Chương 79: Tiếp tục khổ luyện

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 79: Tiếp tục khổ luyện

Chương 79: Tiếp tục khổ luyện

Chương 079: Tiếp tục khổ luyện

Một lát sau, Diệu Hoa sư thái cùng các đệ tử Am Thái Hằng quay về đỉnh Hoàng Liên của mình, bỏ lại đội ngũ của triều đình lại dốc Thường Xuân đã bị phá hủy.

"Đội trưởng, chúng ta không ngăn sư thái lại sao?" Một viên quan cấp dưới tiến lại hỏi nhỏ.

"Ngươi dám sao?" Liễu Từ Minh nhếch mép. "Bà ta là Hóa Cảnh, cho dù đúng là đang che giấu chúng ta chuyện gì đấy thì ta cũng vô pháp cạy miệng bà ta ra. Huống hồ, triều đình bây giờ chưa muốn vạch mặt với giới võ lâm. Nếu không quá hệ trọng thì đừng làm gì cả."

Rồi gã khoanh tay lại trước ngực mà nhìn về dốc Thường Xuân. Lấy cảnh giới võ học của gã, trông ra vết tích sụp đổ mới gần đây cũng chẳng phải chuyện khó gì. Huống hồ, Diệu Hoa sư thái động thủ còn không thèm che giấu, bảo sao gã không phát hiện ra tư tâm của đối phương.

Có điều, lần này gã không muốn trở mặt với một trong thập đại cao thủ nên đành nhường một bước vậy, dù rằng hành động này trái với nguyên tắc hành sự của gã.

"Khả năng phá hủy lớn như thế thì thủ phạm quá nửa là Hóa Cảnh…"

Nhưng đấy là ai?

Liễu Từ Minh không biết, và cũng không một ai ở đây có thể biết được. Chuyện duy nhất bọn hắn có thể làm hiện thời là thu thập dấu vết và bẩm báo lại cho triều đình. Thế là xong....

Thành Tương Dạ.

Đã ba ngày kể từ khi Mai Hoa Kiếm Tôn quay trở về, lúc này, hắn không còn nhiều sức để trêu chọc Dự Niên, cũng không còn lá gan giữ khư khư Tuyệt Hàn ở bên mình. Dù sao thì Dự Niên đã sớm vượt qua sự kỳ vọng của hắn rồi, nên trong lần vận dụng hàn khí nội sinh đóng băng khối cầu nước kế tiếp, hắn đã cho em trai mình quá quan.

Nhận lại được Tuyệt Hàn, Dự Niên lúc này mới âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn cẩn thận rút đao ra mà xem lại một lượt, hàn khí nội sinh lập tức bị rút vào mà tạo ra một lớp khói trắng chạy dọc trên lưỡi đao.

So với lần cuối cầm thì bây giờ Dự Niên cảm thấy quen tay hơn hẳn, hơn nữa lượng tiêu hao hàn khí nội sinh cũng không nhiều, xem chừng bản thân hắn đã mạnh mẽ hơn trước rồi.

Thật vậy, trải qua khổ luyện cô đọng hàn khí nội sinh, thực lực của Dự Niên giờ đây đã tăng mạnh về chất. Mặc dù lượng nội công của hắn vẫn cứ là hai mươi mốt năm công lực, nhưng rõ ràng hắn đã tận dụng được khá nhiều để tránh hao phí vô ích.

"Lần này đệ làm tốt lắm… nhưng mà vẫn chưa đạt yêu cầu của ca."

Mai Hoa Kiếm Tôn khoanh tay trước ngực, nội lực trong người hắn chuyển động hết sức nhịp nhàng, thẩm thấu vào từng kinh lạc mà duy trì điều trị nội thương. Tất nhiên, trạng thái của hắn giờ này đại khái cũng tương đương với khí công nhiếp vật, dù rằng chẳng đến nỗi như Lý Trường Không dạo trước. Dẫu vậy, lâu rồi hắn mới bị thương nặng thế này nên quá trình trị liệu cũng không suôn sẻ là bao.

"… Đừng có nói với đệ là ca lấy tiêu chuẩn của Hóa Cảnh ra đánh giá đấy nhé?" Dự Niên lườm nguýt, đôi mắt hắn lạnh tanh tựa như một hầm băng.

"Với một Hóa Cảnh tương lai thì đấy là chuyện hiển nhiên." Mai Hoa Kiếm Tôn không bác bỏ. "Nếu ca lấy tiêu chuẩn thấp quá thì làm sao đệ có thể mạnh được như bây giờ, đúng không?"

"Ừ thì… đệ không chối bỏ." Dự Niên nhún vai rồi nói tiếp. "Đệ giờ cũng khống chế được hàn khí nội sinh rồi, kế tiếp huynh định dạy gì?"

"Không cần vội vàng." Mai Hoa Kiếm Tôn bật cười rồi vẫy tay cho gọi hắn đi theo.

Dự Niên chẳng biết ca ca sẽ dẫn mình đi đâu, nhưng hắn cũng không dò hỏi gì nhiều, đi thì biết thôi. Sau khi mang lại quần áo đường hoàng, hắn lập tức dùng khinh công đuổi theo. Lúc này, hắn phát hiện ra Mai Hoa Kiếm Tôn dường như đi chậm hơn mọi ngày khá nhiều, thậm chí hắn còn không cần phải dùng tốc độ cao nhất để đuổi theo.

"Kỳ lạ thật đấy." Dự Niên thầm nghĩ.

Lấy tính cách của Mai Hoa Kiếm Tôn, Dự Niên không nghĩ đối phương sẽ nhẹ nhàng với mình. Dù sao mắt nhìn của một Hóa Cảnh vốn dĩ đã rất cao, nói gì đến mắt nhìn của đệ tam thiên hạ. Vì vậy, hắn không tin trên khía cạnh khinh công, ca ca hắn lại không âm thầm tạo ra bất kỳ thử thách nào cả. Chuyện này làm hắn nghĩ ngợi rất nhiều.

"Đến nơi rồi."

Giữa lúc chìm đắm trong những giả thiết vẩn vơ, Mai Hoa Kiếm Tôn và Dự Niên đã đến nơi chỉ định. Đấy là một rừng cây đã được đốn trụi, chỉ để lại hàng loạt cọc gỗ tập võ ở giữa một sân trống với nhiều gốc cây bị chặt ngang. Mấy cọc gỗ này chẳng lạ đi đâu, là dụng cụ luyện võ thường thấy ở các đại môn phái. Dự Niên từng thấy nhiều trên ti vi rồi, nhưng đây là lần đầu hắn được thấy tận mắt. Đúng là khác một trời một vực.

Cọc gỗ được bọc thêm giáp sắt với nhiều gai nhọn, chỉ chừa lại một số vị trí là thuần gỗ để nhắm vào. Nếu Dự Niên nhắm trật, tốt nhất hắn nên chuẩn bị tinh thần chịu đau đi là vừa.

"… Đừng có nói là huynh định bắt đệ phá hủy đám cọc gỗ này nhé?" Dự Niên hỏi.

"Thông minh đấy." Mai Hoa Kiếm Tôn nhếch mép. "Có điều, đệ không được phép dùng nội lực, chỉ được phép dùng sức mạnh cơ thể."

Nói rồi Mai Hoa Kiếm Tôn gõ nhẹ vào ngực Dự Niên như muốn kiểm tra cường độ của các lớp cơ. Sau khi xác nhận đủ điều kiện tối thiểu thì hắn mới gật đầu ra hiệu cho đối phương tiến lại luyện tập, còn phần mình thì lại gần một gốc cây gần đó để nghỉ ngơi.

Dự Niên không khỏi há hốc mồm.

"Ca biết đệ là Tiên Thiên Cực Hàn Thể mà, làm sao đủ sức dùng mỗi cơ bắp để phá cọc gỗ chứ?"

"Thôi nào, dùng đúng từ đi, là ‘chưa’, chứ không phải ‘không’. Trong tương lai, đệ sẽ dùng đao nên bắt buộc phải sở hữu cơ thể khỏe mạnh, nếu bây giờ không tận dụng thời gian trống để luyện tập thì ngày sau sẽ bỏ lỡ thời gian vàng để luyện đao đấy. Đừng than vãn nữa, bắt đầu đi, ca chuẩn bị sẵn bông băng và thuốc trị thương rồi." Mai Hoa Kiếm Tôn lười biếng đáp lại.

Thấy thế, Dự Niên lập tức nắm chặt hai tay lại đầy tức tối. Đành rằng Mai Hoa Kiếm Tôn nói không sai, cơ thể của con người đích thật là nền tảng cơ bản của luyện võ, nhưng khi không bắt hắn lao vào bài tập nặng đô như thế này thì… đúng là không có chút nhân tính gì cả.

Lâu ngày ở cạnh Mai Hoa Kiếm Tôn cũng giúp cho Dự Niên phần nào hiểu được ca ca mình, nên sau một hồi hậm hực trong lòng, hắn rốt cuộc cũng bình tâm mà lao vào tấn công cọc gỗ.

Ngặt nỗi, tấn công cọc gỗ nào phải chuyện đơn giản. Giây phút Dự Niên nhắm vào điểm gỗ thuần không bọc giáp sắt thì một cái cọc ngang khác lập tức đánh vào eo. Gai nhọn đâm vào làn da tái nhợt của hắn mà để lại vết thương nông với máu tươi.

Ôm lấy vết thương mà nhìn lại cọc gỗ, Dự Niên bây giờ đã hiểu cái thứ mình sẽ phá yêu nghiệt đến bực nào. Nếu bình thường luyện tập với cọc gỗ để làm quen trước khi đánh với người thật thì hiện tại, Dự Niên đang đối mặt với cái cọc gỗ còn nguy hiểm hơn cả một con người.

Từ nhỏ đến lớn, đối thủ của Dự Niên toàn là các cao thủ người trần mắt thịt, nên hắn đã sớm quen với thực chiến rồi. Vì vậy, hắn cứ nghĩ mình sẽ đối phó được chứ.

Đáng tiếc, Mai Hoa Kiếm Tôn và Hãn Tự Tại dường như đã tính toán ra chiêu số của hắn nên cố tình điều chỉnh mấy cái cọc gỗ này khắc chế võ công của hắn. Mặt khác, số lượng cọc ngang cực nhiều nên mỗi khi đánh vào, Dự Niên có cảm giác như đang đánh với nhiều người cùng lúc chứ chẳng phải một mục tiêu đơn nhất. Đấy cũng là lý do tại sao hắn cảm thấy khó xơi.

"Đứng nhìn lâu như vậy thì chắc đệ nhận ra rồi nhỉ." Chợt Mai Hoa Kiếm Tôn lên tiếng ở đằng xa. "Đừng bất cẩn, mấy cái gai đấy tuy không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị đâm nhiều cũng phá hủy cấu trúc bề mặt da đấy. Nếu đệ không muốn bị đâm thành xấu xí thì tốt nhất nên cẩn thận một chút." Nói rồi hắn lại gác cái nón rơm lên mặt, tiếp tục đánh một giấc.

"…" Chuyện quan trọng thế mà giờ mới nói?

Dự Niên thật sự thả tay, song cũng bắt đầu nhận thức được tình hình của mình. Bài tập với cọc gỗ này không chỉ đơn giản là rèn luyện sức mạnh cơ thể, mà còn là tốc độ phản xạ và lựa chọn ra chiêu. Nhìn cung, đây là một bài luyện tập cơ thể toàn diện trên nhiều khía cạnh, nếu hắn bỏ lỡ một bước, hắn liền ăn đủ.

Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt vào bụng, Dự Niên lúc này đã nghiêm túc hơn rất nhiều. Hắn buông tay khỏi eo, để cho máu tự khô, dù sao vết thương cũng không rộng. Sau đó, hắn tiến lại cọc gỗ, hạ thấp trọng tâm rồi thủ thế. Hắn không tấn công ngay, vì giờ đang bận tính toán lại đường đi nước bước của cọc gỗ dựa vào đoạn ký ức ngắn vừa rồi.

Ở đằng xa, Mai Hoa Kiếm Tôn đẩy nón lá lên một chút mà quan sát, khóe miệng khẽ vểnh nhẹ.

"Bình tĩnh lắm, cứ thế mà phát huy."