Chương 77: Người bí ẩn
Chương 077: Người bí ẩn
Một lát sau.
Một nửa còn lại của dốc Thường Xuân cũng bị hủy diệt. Đồng nghĩa, dốc Thường Xuân, cấm địa của cao thủ độc công trong thiên hạ, đã chính thức không còn tồn tại.
Trong vách núi, Mai Hoa Kiếm Tôn dựa lưng ra sau, cả người không cách nào di chuyển, cơ thể máu me đầy mình. Dẫu vậy, hắn vẫn nắm chặt Tuyệt Hàn và Thần Hoa Lê Minh ở trên tay, nắm chặt không muốn buông. Đúng hơn, không thể buông, mà cũng chẳng dám buông.
Người đàn ông bí ẩn bước tới, vạt tay áo lão lúc này đã bị chém đứt, song làn da vẫn không hề có dấu vết bị thương. Thật không ngờ, nỗ lực phản kháng của Mai Hoa Kiếm Tôn thế mà không có chút tác dụng nào. Đúng là con quái vật không ngờ.
"Ấn tượng đấy. Lâu rồi ta mới bị chém trúng, xem ra ngươi của hai mươi năm sau sẽ là một cao thủ đáng gờm hơn bây giờ."
Lão lên tiếng khen ngợi, sau trực tiếp nắm đầu Mai Hoa Kiếm Tôn mà xách lên cao. Lúc này, hắn mới có cơ hội nhìn lão trực diện.
Tuy rằng Mai Hoa Kiếm Tôn không cao, nhưng phải thừa nhận là người đàn ông này cao khủng khiếp, có lẽ cũng phải tầm hai mét chứ chẳng đùa. Đã vậy, hình thể của lão còn rất lớn nữa. Điều đó làm cho Mai Hoa Kiếm Tôn cảm thấy bản thân mình nhỏ bé hơn rất nhiều.
Người đàn ông này có làn da hơi ngăm, mái tóc trắng dài cùng bộ râu được cắt tỉa gọn gàng. Lông mày lão cũng trắng nốt, xem chừng đã rất cao tuổi. Nhưng ngoài ý muốn Mai Hoa Kiếm Tôn là hắn không cảm nhận được sự già yếu ở đối phương, thay vào đó là một loại khí thế bàng bạc đến hùng hồn của cao thủ võ lâm trong giai đoạn đỉnh cao của cuộc đời mình.
Đôi mắt lão là thứ khác lạ nhất trên người, bởi người bình thường không đời nào sở hữu nó. Nó có một màu tím rực, đã vậy còn ẩn ẩn một chút ánh đỏ mỗi khi có ánh sáng phảng phất qua.
Mai Hoa Kiếm Tôn biết một vài loại võ công có thể thay đổi đặc tính cơ thể, nhưng thay đổi sắc tố của đôi mắt là lần đầu tiên hắn thấy. Và dưới con mắt tím rực này, hắn có cảm giác mình không thể nào che giấu được bất kỳ thứ gì.
"… Ra là vậy, đệ đệ sao. Ngươi thú vị hơn ta tưởng đấy." Người đàn ông lên tiếng.
Con mắt Mai Hoa Kiếm Tôn rung động mạnh mẽ. Lão… đọc được suy nghĩ của hắn?
"Ngươi có thể không tin, nhưng đúng là ta có thể đọc được suy nghĩ của ngươi." Lão đáp lại suy nghĩ thầm kín của hắn.
"… Làm sao… ông làm được?" Mai Hoa Kiếm Tôn yếu ớt hỏi.
Người đàn ông im lặng một hồi rồi mới đáp lại bằng giọng rất bình tĩnh:
"Sống lâu tự khắc làm được. Thiên tư của ngươi rất cao, nếu có cơ hội, có lẽ ngươi sẽ vượt qua được giới hạn cơ thể con người."
"… Qua thêm một giây, cái đầu này của ta sẽ bị ông bóp chết… Ta nào hơi nghĩ đến chuyện ngày sau." Mai Hoa Kiếm Tôn yếu ớt đáp lại.
"Không, ngươi nên nghĩ."
Dứt lời, một nguồn nội lực kinh khủng đột nhiên truyền tới đỉnh đầu Mai Hoa Kiếm Tôn. Cả người hắn nổi lên từng đường gân xanh, cơ thể co giật liên hồi. Hắn đau đớn thét lên, nhưng vì bị đối phương điểm huyệt nên không cách nào phát ra tiếng.
Tay chân hắn co giật không ngừng, đến khi dừng lại thì gương mặt tái nhợt đã có chút hồng hào. Dẫu vậy, trông hắn vẫn chẳng tốt hơn bao nhiêu. Người đàn ông bí ẩn ném hắn xuống đất, tùy tiện như thể đang ném vật gì đấy chứ chẳng phải con người.
Tuy vậy, Mai Hoa Kiếm Tôn lại không hét lên tiếng nào, bởi bằng vào một cách thần kỳ nào đó, mấy cái xương gãy của hắn đã được khôi phục hoàn toàn. Trong khi đó, nội thương vẫn còn đấy, nên không thể nói toàn bộ thương thế khôi phục được.
Đang lúc ngồi dậy, Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên sững người mà nhìn đến người đàn ông kia.
"… Hai mươi năm công lực!?" Hắn nhịn không được mà thốt lên, sau lại ho khục khặc trông rất thê thảm. Dẫu vậy, sự kinh ngạc vẫn không mất đi đâu. "Ông phung phí ngần đấy cho ta thật?"
"Tin tưởng ngươi đã nhận ra thân phận của ta. Nội công với ta mà nói… đã quá vô dụng. Huống hồ, hai mươi năm công lực mà thôi, không đáng để ta đinh ninh." Người đàn ông bí ẩn thản nhiên đáp lại. "Vì đã xác định quan hệ của ngươi với Dự Niên, lần này ta sẽ không lấy mạng ngươi. Tuy nhiên, trước khi thằng bé trưởng thành, ngươi tốt nhất nên dạy dỗ ra hồn vào."
Mai Hoa Kiếm Tôn lau vệt máu ở khóe miệng rồi nhìn lại đối phương.
"… Kể cả ông muốn ta truyền lại lượng nội công này cho Niên Niên thì một Tông Sư ở độ tuổi trưởng thành cũng không thể gánh vác được con số lớn như thế."
"Dạy dỗ không đồng nghĩa với truyền công. Thằng bé đã có tuyệt học phù hợp rồi. Lượng nội công đấy ta dành cho ngươi, xem như giúp ngươi tiết kiệm một quãng thời gian để ngồi ngang hàng với trụ trì Trúc Lâm và Bạch Đàn chân nhân." Lão đáp.
Mai Hoa Kiếm Tôn im lặng. Quả thực, hai mươi năm công lực đối với hắn bây giờ đúng là thuốc tiên trời cho. Đã vậy, lượng công lực này cực thuần, hơn nữa còn là công lực trung tính nên hắn có thể dễ dàng chuyển sang nội công thuần của tuyệt học Phái Hoa Sơn.
Có điều, khi không được nhận lợi ích lớn như thế này, nhất là sau khi bị đập cho một trận nhừ tử, thì bắt buộc phải hồi đáp lại tương ứng.
Bình thường thì Mai Hoa Kiếm Tôn sẽ không chấp nhận loại giao dịch bất cân như thế này, nhưng giờ hắn làm gì có lựa chọn khác. Nếu không có lượng nội công do đối phương truyền đến thì giờ hắn chắc nằm luôn rồi. Xem như chưa chết liền thì cũng không sống qua nổi nửa ngày.
Chưa kể, động tĩnh lớn đến mức dốc Thường Xuân bị hủy diệt chắc chắn sẽ kéo đến mấy con linh cẩu không cần thiết. Nếu có kẻ nhận ra Mai Hoa Kiếm Tôn thì ngay hôm sau, Phái Hoa Sơn sẽ gặp nguy hiểm không thể nào đương đầu nổi. Vì vậy, dù không có lợi, nhưng Mai Hoa Kiếm Tôn thực sự không còn lựa chọn nào tốt hơn cả.
"Ông muốn lợi dụng Niên Niên để làm gì?" Mai Hoa Kiếm Tôn khó khăn hỏi.
"Ngươi không cần biết nhiều." Người đàn ông bí ẩn xua tay. "Thằng bé càng mạnh, nó có thể tự mình sinh tồn trong giang hồ, ngươi sẽ càng yên tâm với tương lai của nó, và ta cũng nhận được lợi ích từ cuộc giao dịch này. Cả ba đều được lợi, ngươi không cần phải hỏi nhiều."
"… Nếu như ta trở mặt?"
"Sẽ không." Người đàn ông tự tin đáp. "Vì ngươi không có lá gan đấy." Rồi lão nhếch mép.
Nghe vậy, Mai Hoa Kiếm Tôn có chút hơi nhói trong lòng, nhưng cũng không nói gì hơn. Thực tế nghiệt ngã mà. Người đàn ông này có thể thừa sức đập hắn ra bã trong tình trạng dùng đến tận hai thanh thần binh thì không lý nào không thể đập hắn lại một lần nữa. Chí ít, hắn nên thấy may mắn vì trận hôm nay không có ai chứng kiến, như thế thì thanh danh của hắn mới được đảm bảo, Phái Hoa Sơn cũng không bị ảnh hưởng.
"Sẵn tiện đây, nhanh chóng trả thanh đao đấy lại cho thằng bé. Nếu có kẻ nào khác cầm nó, ngươi tự biết nên xử lý thế nào." Lão nói tiếp.
Mai Hoa Kiếm Tôn thở dài rồi nhìn lại Tuyệt Hàn. Thành thật thì hắn dùng nó thấy khá vừa tay, bất chấp nó không phải kiếm. Dù sao nó cũng nhẹ hơn hắn tưởng, đã vậy còn được Hãn Tự Tại rèn lại một lần nữa nên độ sắc bén phải nói là bất chấp tất cả. Nếu cho hắn thêm thời gian nghiên cứu, không khéo song kiếm pháp của hắn sẽ tăng tiến thêm một bước dài. Đáng tiếc, bây giờ không có cơ hội đấy nữa rồi.
"… Nếu như người của triều đình…"
"Chết, và chết. Đấy là hậu quả của những kẻ cầm đến nó." Lão khẳng định chắc nịch. "Tất nhiên, phương thức ra tay thế nào ngươi tự quyết định, ta sẽ không can thiệp. Cái ta cần là kết quả, nên tốt nhất ngươi đừng làm hổ thẹn tên gọi Mai Hoa Kiếm Tôn. Ngươi hiện thời còn chưa đạt đến thực lực mạnh nhất của lịch sử Hoa Sơn, nhưng lại có tiềm năng làm được điều ấy. Làm môn phái rạng danh, hay ôm tủi nhục rồi chết như một tên tội đồ, ngươi tự chọn."
Dứt lời, người đàn ông lập tức quay lưng lại, trực tiếp xuống núi.
Mai Hoa Kiếm Tôn không cản lại, thay vào đó, hắn nhanh chóng dựa người vào vách đá để rời đi. Nơi này quá gần Am Thái Hằng, nên Diệu Hoa sư thái chắc chắn sẽ đến đây kiểm tra. Hắn không thích bà già đó lắm nên không muốn đối phương trông thấy bộ dạng thảm hại này.
Mặt khác, vì người đàn ông kia đã đến Đại Khánh nên hắn cũng phải đẩy mạnh chuẩn bị cho tương lai. Dựa theo lời của người đàn ông đó thì hắn đại khái đã đoán ra thân phận rồi. Hơn nữa, nếu viện vào thân phận đó thì hắn thua cũng không oan.
Có điều, phiền phức một chỗ là lão lại có dính dáng đến Dự Niên. Nguyên bản, Mai Hoa Kiếm Tôn không muốn xía vào quá khứ của đệ đệ nhưng xem ra bây giờ không được quyền lựa chọn rồi. Hắn bắt buộc phải đào sâu thêm, xem thử đối phương có quan hệ gì với lão không.
Tốt nhất là đừng có quan hệ gì hết. Mà nếu không… thì hắn cũng buộc phải giấu nhẹm đi.
"… Mệt thật đấy."
Nghĩ tới viễn cảnh phiền não trong tương lai, Mai Hoa Kiếm Tôn chỉ còn biết than phiền.