căng cứng quấn chặt lại, phảng phất khó chịu vô cùng.
Mắt nhìn thẩy cảnh tượng đầy kích thích như vậy, "tiểu đệ đệ" của Lý Thành Trụ nhanh chóng trở nên cương cứng, bành trướng như muốn chui ra khỏi khố hạ.
Lý Thành Trụ mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ nói với Tiểu Ảnh:
- Cô có thể tránh xa một chút được không? Ta…ta không có thói quen bị người khác đứng bên cạnh ….
Tiểu Ảnh chứng kiến cảnh tượng trước mắt, thân thể cũng trở nên nóng bừng. Bất quá nghe những lời này của Lý Thành Trụ thì bừng tỉnh, bất chấp thẹn thùng, lớn tiếng nói:
- Ngươi làm nhanh lên một chút. Không có ta, làm sao ngươi biết hành công hợp tu như thế nào?
Lý Thành Trụ cắn môi, mắng thầm một tiếng. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn thực hiện chuyện này dưới sự giám thị của người khác. Hắn miễn cưỡng đưa tay bỏ đi yếm ngực trên người Cổ Linh Lung. Hai "tiểu bạch thỏ" trắng muốt lập tức sổ tung ra. Lý Thành Trụ được một phen mãn nhãn, tinh thần chao đảo.
Cổ Linh Lung đã sớm mất đi lí trí, vươn tay ôm lấy cổ Lý Thành Trụ kéo xuống ngực mình, thân thể run rẩy không ngừng.
Tình huống đã tiến triển đến mức này, Lý Thành Trụ bất chấp Tiểu Ảnh đứng bên cạnh, hé miệng ngậm lấy một hạt anh đào trên ngực Cổ Linh Lung, dùng sức nhay nghiến, phảng phất như báo thù mấy tháng bị Cổ Linh Lung giam cầm ở đây.
"A!" – Cổ Linh Lung khép hờ hai mắt, thân thể ưỡn cong, hai tay vít chặt lấy đầu Lý Thành Trụ tựa hồ muốn phối hợp cùng hắn hành động.
Tiểu Ảnh vội nhắc nhở:
- Ngươi nhẹ nhàng một chút!
Lý Thành Trụ quay đầu lại, cười hắc hắc:
- Tiểu nha đầu như cô thì biết cái gì?
Sắc mặt Tiểu Ảnh lúc này cũng đã biến thành một mảnh xuân hồng, thân thể nóng bức, chân tay cảm thấy thừa thãi, không biết giấu đi đâu. Chỉ muốn quay mặt đi chỗ khác. Nhưng nếu như vậy thì lấy ai hướng dẫn cho nam nhân này hành công?
Tiểu Ảnh nghĩ vậy, âm thầm cảm thán:
- Cũng là do tỷ tỷ tạo ác nghiệt!