Chương 93: Giao chiến với Cái Bang (2)
Chương 093: Giao chiến với Cái Bang (2)
Trưởng lão sáu túi lĩnh thẳng một đòn Trọng Không Cước vào bụng. Lục phủ ngũ tạng như thể bị đảo lộn hết cả, hơn nữa, vì bị tấn công bất ngờ và ở thế không thể phòng thủ nên lão không cách nào chống đỡ lại.
Thoáng chốc, bóng người rơi xuống từ bầu trời, đáp thẳng thân mình vào gạch ngói cũ kỹ mà rơi thẳng xuống bên dưới. Trong khi đó, Dự Niên tiếp tục dùng khinh công lao xuống bên dưới để dứt điểm đối phương, đảm bảo lão không thể phản công.
Tuy nhiên, Lữ Nhược Hồ đột nhiên đứng ra can ngăn. Lão nhẹ nhàng đá một chân sang là có thể gạt một chiêu Trọng Khôn Cước khác của hắn sang một bên.
"… Cửu trưởng lão đã ngất rồi. Lần này ta sẽ làm đối thủ của các hạ." Lão lên tiếng.
"Cho dù là Đại Tông Sư thì ông cũng coi thường sức chịu đựng của Tông Sư quá rồi đấy." Dự Niên bình tĩnh nói.
Mục đích của trận chiến này thực ra không có nhiều khác biệt nếu so với trận đánh nhanh của Dự Niên với Lỗ Nhất Tiếu, chủ yếu là để thăm dò nhau thôi nên hắn đã nương tay khá nhiều. Dẫu vậy, hơi ngoài ý muốn… tay trưởng lão sáu túi này yếu hơn hắn tưởng.
Trên thực tế, cửu trưởng lão không yếu, chí ít người trong võ lâm nhận định như vậy. Chẳng qua Dự Niên luyện tập với tầng Đại Tông Sư trở lên là chính, nên tầm mắt của hắn cũng cao hơn người bình thường rất nhiều. Sẽ không có gì lạ nếu hắn xem thường Tông Sư. Dù sao thì Mai Hoa Kiếm Tôn cũng đã nói rồi, với một Tông Sư mạnh, hắn nhiều nhất chỉ tốn ba mươi chiêu để hạ gục thôi. Tiền đề là đừng để bị khí đánh trúng.
"Tông Sư tất nhiên không yếu, song cửu trưởng lão cũng có tuổi, thực lực không còn như xưa." Lữ Nhược Hồ lắc đầu. "Ta đã có thể xác định được giới hạn sức mạnh của các hạ. Ở đây trừ ta ra thì không một ai có thể làm đối thủ của các hạ."
"Nghe ông nói có vẻ tự tin sẽ hạ được ta nhỉ?" Dự Niên hỏi.
Lữ Nhược Hồ mỉm cười.
"Ta là Đại Tông Sư."
Nói xong, Lữ Nhược Hồ đột nhiên xuất hiện trước mặt Dự Niên, một chưởng lập tức đánh tới, dương khí hùng hậu hội tụ hết vào lòng bàn tay.
"Cửu Long Hàng Ma Chưởng!"
Không ổn!
Tóc gáy Dự Niên bất giác dựng đứng lên, cái cảm giác áp bức của tay mặt nạ năm nào đột nhiên quay trở về. Không nghi ngờ gì nữa, không những là Đại Tông Sư, mà thực lực của Lữ Nhược Hồ thậm chí còn sánh ngang với đối phương.
Trước đây Dự Niên không đánh lại, bây giờ dù hắn mạnh hơn… thì hắn cũng không có cảm giác có thể đánh bại được. Quả nhiên, Đại Tông Sư vẫn là một tồn tại quá sức với hắn hiện giờ.
Dẫu vậy, kể cả bị khí thế khủng bố áp bức, hắn cũng không đứng yên đó clàm bia ngắm cho Lữ Nhược Hồ. Đối diện với sức nóng khủng khiếp của Cửu Long Hàng Ma Chưởng, hắn dẫm chân xuống đất mà bật ra phía sau. Hàn khí lập tức bốc lên từ bàn tay rồi khép lại, hắn nhanh chóng đánh ra một chưởng đối ứng với nguồn công lực khủng khiếp.
"Thái Hàn Khinh Thần Chưởng!"
Uỳnh!
Hai chưởng va chạm vào nhau, nóng lạnh giao hòa tạo ra một cỗ xung đột mạnh mẽ không gì sánh bằng. Nội lực của Lữ Nhược Hồ mạnh hơn nên dần dần áp đảo nội lực của Dự niên, nhưng vì hắn đã lùi ra sau nên có thể thuyên giảm đi phần nhiều áp lực. Song kể cả thế, cánh tay của hắn cũng phải run lên bần bật khi tiếp trọn lấy một chưởng kia.
Ôm lấy cánh tay vừa xuất chưởng của mình, Dự Niên nhanh chóng điều động hàn khí nội sinh để trung hòa nội lực nóng bỏng của Lữ Nhược Hồ, đồng thời cũng để bình tĩnh bản thân lại.
"Cửu Long Thập Nhị Chưởng quả nhiên danh bất hư truyền." Hắn khen ngợi.
Ở phía đối diện, Lữ Nhược Hồ ngạc nhiên hơn bất cứ ai. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như thế thôi mà đã thành công đối ứng được một chưởng của lão rồi sao?
"Không, Cửu Long Thập Nhị Chưởng trong tay ta vẫn chưa thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh. Ngược lại, ta ngạc nhiên vì các hạ hơn. Cửu Long Hàng Ma Chưởng vốn khắc chế các chiêu thức xuất phát từ nội lực âm nhu, tại sao các hạ có thể đón đỡ nó mà không nhận mấy tổn thương?" Lữ Nhược Hồ cau mày.
Nếu Dự Niên lãnh trọn một chưởng của lão thì về phía ngược lại, lão cũng lãnh một phần ảnh hưởng đến từ chưởng đó. Phải thừa nhận là chưởng đó cực kỳ lạnh, đến lão tu luyện nội công dương cương cũng phải gắng sức lắm mới trung hòa nổi. Đã vậy, nguồn nội lực lạnh lẽo này thực sự rất thuần, nó không tạo cho lão cảm giác như đang đối đầu với một đại ma đầu, mà ngược lại, một cao thủ đại phái. Chưởng này cực thuần, song cũng cực chính.
Chỉ qua một lần đối chưởng, Lữ Nhược Hồ đã phần nào suy đoán ra thân phận của Dự Niên. Đằng sau hắn chắc chắn là cửu phái, nhưng vấn đề là nhà nào.
"Không phải ông đã nói rồi sao. Cửu Long Hàng Ma Chưởng trong tay ông vẫn chưa phát huy ra sức mạnh thực sự, vậy thì làm sao nó khắc chế nội lực của ta được."
Dự Niên cười khẽ một cách bình tĩnh. Đồng thời, hắn cũng bắt đầu thấy chướng với đống âm thanh gậy gộc quấy nhiễu xung quanh đây rồi đấy.
Dường như nhận ra sự khó chịu của hắn, Lữ Nhược Hồ liền mỉm cười rồi ra hiệu cho bang chúng bên dưới dừng tay lại. Trận pháp trước đó vốn dĩ chỉ để trợ trận cho hai vị trưởng lão sáu túi thôi, nhưng một người đã thất thủ rồi nên việc duy trì trận pháp cũng không có ý nghĩa gì nữa. Huống hồ, bản thân Lữ Nhược Hồ đã ra trận rồi, chẳng lẽ còn lo sợ đối phương chạy mất.
Trong chớp mắt, tiếng ồn đã biến mất, đôi tai Dự Niên cũng thấy dễ chịu hơn hẳn, nên hắn có thể tập trung để đối phó với Lữ Nhược Hồ. Có lẽ, mục đích của Cái Bang là nhận diện danh tính của hắn chứ không có thêm ý gì khác. Dĩ nhiên, nếu có thì đấy vẫn là phần kế tiếp, chứ không phải hiện thời.
"Các hạ nói có lý, ta không thể nói gì hơn." Lữ Nhược Hồ bật cười rồi cắm cây gậy ngọc của mình vào xà gỗ. "Để công bằng, ta sẽ không dùng vũ khí, các hạ thấy vậy được chứ?"
Dự Niên mỉm cười không đáp. Dùng vũ khí hay không nào có quan trọng. Đại Tông Sư đối đầu với Nhập Lưu thôi đã là một trận chiến không cân xứng rồi.
Dẫu vậy, hắn không thể hiện sự khó chịu của mình ra ngoài. Dù sao cũng không được phép để lộ sự thua kém của bản thân. Mai Hoa Kiếm Tôn đã dạy hắn nhiều lần, bất kể đứng trước một kẻ địch mạnh như thế nào, điều quan trọng nhất vẫn là phong thái chiến đấu. Xem như biết trước sẽ thua thì cũng không được làm bản thân nhụt chí.
Dự Niên không thể thắng Lữ Nhược Hồ, song hắn không cho rằng mình sẽ thua. Trận pháp không còn, hắn có thể vận khinh công rời đi bất cứ lúc nào. Trong màn đêm tối tăm hiện nay, hắn mới là người sở hữu nhiều lợi thế nhất.
Từ tốn hạ trọng tâm, Dự Niên trực tiếp thủ thế, nội lực lạnh lẽo nhanh chóng chạy dọc kinh mạch trong cơ thể, khí thế của hắn không phát ra ngoài, song sự tĩnh lặng này lại là điều khiến Lữ Nhược Hồ kiêng kỵ. Lão không dám xem nhẹ hắn, bởi lão là bộ mặt của Cái Bang hiện giờ. Lão phải thắng, tuyệt đối không được để thua cuộc.
Trái ngược với Dự Niên, khí thế của Lữ Nhược Hồ bàng bạc hơn hẳn, quanh người lão được bọc bởi một làn khói vàng đậm cực kỳ mạnh mẽ, mỗi một lần làn khói va chạm vào nhau là một cơn gió nóng lập tức thoảng qua. Nó nóng đến nỗi bang chúng cũng không chịu được mà phải lùi ra phía sau, thậm chí là tìm chỗ ẩn nấp để tránh bị lôi vào cuộc chiến.
"Ông ta điên rồi hả!"
Ở đằng xa, Lỗ Nhất Tiếu nhận ra Lữ Nhược Hồ định đánh nghiêm túc, lão liền tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Trưởng lão sáu túi đánh với Lỗ Nhất Tiếu cũng cảm thấy hơi ngượng, lão không nghĩ nhị trưởng lão sẽ đích thân ra tay trong tình huống này. Suy cho cùng, một Đại Tông Sư động thủ là cả một vấn đề với cả võ lâm chứ không chỉ đơn giản là vấn đề của Cái Bang hiện giờ nữa.
Ngặt nỗi, cửu trưởng lão bại trận nhanh quá, làm lão và cả Lỗ Nhất Tiếu phải rùng mình hết cả. Nếu đổi bọn lão vào chỗ đó, e rằng kết cục cũng không khác biệt là bao. Tất nhiên, bọn lão sẽ không bao giờ thừa nhận, dù sao chuyện đấy cũng chưa từng xảy ra.
"Lục trưởng lão, dù ông và phó bang chủ không hòa thuận thì ông cũng không nên đánh giá nhầm con người phó bang chủ. Nếu phó bang chủ đã quyết định đánh nghiêm túc thì chứng tỏ đối thủ đủ tư cách để ngài ấy ra tay. Ông đừng có xen vào!" Trưởng lão sáu túi nghiêm giọng.
"Đại Tông Sư xen vào thì còn gì là luận bàn hả?" Lỗ Nhất Tiếu nghiến răng tức giận.
Mắt thấy đối phương chuẩn bị chạy sang chen vào cuộc chiến, trưởng lão sáu túi đành phải bất đắc dĩ mà ra tay trước, ngăn ngừa lão già này không yên phận mà phá hỏng kế hoạch.
"Lục trưởng lão, ở yên đấy!"
"Cút ngay cho ta!"
Lỗ Nhất Tiếu bực bội quất cây gậy trúc về phía đối phương. Hai làn khói vàng nhạt một lần nữa lại bốc lên mà va chạm vào nhau. Trận chiến lại trở nên căng thẳng.