Chương 87: Giao chiến
Chương 087: Giao chiến
Lão nhân thở ra từng làn hơi trắng. Đôi môi lão hơi tái, thân nhiệt cũng thấp hơn bình thường. Chẳng trách Dự Niên không cảm nhiệt được lão, nguyên lai lão đang chịu lạnh ở trong phòng chứa xác này. Cơ mà với một cao thủ Tông Sư mà nói, để bản thân rơi đến tình huống này thì lão bắt buộc phải trú trong đây rất lâu. Nhưng là bao lâu?
Có điều, đấy không phải câu hỏi quan trọng nhất, chủ yếu nhất vẫn là với thân phận ăn mày, khi không lại đột nhập vào phòng chứa xác thế này thì mục đích có lẽ cũng không quang minh chính đại đâu. Nghĩ tới đấy, Dự Niên đột nhiên có một giả thiết: phía Cái Bang cũng đang âm thầm điều tra thủ phạm để lấy lại thanh danh.
"… Cũng cùng mục đích với các ngươi." Dự Niên thấp giọng đáp lại.
"Ngươi biết mục đích của chúng ta?" Lão nhân tăng thêm lực để rút cây gậy trúc về rồi xoay nó một vòng, trực tiếp tiến vào trạng thái thủ thế.
Cả người lão run rẩy vì lạnh, nhưng tinh thần chiến đấu và đề phòng thì vẫn cao ngất. Dĩ nhiên rồi, với một người mới gặp lần đầu, đã vậy còn trong tình huống hết sức khả nghi thì làm sao tin tưởng lẫn nhau được chứ. Lấy quy tắc giang hồ, trước tiên cứ phải đánh một trận đã rồi muốn nói gì thì nói, thắng bại sẽ quyết định bên hỏi và bên trả lời.
Dự Niên biết quy tắc giang hồ, nên hắn cũng không định nhiều lời. Tuy nhiên, hai người bọn hắn không được phép gây ra tiếng động, không thì binh lính ngoài kia sẽ tràn vào đây. Dự Niên đã che giấu thân phận nên không lo bị lộ, nhưng trưởng lão sáu túi trước mặt lại khác. Trong tình huống Cái Bang ở phe thất thế, bọn họ tuyệt đối không được phép dính dáng thêm bất cứ cáo buộc nào khác. Tất nhiên, Dự Niên đang âm thầm hành động nên cũng chẳng muốn bị binh lính truy đuổi đâu, nên tình huống của hắn cũng chẳng lạc quan hơn đối phương là bao.
Lão nhân xuất thủ trước tiên, có vẻ như lão muốn khởi động để làm ấm cơ thể. Lão uyển chuyển múa gậy quất tới tấp về phía Dự Niên, khéo léo tránh né các vật dụng bên trong để không tạo ra tiếng động. Với một cao thủ Tông Sư mà nói, thực lực của lão thực sự rất đáng gờm, xem chừng xếp hạng trong Cái Bang cũng không thấp.
Dẫu vậy, Dự Niên quá quen với những đòn tấn công chớp nhoáng lẫn bất ngờ từ bà nội và ca ca rồi nên hắn chẳng quá kinh ngạc với chiêu thức của đối phương. Trong mắt hắn, mọi chuyển động của trưởng lão sáu túi đều trở nên rất chậm rãi, nên hắn hoàn toàn dễ tránh.
Nhận thấy Dự Niên tránh né quá dễ dàng, lão nhân bắt đầu đánh nghiêm túc hơn. Chiêu thức của lão bắt đầu trở nên hiểm hóc một cách lạ thường. Gậy trúc nhanh đến mức tạo ra những bóng mờ theo sau, đồng thời, bên trên cũng được bọc một tầng khí màu vàng nhạt. Khí vừa ra, mọi chiêu thức của lão liền trở nên lăng lệ hơn hẳn. Gậy trúc bình thường vốn dùng để đập người thì nay, nó đã chẳng khác gì một thanh kiếm sắc bén, chém tới đâu là nguy hiểm tới đó.
Dự Niên cũng không tránh nữa, hắn vung tay lên, vừa dùng nhu thuật vừa dùng Thái Hàn Bạch Thủ để gạt bỏ đòn đánh lẫn phản công. Khinh công của hắn không bị giới hạn bởi không gian hẹp, thậm chí trong không gian có nhiều vật cản, hắn còn nhận về rất nhiều lợi ích.
Cơ thể hắn chợt tả chợt hữu, vừa hòa mình vào bóng tối, vừa băng qua những tầng đá lạnh chất chứa xung quanh. Võ công của Cái Bang thiên về dương cương, nên khí của trưởng lão sáu túi thực sự rất nóng, nó sượt qua băng, lớp bề mặt lập tức chảy nước. Dự Niên sở hữu nguồn nội lực khủng đối nghịch với lão nên không khó để cứng rắn đương đầu. Nhờ có lớp bao tay đen nên Dự Niên không lo bị lộ lớp ngọc trắng bao bọc bên ngoài. Vì vậy, hắn có thể đón đỡ chiêu thức của đối phương mà không cần dùng tới Tuyệt Hàn.
Trong khi đó, lão nhân bây giờ đã bắt đầu cảm thấy kinh hãi. Đồng ý là lão chưa tung hết sức nhưng lão cũng biết nhìn nhận đối thủ của mình chứ. Trên đời này, phàm là người có thể chiến đấu trong không gian hẹp thì có ai không là cao thủ.
Huống hồ, lão có thể cảm nhận được nguồn nội lực khủng khiếp đến từ hắn. Nguồn nội lực quá dồi dào, đã vậy còn liên miên không dứt, các chiêu thức đều rất gọn ghẽ, không hề khoa trương nhưng vẫn cực hiệu quả. Muốn đỡ có đỡ, muốn phản công có phản công, muốn gạt có gạt, muốn tóm có tóm. Bất kể Dự Niên muốn làm gì với đôi tay mình, hắn đều không bị giới hạn.
Với một đối thủ khủng khiếp như hắn, dây dưa lâu chỉ khiến lão nhân rơi vào thế hạ phong. Chưa kể, tình trạng của lão bây giờ cũng không tốt, nên càng đánh lâu, lão chỉ càng thua thiệt. Nếu lão còn bị tính kế lộ mặt với binh lính quan phủ nữa thì chuyến này không bắt được gà còn mất một nắm gạo. Khi đấy, đừng nói là trưởng lão bảy túi, không khéo đến trưởng lão tám túi cũng không cứu nổi ấy chứ.
Nhanh chóng xoay cây gậy trúc đánh thẳng vào cú đấm Dự Niên đang tung ra, lão nhân khéo léo lui ra sau rồi đưa tay về trước, ra hiệu dừng trận đấu.
"Các hạ, đến đây được rồi. Chúng ta nói chuyện một chút chứ?"
Dự Niên định đáp lại, nhưng lúc này, hắn nghe được tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài. Không bàn mà hợp, cả hai nhanh chóng dùng khinh công leo lên xà ngang phía trên rồi nấp mình sau cây cột lớn. Ngay lúc đó, cửa phòng xác mở toang, ba binh lính lập tức tràn vào với cây thương trên tay. Bọn họ dáo dác nhìn quanh, cây đuốc đưa qua đưa lại như thể đang tìm kiếm cái gì đó, sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng.
Tuy nhiên, vì Dự Niên và lão nhân đều rất thông thạo Quy Tức Công nên không đời nào bọn hắn để lộ hơi thở cũng như sự hiện diện của mình. Sau khi tìm kiếm một vòng mà không thấy ai, ba binh lính lập tức rời khỏi phòng xác rồi đóng kín cửa.
Có điều, không qua vài hơi thở sau, cánh cửa một lần nữa lại được mở toang, cảnh vật bên trong vẫn còn như cũ, không có gì mới cả.
"Được rồi, không có người đột nhập, chỉ là mấy con mèo chạy loạn thôi." Một người khác lên tiếng trấn an đồng đội.
"… Hi vọng thế." Người vừa mở cửa gật đầu rồi đóng lại nhanh chóng.
Dự Niên và lão nhân không xuống vội, thay vào đó là chờ đợi thêm một phút nữa mới cùng nhau đáp mình xuống đất. Lúc này, lão nhân cũng phát hiện ra chênh lệch khinh công giữa đôi bên. Lão phải gắng lắm mới giảm thiểu tiếng động của bước chân, nhưng Dự Niên thì chẳng tốn lấy chút sức nào. Mỗi một chuyển động của hắn đều rất uyển chuyển và nhẹ nhàng, tựa như một những cánh hoa rơi.
"… Đạp Tuyết Vô Ngân." Lão nhân thấp giọng lẩm bẩm.
"Ông tinh ý đấy, không phải ai cũng nhận ra ngay lần đầu." Dự Niên mỉm cười đáp lại rồi chủ động tiến lại chỗ cái xác của ông chủ Hoàng.
May mà trước khi trưởng lão sáu túi động thủ, hắn đã chỉnh lại quần áo cho đối phương, không thì mấy binh lính sẽ phát hiện ra có người đột nhập mất. Mặt khác, mấy binh lính này cũng không tính là kỹ càng. Bởi nếu bọn họ kiểm tra bề mặt một vài khối băng thì thể nào cũng nhận ra nó vừa mới tan chảy xong, đồng nghĩa trong này đã có ít nhất một người khác. Nhưng cũng nhờ vào sự bất cẩn đấy mà Dự Niên với lão nhân mới có dịp để nói chuyện với nhau.
"Không nói đến Cái Bang chúng ta, các hạ tại sao lại đột nhập vào đây?" Lão nhân tra hỏi.
"Nói như thế, ông thừa nhận Cái Bang đang điều tra thủ phạm sát hại ông chủ Hoàng?"
Dự Niên không đáp vội, dù sao hắn vẫn là bên có lợi hơn. Đối phương quyết định dừng tay trước, đồng nghĩa đã kiêng kỵ thực lực của hắn rồi. Đành rằng đôi bên chưa chính thức phân định thắng thua, nhưng Cái Bang là bên hiểu rõ đạo nghĩa giang hồ, bọn họ sẽ không vì mặt mũi cái nhân mà gây ảnh hưởng đến thanh danh của cả bang phái.
"Phải, chúng ta đang điều tra… Mới đầu ta không quá rõ tại sao quan phủ nghi ngờ, nhưng vết thương trên người ông chủ Hoàng đã quá rõ ràng, do côn mà thành." Lão thở dài.
"Nhưng chỉ là vết thương ngụy trang, vết thương chí mạng lại cho thấy hung thủ không nhất thiết phải là người Cái Bang." Dự Niên tiếp lời.
Trưởng lão sáu túi gật đầu. Có thể nhận diện vết thương chí mạng và suy luận nhanh như thế thì chứng tỏ đối phương không những có thực lực mà còn có đầu óc. Với lão mà nói, dạng người này dễ nói chuyện hơn nhiều.
"Vậy còn các hạ? Dựa vào chiêu thức vừa rồi, ta không nghĩ các hạ là đệ tử bang ta." Lão hỏi.
Dự Niên cười nhạt, hắn hơi cúi đầu, sau ngẩng lên, đôi mắt chợt bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Hắn bình tĩnh đáp lại:
"Cái chết của ông chủ Hoàng tạo ra một mớ hỗn độn cho thị trường vải. Một vài bên thuê ta để điều tra thêm. Tất nhiên, cho dù có liên quan đến Cái Bang hay không thì ta cũng không quản."
"Vậy sao…" Lão nhân hơi híp mắt lại.
Thế thì phiền rồi đây.