Chương 98: Hồng Lâu
Chương 098: Hồng Lâu
Quay trở lại vụ án của ông chủ Hoàng, nếu tiêu cục và viên ngoại Vương Hoạt đều không liên quan, vậy thì nghi phạm chỉ còn lại mỗi tri phủ. Tuy nhiên, bằng chứng ngoại phạm của tri phủ quá đỗi vững chắc. Chưa kể, ông chủ Hoàng còn cống nạp rất nhiều tiền bạc cho Lại Chính Nhất, nên không đời nào lão tự tay hủy một nguồn thu lớn như thế. Đã vậy, giết xong còn phải tự mình đi tìm hung thủ dưới áp lực của bách tính.
Là một người làm quan lâu năm, Lại Chính Nhất không đời nào xử lý mọi việc theo hướng cồng kềnh như thế. Bởi phương pháp này quá tốn thời gian, đã vậy còn khó khống chế, nếu xuất hiện biến số thì khó mà biết được chuyện quái gì sẽ diễn ra.
Vì vậy, sau một hồi tổng hợp tình báo, Cái Bang và Dự Niên đã quay về lại vạch xuất phát. Trong khi đó, bọn hắn chỉ còn lại đúng hai tuần để giao nộp hung thủ.
"Bổn bang đã vận dụng triệt để mạng lưới tình báo, song kết quả thu về thực sự không nhiều, hi vọng các hạ có thể chia sẻ thông tin các hạ đang có để chúng ta cùng nhau giải quyết." Lữ Nhược Hồ chậm rãi rót một cốc nước cho Dự Niên.
Dự Niên tiếp nhận lấy nó để giúp lão giải tỏa căng thẳng, dù sao hắn cũng không giận dai vậy. Giang hồ mà, đại nghĩa làm trọng, ba cái tiểu tiết không đáng để hắn để tâm. Huống hồ, người giang hồ có câu "không đánh không quen". Quả thực, tình huống của mấy người bọn hắn hiện nay giống hệt với câu đấy.
"… Tình báo của ta cũng không nhiều hơn quý bang. Tuy nhiên, ta nghĩ mình tìm ra được lỗ hổng trong tình báo vừa rồi." Dự Niên im lặng suy ngẫm một hồi mới lên tiếng.
"Rất mong các hạ nói rõ cho." Lữ Nhược Hồ nghiêm túc lắng nghe. Đồng dạng, Lỗ Nhất Tiếu và tay trưởng lão sáu túi cũng như vậy.
Dự Niên gật đầu, hắn bóp méo giọng mình rồi đáp lại:
"Tiêu cục và viên ngoại Vương Hoạt có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, ta sẽ không đề cập đến. Tuy nhiên, tri phủ không chỉ có mỗi Lại đại nhân. Xin hỏi, quý bang đã từng điều tra nhà họ Lại bao giờ chưa?"
"Nhà họ Lại…" Lữ Nhược Hồ liếc mắt sang mấy đệ tử Nhập Lưu.
Bọn họ cũng quay sang nhìn nhau, biểu hiện người nào người nấy đều mơ hồ như nhau. Đồng nghĩa, chẳng một ai bỏ thời gian đi tìm hiểu tình báo của nhà họ Lại, mà chỉ tập trung vào mỗi tri phủ Lại Chính Nhất. Tất nhiên, đấy cũng chính là điểm chí tử trong tình báo của Cái Bang.
Dự Niên mỉm cười, nói thêm:
"Tri phủ là cơ quan hành pháp cấp địa phương của triều đình, nhưng người đứng đầu nó suy cho cùng cũng xuất thân từ thường dân. Lại đại nhân nắm giữ chức tri phủ thành Tương Dạ hơn ba mươi năm, các ông thực sự cho rằng một mình đại nhân có thể nắm giữ được cả thành này trong tay sao?"
Lữ Nhược Hồ và hai trưởng lão nhanh chóng bừng tỉnh. Phải rồi, bọn lão quên mất: Một người làm quan, cả họ được nhờ.
Nghi phạm của tri phủ không phải chỉ có mỗi Lại Chính Nhất, mà còn là cả nhà họ Lại. Mà nhắc đến nhà họ Lại, ông chủ Hoàng dù giàu đến đâu cũng sẽ khom mình cung kính thôi. Bởi người đứng sau cái nhà đấy là tri phủ thành Tương Dạ.
Bên cạnh đấy, ngoại trừ chức tri phủ, thành Tương Dạ còn rất nhiều vị trí quan lại khác, điển hình nhất là tri huyện ở các thị trấn nhỏ xung quanh thành, rồi đến các quan trong sở sưu thuế rồi kho lương thực,… Nói chung, đã dính đến quan lại thì có rất nhiều chức quan, thậm chí trong trường hợp cần thiết, tri phủ còn có thể tự tạo ra một vị trí quan lại để đảm bảo quyền lực lâu dài của bản thân.
"… Sơ suất rồi."
Lỗ Nhất Tiếu thở dài rồi quay sang lệnh cho mấy tên đệ tử Cái Bang nhanh chóng đi điều tra, sau mới hướng về chỗ Dự Niên mà mỉm cười áy náy.
"Lần này nhờ các hạ, không thì bổn bang lại quanh quẩn vạch xuất phát mất."
"Không cần đa tạ, sớm hay muộn các ông cũng sẽ phát hiện ra. Ta không muốn mất thời gian của mình." Dự Niên lãnh đạm đáp lại rồi đứng dậy, chủ ý muốn đi về.
Ngay lúc này, Lữ Nhược Hồ lên tiếng:
"Các hạ xin dừng bước một chút."
Dự Niên nhìn lại đối phương, cố gắng đọc nét mặt để dự đoán chuyện tiếp theo. Đáng tiếc, một con cáo già không dễ gì để lộ sự thâm hiểm của mình cho người ngoài trông thấy.
"Ông muốn nói gì nữa?" Dự Niên hỏi.
"Thứ lỗi cho Lữ mỗ làm chậm trễ thời gian của các hạ, nhưng bổn bang cần một điều tra một số việc liên quan đến thanh danh, hi vọng các hạ có thể phối hợp một chút."
Lữ Nhược Hồ lên tiếng, song vẫn không quên quan sát biểu cảm của hắn rồi mới nói tiếp:
"Cách đây không lâu, Lữ mỗ nhận được tin có người giả dạng làm đệ tử của bổn bang để hỗ trợ cho ông chủ Triệu của tiệm vải Hoàng Châu. Vì vụ việc này nên tri phủ mới nghi ngờ đến bổn bang. Hiện nay, Lữ mỗ đang điều tra thân phận của người đấy, hi vọng các hạ có thể cho một chút manh mối. Nếu người đấy thật sự không liên quan, Lữ mỗ sẽ xem như chưa từng nghe đến sự việc này."
Lữ Nhược Hồ e sợ Mai Hoa Kiếm Tôn là sự thật, nhưng lão dù gì cũng là phó bang chủ Cái Bang. Hành động của lão sẽ được xem là chỉ lệnh của Cái Bang, nên lão không được phép nhún nhường. Những gì lão có thể làm hiện giờ là làm rõ sự việc, sau vì hòa khí giữa Cái Bang với Hoa Sơn mà không điều tra thêm.
Tổng hợp lại suy đoán của Lữ Nhược Hồ trước giờ, người áo đen chắc chắn biết đến đứa trẻ giả dạng đệ tử Cái Bang, mà theo tính chất bắc cầu, khả năng cao đứa trẻ này là người của Hoa Sơn. Trong trường hợp tệ nhất, không khéo đấy lại là đệ tử của Mai Hoa Kiếm Tôn. Với tính cách quái đản của Kiếm Tôn, để đệ tử làm ăn mày để ngắm nhìn giang hồ từ góc nhìn thứ ba cũng là một loại dạy dỗ.
Lữ Nhược Hồ không thể phán định cách làm của Mai Hoa Kiếm Tôn sai, bởi rõ ràng, hắn là người huấn luyện chính cho đám đệ tử đời ba hiện thời của Hoa Sơn. Mà cái đám đệ tử ấy thực sự không vừa đâu, đến mấy trưởng lão Cái Bang hiện giờ cũng bắt đầu đứng ngồi không yên rồi.
Dự Niên đang chờ khoảnh khắc này từ lâu, nhưng hắn không tỏ ra vội vàng, thay vào đó là giữ cho mình một phong thái bình lặng nhất có thể. Giả bộ suy tư một quãng thời gian ngắn, hắn lên tiếng đáp lại:
"Đứa trẻ đấy đang trong quá trình khổ luyện nên không tiện để lộ danh tính ra bên ngoài. Là ta không suy xét chu toàn đến toàn cục nên mới không báo cho quý bang. Bây giờ sẵn tiện ở đây, ta sẽ nói rõ lại mọi việc, hi vọng quý bang không trách cứ."
"Nguyên lai là vậy." Lữ Nhược Hồ khẽ ồ một tiếng cho có lệ. "Nếu đã khổ luyện thì Lữ mỗ không thể đào sâu hơn rồi, như thế là xúc phạm đến quá trình khổ tu của đạo gia." Lão mỉm cười.
"Giúp đỡ ông chủ Triệu là một mối nhân duyên. Hiện giờ đứa trẻ ấy không còn ở trong thành nữa, nếu biết vì nó mà ông ta bị lôi vào vòng lao lí thì đạo tâm có lẽ sẽ không yên. Hi vọng quý bang có thể giúp đỡ cho thằng bé."
Dự Niên nhẹ nhàng chừa một bậc thang cho Cái Bang. Dĩ nhiên, Lữ Nhược Hồ nắm được nó, và lão biết chắc đây là đường ra duy nhất của lão ở thời điểm hiện tại. Vì vậy, lão nghiêm túc tiếp nhận, và hứa sẽ xóa bỏ mọi hiềm nghi liên quan.
Về phần lão sẽ làm cách nào để bịt nốt miệng Lại Chính Nhất thì Dự Niên không quan tâm lắm. Bởi chuyện đấy không liên quan tới hắn, mà hắn cũng không muốn dính dáng nhiều tới giới quan trường và Cái Bang. Cái Bang chỉ là một chỗ đặt chân tạm thời của hắn mà thôi. Trước khi rũ bỏ thân phận này, hắn buộc phải xóa bỏ mọi vết tích. Vừa hay, Cái Bang là chuyên gia.
Cứ như vậy, hiềm nghi của Dự Niên đã bị xóa bỏ, còn Triệu Khương sẽ không bị Cái Bang nhắm vào nữa. Nhưng mọi chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó chứ. Bởi người hiềm nghi Triệu Khương vốn là Lại Chính Nhất cơ mà, nên ngày nào chưa thuyết phục được con cáo già đó thì cái đầu của Triệu Khương vẫn sẽ còn nguy hiểm.
Rời khỏi "Hồng Lâu", Dự Niên nhanh chóng quay trở về thanh lâu. Dọc đường đi, hắn vô thức nhìn kiến trúc được gọi bằng cái tên đó mà bật cười.
Vì tỏ ra thiện ý, Cái Bang đã cố ý để lộ tung tích "Hồng Lâu" cho phía Dự Niên biết, và khi biết được địa chỉ của nó, Dự Niên xém chút nữa là phụt cười tại chỗ. Thật không ngờ, ẩn ngay phía sau cái tên mỹ miều ấy lại là một chốn đơn sơ như vậy. Nhưng kể cả thế, nó vẫn rất hợp.
"Hồng Lâu" tách ra hai ý, "Hồng" tức là đỏ, còn "Lâu" là một tòa tháp, hoặc đơn giản hơn là một khối kiến trúc cao tầng. Cái Bang toàn ăn mày, nên không không thể tìm đến một nơi xa hoa được, như thế sẽ dẫn đến nhiều chú ý không cần thiết trong bối cảnh bách tính đang nghi ngờ. Vì vậy, cái chỗ tồi tàn ấy lại được chọn.
Cái gì vừa cao vừa có màu đỏ, lại vừa tồi tàn hợp với ăn mày?
Đáp án chính là lò gạch.