Chương 96: Sống trong bất an

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 96: Sống trong bất an

Chương 96: Sống trong bất an

Chương 096: Sống trong bất an

Cuộc họp ngắn ngủi của các trưởng lão Cái Bang bỗng dưng chìm đắm trong bầu không khí ủ dột, người nào người nấy đều cúi mặt nhìn chằm chằm lại phong thư của Hoa Sơn.

—Thằng già chết dở kia! Mày động vào ai đấy?!

Dù nhìn theo góc độ nào đi nữa thì đây rõ ràng là một lời uy hiếp cực kỳ trắng trợn đến từ Mai Hoa Kiếm Tôn. Mặc dù biết rõ đạo trưởng Huyền Thương là người hay bao che cho sư đệ của mình, nhưng không ngờ dung túng đến độ để cho Mai Hoa Kiếm Tôn dùng luôn cả dấu hiệu của chưởng môn Hoa Sơn để viết thư.

Lữ Nhược Hồ thừa nhận, lần này lão bị đánh úp rồi. Hơn nữa, với thái độ nổi điên thể hiện trong thư, xem chừng cái người mà lão động hôm trước… có khi sở hữu địa vị không nhỏ tại Hoa Sơn đâu. Đã vậy, cân nhắc đến thái độ của Mai Hoa Kiếm Tôn, có khi đây lại là nhân vật chủ chốt của Hoa Sơn chứ không đùa.

Má nó chứ, cái gì mà người khác bỏ tiền thuê. Thuê cái đầu nhà ngươi—!!

Khi không chọc ra một con quái vật không thể đùa, Lữ Nhược Hồ bây giờ chẳng còn phương án nào khác ngoại trừ viết thư gửi cho bang chủ. Lấy tính cách của Mai Hoa Kiếm Tôn, nếu không có cao thủ Hóa Cảnh chặn lại thì không khéo sáng hôm sau lão vừa mở mắt ra là đã bị treo ngược cành cây rồi cũng không chừng.

"… Lục trưởng lão, bao giờ đi gặp người áo đen, nhớ nhắc ta một tiếng." Lữ Nhược Hồ thở dài.

"Không cần ông nhắc thì ta cũng nhớ." Lỗ Nhất Tiếu cảm thấy thật đau đầu.

Lữ Nhược Hồ bị dọa đúng là cảnh mà cả đời lão chưa chắc đã thấy được, nhưng thay vì vui, lão lại không cách nào cười nổi. Vì Mai Hoa Kiếm Tôn mà làm loạn lên cả Cái Bang liền ăn đủ. Phải biết, thực lực của đối phương còn trên tầm bang chủ của bọn lão nhiều.

"À, còn phải chuẩn bị thêm tạ lễ nữa." Lữ Nhược Hồ lẩm bẩm.

Khác hẳn với lúc đối mặt với Lại Chính Nhất, Lữ Nhược Hồ hiện thời biết điều hơn rất nhiều. Dù sao trong phạm vi giang hồ, Mai Hoa Kiếm Tôn và nguyên một Phái Hoa Sơn vẫn là cái gì đó rất kinh khủng. Nếu được ví thì bây giờ Lữ Nhược Hồ đang ngồi vuốt râu hùm đấy.

Cứ như vậy, bầu không khí ủ rũ của "Hồng Lâu" đã kết thúc cuộc họp một cách chóng vánh. Ai nấy cũng đều cảm xúc đến độ không thể nói thành lời. Và lần đầu tiên trong đời, bang chúng thành Tương Dạ được chứng kiến một sự yên tĩnh đáng sợ hơn bao giờ hết....

Trong lúc Cái Bang nhận được thư báo thì Dự Niên cũng nhận được một tin riêng của Mai Hoa Kiếm Tôn, đích thân chưởng quầy mang lên tận tay chứ không còn gửi thông qua thức ăn nữa.

Mai Hoa Kiếm Tôn mới quay về Hoa Sơn không lâu mà đã gửi thư tín rồi nên Dự Niên vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, song sau khi xem nội dung thì hắn không khỏi bật cười.

"Nguyên lai trưởng lão Cái Bang nhận định thân phận của mình theo góc độ như vậy."

Thực ra Dự Niên hoàn toàn ý thức được lúc vận dụng Thái Hàn Bạch Thủ, tầng thân phận liên quan đến Hoa Sơn sẽ có xác suất bị lộ. Bởi trong quãng thời gian luyện tập võ thuật với Mai Hoa Kiếm Tôn, hắn cũng được truyền lại khẩu quyết và chiêu thức của Nhị Thập Tứ Thức Huyền Mai Quyền Pháp. Dĩ nhiên, hắn được ca ca truyền lại dưới sự cho phép của Hoa Sơn.

Dự Niên có Thái Hàn Bạch Thủ và bộ võ công phù hợp với thể chất rồi nên không ham hố gì quyền pháp của Hoa Sơn. Tuy nhiên, Mai Hoa Kiếm Tôn lại bắt hắn nghiên cứu cách đánh của môn quyền pháp này, vì vậy hắn mới nghe lời.

Thật vậy, người có tầm thì mắt nhìn tốt hơn hẳn. Bản chất tấn công và kết nối chiêu thức của Nhị Thập Tứ Thức Huyền Mai Quyền Pháp thực sự phù hợp với khinh công của Dự Niên. Khác với sự hoa lệ vốn có của Hoa Sơn, quyền pháp này thiên về ám chiêu và khả năng dứt điểm đối thủ, nên hoàn toàn hữu ích trong những trận đánh nhanh.

Thái Hàn Bạch Thủ Trảo, Thái Hàn Bạch Thủ Chưởng và Thái Hàn Bạch Thủ Quyền thiên về một trận chiến kéo dài để mài mòn sức mạnh đối phương cũng như tích lũy hàn khí cho chiêu thức về sau. Vì vậy, Dự Niên không thể bộc lộ sức mạnh cao nhất trong thời gian ngắn. Vừa hay, phương pháp đánh quyền của Hoa Sơn lại giải quyết được vấn nạn này giúp hắn.

Tất nhiên, không thể nói Dự Niên vừa sáng tạo chiêu thức cho Thái Hàn Kinh, những gì hắn làm là nghiên cứu phương thức ra chiêu của quyền pháp Hoa Sơn, sau áp dụng lại cho Thái Hàn Bạch Thủ chứ chẳng đao to búa lớn gì. Dẫu vậy, để chuyển hóa bản chất "chậm rãi tích lực" sang "đánh nhanh rút gọn" cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu không có Mai Hoa Kiếm Tôn nghiên cứu cùng thì chắc Dự Niên phải tốn thêm ba, bốn năm chứ chẳng đùa.

Có điều, Dự Niên không nghĩ Lữ Nhược Hồ lại phát hiện ra nhanh như thế. Phải biết, rất ít người dùng quyền pháp ở Hoa Sơn, đã vậy, số lượng người bên ngoài giao thủ với quyền pháp của Hoa Sơn cũng ít đến nỗi tìm mãi chưa chắc đã ra. Nhưng đen một cái, Dự Niên giao thủ đúng người thuộc nhóm số ít ấy.

Chưa gì Dự Niên đã bị lộ thân phận trong tối, hắn bắt đầu cảm thấy mình cần phải cẩn thận hơn rồi, để phòng ngừa ngày sau đi làm chuyện "dơ bẩn" mà để lộ thân phận.

"Thiếu gia, phía Cái Bang bắt đầu tỏ thiện chí rồi ạ."

Trông vào sắc mặt tràn đầy suy tư của Dự Niên, chưởng quầy nhanh chóng bẩm báo thêm.

"Nếu huynh ấy đã tự mình uy hiếp thì dù là bang chủ cũng phải nhường phần nào thôi."

Dự Niên cười khẽ. Mai Hoa Kiếm Tôn thực sự rất khó dò, nhưng hắn vẫn có thể dự đoán trước mức độ uy hiếp trong phong thư gửi tới Cái Bang. Tính ca ca hắn vốn thế mà, xưa giờ chẳng hề ngán ai.

"Vậy thiếu gia định hồi đáp như thế nào?" Chưởng quầy hỏi.

"Đợi thêm vài ngày đi, để cho bọn họ sống trong lo sợ thêm một khắc." Dự Niên xua tay.

Chưởng quầy gật đầu rồi lui ra ngoài, tiếp tục công việc thường ngày của mình.

Dự Niên khá thích lão, bởi lão cực được việc. Nếu để dùng từ mô tả thì lão chính là quản gia toàn năng không thể bị thay thế. Có lão ở đây, Dự Niên, thậm chí là Mai Hoa Kiếm Tôn phía sau, gần như không cần phải động tay động chân. Những gì bọn hắn cần làm là đưa ra quyết định cuối cùng, còn chưởng quầy sẽ làm theo mà không có bất cứ lời phàn nàn nào.

Dự Niên không quá rõ thân phận của chưởng quầy, Mai Hoa Kiếm Tôn không nói rõ, nhưng vì được bảo là không cần nghi ngờ nên hắn sẽ nghe lời mà tin tưởng giao phó mọi việc cho lão. Mà nhìn vào cách hành sự của lão thì hắn cũng được chiêm nghiệm năng lực của lão rồi.

Chưởng quầy vừa rời đi, Dự Niên liền ngả lưng xuống giường mà nghỉ ngơi. Mặc dù Hãn Tự Tại đã hấp thụ hết phần nội lực dương cương của Cửu Long Thập Nhị Chưởng, nhưng ảnh hưởng nội thương vẫn còn đấy, nên hắn chưa thể đi gặp Cái Bang. Sẵn tiện, hắn cũng muốn Lữ Nhược Hồ sống trong lo sợ vài ngày tới đã. Mặt khác, hắn càng trễ nãi đến gặp thì phía Cái Bang sẽ càng lo nghĩ hắn bị thương nặng, từ đó buộc phải nôn tiền ra.

Thực lòng thì Dự Niên không biết mình đê tiện như thế từ bao giờ, nhưng có lẽ vì cái nghèo đeo bám hơi lâu. Đành rằng đang là chủ sở hữu nguyên một thanh lâu đắt khách, nhưng thanh lâu cũng cần nhiều thứ để chi lắm. Hơn nữa, chưởng quầy cũng cần dùng một lượng lớn tiền để nuôi hệ thống tình báo đằng sau thanh lâu, nên phần tiền dư ra thực sự không nhiều.

Về phần Hoa Sơn có đầu tư vào không thì tốt nhất không nên mơ. Phải biết, Hoa Sơn là môn phái đạo gia, chắc chắn sẽ không động vào thanh lâu. Nếu Mai Hoa Kiếm Tôn không được tặng lại thanh lâu thì hắn cũng không có hứng thú sở hữu một căn. Thậm chí, khi tiễn thanh lâu cho Dự Niên, hắn còn chẳng thèm cân nhắc nhiều trừ hệ thống tình báo được nuôi bằng tiền tự làm ra. Nếu không có cái hệ thống tình báo đó thì Mai Hoa Kiếm Tôn đã sớm không nhìn tới rồi.

Vì vậy, Dự Niên trông như đại gia bất động sản chứ thực chất chẳng ăn được miếng nào từ doanh thu của thanh lâu, nên hắn buộc phải đi "bắt chẹt" Cái Bang, có thế mới sống nổi.

Đang nằm giữa chừng, Dự Niên đột nhiên cảm thấy hơi nao nao trong lòng. Hắn nhanh chóng ngồi dậy rồi lật cái giường lên. Ở bên dưới, Tuyệt Hàn đang rung lên một cách dữ dội, chỉ khi hắn cầm lên thì chấn động mới không còn.

Dự Niên chớp mắt một hồi, nội tâm bắt đầu cảm thấy hơi sờ sợ. Một thanh đao không ai làm gì, cũng không động đất mà rung lên nhiều như thế thì yếu tố tâm linh hơi bị nhiều. Đã vậy, ngay khi Dự Niên cầm lên, Tuyệt Hàn liền yên ắng như cũ, thế mới đáng sợ.

Nhưng càng kinh ngạc hơn là vào khoảnh khắc cầm đến Tuyệt Hàn, hàn khí ở bên trong nó bỗng dưng truyền ngược về lại Dự Niên. Nhờ thế, tình hình nội thương của hắn bắt đầu trở nên ổn hơn và có xu hướng được chữa lành.

Dự Niên sững người một hồi lâu.

Cái quỷ gì đây?