Chương 80: Một năm

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 80: Một năm

Chương 80: Một năm

Chương 080: Một năm

Bài luyện tập với cọc gỗ đúng là một cực hình còn khủng khiếp hơn cả bài luyện tập hàn khí nội sinh. Nếu bài luyện tập trước đó vắt kiệt nội lực của Dự Niên thì bài tập này vắt kiệt sức lực của hắn. Sau mỗi ngày luyện tập, hắn chỉ có thể nằm bẹp dí ở trên đất rồi mặc cho Mai Hoa Kiếm Tôn mang đi đâu đó thì đi.

Cả người hắn lúc nào cũng bông băng đầy mình, máu tươi loang lỗ trông chẳng khác nào chiến sĩ nơi sa trường. Dần dần, ngày qua ngày rồi tích lũy lại, cơ thể hắn đã xuất hiện thêm khá nhiều vết sẹo. Sẹo nhỏ chồng sẹo nhỏ thành sẹo lớn, từ không thể nhìn thấy đến trông thấy rất rõ. Mỗi lần nhìn bản thân ở trong suối, Dự Niên chẳng buồn muốn nhìn thêm.

Với lượng sẹo hiện giờ, hắn đảm bảo đám mafia ở kiếp trước thể nào cũng chẳng dám lại gần hắn đâu. Vì số lượng thật sự rất nhiều, đã vậy còn nằm tại những vị trí rất hiểm hóc. Dẫu vậy, Dự Niên phải thành thật là mấy vết sẹo này làm hắn trông nam tính hơn hẳn. Chí ít, nhờ vào bài tập với cọc gỗ, cơ thể hắn đã phát triển rất rõ rệt.

Cứ như vậy, một năm nữa lại trôi qua, Dự Niên được mười ba tuổi, và hắn vẫn tiếp tục gắn bó với cái bài tập dài dằng dẳng đầy đau đớn này cho đến tận bây giờ.

Dưới trời tuyết lạnh vào cuối đông, Dự Niên dù chỉ mặc độc một cái quần mỏng manh thôi nhưng hắn dường như chẳng thấy lạnh một chút nào. Ngược lại, hắn đã dần thích nghi với cái lạnh của thời tiết cũng như cái lạnh của cơ thể mình.

Hắn miệt mài đánh vào cọc gỗ, lúc nhắm chỗ này, khi nhắm chỗ nọ, cả cơ thể uyển chuyển vừa di chuyển đổi chiêu, vừa né tránh cọc ngang rất thuần thục. Rồi trong một khoảng thời gian trống ngắn ngủi, hắn đột nhiên khép mấy ngón tay lại rồi đâm thẳng vào điểm yếu của cọc gỗ.

Uỳnh!

Bốn ngón tay đâm xuyên qua gỗ, thành công lún sâu ba đốt tay rồi rút ra ngoài. Cùng lúc đấy, chuyển động của cọc gỗ cũng đình chỉ và không thể chuyển động theo kết cấu như trước nữa. Đồng nghĩa, cái "cọc gỗ" này chết rồi.

"Uầy, không tệ đâu."

Mai Hoa Kiếm Tôn tiến lại kiểm tra cọc gỗ rồi cho đệ đệ mình một ngón cái khen ngợi. Dù rằng quãng thời gian luyện tập rất lâu, nhưng không dùng tới nội lực mà đã xuyên thấu gỗ được đến mức này thì đúng là rất kinh dị.

Mặc dù Mai Hoa Kiếm Tôn không đề cập mấy ở bên ngoài, nhưng thực tâm mà nói, trong lòng hắn đã có chút khiếp sợ với thiên phú luyện võ của Dự Niên rồi. Đồng ý là một năm không phải quá nhanh nếu so với Mai Hoa Kiếm Tôn năm xưa, nhưng đừng quên, thể chất của Dự Niên không khỏe mạnh như người bình thường, nên dù có cho năm năm luyện tập cũng chưa chắc đã phá hủy được. Đằng này, Dự Niên chỉ mất có một năm, tốc độ thực sự nhanh không nói lí.

Nhớ lại người đàn ông bí ẩn năm trước, Mai Hoa Kiếm Tôn lúc này mới hiểu được ẩn ý của lão.

"Chẳng trách ông ta quan sát từ trong bóng tối, nguyên lai Niên Niên có được tiềm năng vượt qua cả Hóa Cảnh." Mai Hoa Kiếm Tôn thầm nghĩ.

Bên cạnh đó, hắn phải thừa nhận một điều, thể chất một khi kết hợp với tuyệt học cùng loại thì tốc độ phát triển thực sự rất khủng khiếp, chẳng trách các đại phái trên giang hồ đều đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán chỉ để tranh một người có thể chất đặc biệt làm môn hạ.

Nếu Dự Niên sở hữu một thể chất khác không liên quan đếm dương hay âm như Tiên Thiên Cực Dương Thể và Tiên Thiên Cực Hàn Thể thì chắc Mai Hoa Kiếm Tôn đã xin phép sư huynh thay sư phụ nhận đồ đệ rồi. Khi ấy, Dự Niên sẽ là đệ tử đời một trẻ nhất của Hoa Sơn. Nhưng thực tế lại không êm đẹp như thế, vì Dự Niên là Tiên Thiên Cực Hàn Thể, và điểm mạnh của hắn cũng không quá phù hợp với Hoa Sơn.

"Đánh rục xương nguyên năm mà huynh chỉ khen được thế thôi à?" Dự Niên hừ một tiếng.

"… Chứ đệ muốn khen kiểu gì?" Mai Hoa Kiếm Tôn nghiêng đầu.

"Trả đao cho đệ." Dự Niên xìa tay ra.

Nửa năm trước, Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên thó đi thanh Tuyệt Hàn, làm hắn tìm đông tìm tây muốn rụng hết cả chân. May mà lúc tìm đến thì thấy đối phương đang cầm Tuyệt Hàn trên tay nên mới yên lòng được phần nào. Có điều, hắn không nhớ là trong giao kèo ban đầu của bài tập này có liên quan đến Tuyệt Hàn.

"Ầy, ra là chuyện đó." Mai Hoa Kiếm Tôn chợt nhớ ra mà tháo dây buộc Tuyệt Hàn ở sau lưng.

Mai Hoa Kiếm Tôn bị cảnh cáo một lần nên hắn không liều cầm Tuyệt Hàn thêm một lần, nhưng Hãn Tự Tại không biết được chuyện đấy. Và lão dường như càng lúc càng muốn nghiên cứu Tuyệt Hàn thêm. Mai Hoa Kiếm Tôn rất hiểu lão, nên trước khi lão thử đi trộm, hắn buộc phải mạo hiểm ôm Tuyệt Hàn về tay để bảo vệ.

May thay, lần này người đàn ông bí ẩn kia không đến, có lẽ vì hắn ngày ngày đều ở cạnh Dự Niên nên mới không khiến đối phương hiểu lầm. Mai Hoa Kiếm Tôn vốn biết khá nhiều bí mật trên đời, nhưng đây là lần đầu tiên hắn giữ một bí mật không thể nói với ai nên lòng hắn giờ này nặng trĩu đến mệt mỏi.

"Hử?" Cầm lại Tuyệt Hàn, Dự Niên vốn dĩ sẽ vui, nhưng chẳng hiểu sao Mai Hoa Kiếm Tôn lại không chịu thả ra, thành ra hai người bọn hắn cứ vậy mà giữ chặt Tuyệt Hàn ở trên tay.

"Huynh không tính buông tay ra à?" Hắn hỏi.

"Niên Niên." Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên gọi. "Đệ muốn kể chuyện gì với ca không?"

Dự Niên im lặng một hồi rồi lắc đầu.

"Hoa Sơn sẽ không chịu nổi. Huống hồ, đây là chuyện riêng của đệ, đệ sẽ tự mình giải quyết. Huynh là người trong giang hồ, tốt nhất không nên dính dáng của sâu vào chuyện này."

"Nếu người giang hồ không nên nhúng tay, vậy thì có liên quan đến triều đình nhỉ?" Mai Hoa Kiếm Tôn hỏi.

Dự Niên không đáp, nhưng hắn lại gật đầu, tựa như xác nhận điểm mấu chốt duy nhất mà hắn có thể tiết lộ. Mai Hoa Kiếm Tôn cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người bọn hắn đang quá nghiêm trọng, nên cũng đành buông tay mà thở dài.

Mặc dù là đệ tam thiên hạ, nhưng sau lưng Mai Hoa Kiếm Tôn vẫn còn một Hoa Sơn phải bảo vệ nên hắn không thể liều mình được. Tất nhiên, nếu Dự Niên gặp nguy, hắn vẫn có thể ngụy trang rồi trợ giúp một tay. Dù sao đằng sau triều đình cũng là một nhân vật mà hắn không dám động vào. Nếu để so sánh thì người kia, Bạch Đàn chân nhân với người đàn ông bí ẩn cũng tầm tám, chín, mười với nhau cả thôi.

"Đối thủ của đệ đúng là không tầm thường một chút nào." Mai Hoa Kiếm Tôn lắc đầu. "Lần kế ca sẽ tăng thêm cường độ vậy."

"…" Huynh đang nghiêm túc đấy à?

"Không phải trong trường hợp này huynh nên khuyên nhủ đệ buông bỏ hận thù sao? Tác phong đạo nhân Hoa Sơn đi đâu rồi?" Dự Niên cau mày.

"Ca là đạo nhân hồi nào?"

Mai Hoa Kiếm Tôn nhìn Dự Niên như một thằng ngốc, cũng đâu phải đệ đệ không biết hắn là một tên vô lại, hà cớ gì phải đi khuyên mấy câu nhảm nhí ấy chứ.

"Có thù thì báo, lăn tăn làm gì. Nhưng hứa với ca là không được đặt báo thù lên hàng đầu, nó không phải mục tiêu đệ cần hướng đến, được chứ?"

Dự Niên đột nhiên cảm thấy thật buồn cười. Không biết có phải nhân duyên đặc biệt không mà Dự Thần với Mai Hoa Kiếm Tôn thật sự rất giống nhau. Có lẽ do cả hai đều là những người từng trải và chứng kiến được đủ thể loại người trên đời nên mới khuyên như vậy.

Mà dù sao thì Dự Niên cũng không định bỏ ngoài tai. Hắn cũng từng trải nên sẽ không để thù hận làm mờ lí trí. Huống hồ, hàn khí nội sinh được luyện ra nhờ Thái Hàn Kinh thực sự rất hữu ích. Tâm trí hắn có thể thanh tỉnh mọi lúc mọi nơi, nên sẽ cân nhắc được mọi chuyện một cách lí trí hơn. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không được để cảm tính lấn át.

"Đệ hứa."

Nói xong, Dự Niên cầm về lại Tuyệt Hàn rồi giắt vào bên hông, lưỡi đao hướng lên trên. Cách đặt đao như thế này thật sự rất mới mẻ trong mắt Mai Hoa Kiếm Tôn, nhưng thực tế thì đấy mới là cách đặt katana đúng chuẩn. Nhưng mà Dự Niên cũng không kỳ vọng Mai Hoa Kiếm Tôn biết được điều này, không thì hắn buộc phải nghi ngờ xem thử đối phương có phải là một người chuyển sinh không mất.

"… Trả lời hời hợt thế?" Mai Hoa Kiếm Tôn hơi nhướng mày.

"Đệ sẽ không để thù hận hủy hoại đời đệ, nên huynh yên tâm đi. Đệ biết giới hạn nằm ở đâu." Dự Niên bạo gan vỗ vai đối phương mà mỉm cười.

Mai Hoa Kiếm Tôn nhìn sang cánh tay đặt lên vai mình mà nhoẻn miệng cười tươi. Nội lực của hắn đột nhiên tản ra ngoài, tựa như một ngọn gió lạnh thoang thoảng của mùa đông.

"Ồ, luyện tập một năm qua cũng xem như có chút thành tựu, hay để ca kiểm tra lại một lần nữa thì thế nào nhỉ?" Mai Hoa Kiếm Tôn nhếch mép đề nghị.

Dự Niên mỉm cười, nhưng lại không thể động đậy được một li.

Thật tình, vỗ vai thôi mà, có phải vỗ đầu chê lùn đâu…