Chương 76: Một phiên bản khác
Chương 076: Một phiên bản khác
Hai ngày trước tại dốc Thường Xuân.
Là một trong những nơi nguy hiểm nhất Đại Khánh, dốc Thường Xuân được mệnh danh là khu vườn độc dược trong thiên hạ. Các cao thủ độc công rất yêu thích nơi này, nên chỉ cần lượn ra lượn vào một khoảng thời gian thôi là có thể sẽ vô tình bắt gặp được một vị. Tất nhiên, người vô tình bắt gặp có còn sống hay không thì không ai biết được.
Theo như lời đồn, dốc Thường Xuân được bao bọc bởi một làn sương độc mỏng. Nó không che chắn tầm nhìn của người tiến vào, song nếu không mang thuốc kháng độc bên người thì khó mà đi quá một trăm bước. Dĩ nhiên, không mang thuốc kháng độc cũng được, nhưng bù lại phải sở hữu một nguồn nội công khủng khiếp thì may ra chống đỡ lại.
Nhiệm vụ của Mai Hoa Kiếm Tôn nằm tại đây nên hắn đã khởi hành từ trước đó ba ngày. Với khinh công đặc biệt của mình, hắn chỉ mất hơn hai ngày là tới nơi, sau lại tốn thêm vài giờ đồng hồ để nghỉ ngơi là xuất phát tiến vào bên trong.
Tuy nhiên, nhiệm vụ còn chưa kết thúc thì hắn đã đương đầu với một kẻ địch hết sức bí ẩn. Và hệ quả là dốc Thường Xuân bị hủy diệt hơn phân nửa, cây cối linh tài độc thảo giờ đây đều đã chết đến không thể chết hơn.
Trông vào cảnh vật hoang tàn cùng kiếm khí hùng hồn vây quanh người Mai Hoa Kiếm Tôn, ai cũng có thể nhận ra hắn đang đánh nghiêm túc. Ngặt nỗi, dù đã đánh nghiêm túc, hắn vẫn là bên bị thương nhiều nhất. Nguyên một cánh tay hắn giờ này đâu đâu cũng là máu, đã vậy còn buông lỏng hướng xuống đất. Tay hắn bị gãy rồi.
Với một cao thủ kiếm thuật mà nói, gãy tay đúng là một thảm họa, nhưng với Mai Hoa Kiếm Tôn thì không hoàn toàn, dù sao hắn là Hóa Cảnh, không có tay thì vẫn dùng dĩ khí ngự kiếm được. Suy cho cùng, nội lực của hắn vẫn cực khủng.
Chỉ là… có tay hay không có tay không phải vấn đề cần quan tâm ở thời điểm hiện tại, dù gì hắn cũng đã ở thế hạ phong. Và lần đầu tiên trong đời, hắn không nhìn ra bất cứ cơ hội giành lấy chiến thắng nào, xem như đối mặt với Bạch Đàn chân nhân và trụ trì Trúc Lâm cũng không đời nào tuyệt vọng như hiện giờ.
Mai Hoa Kiếm Tôn chủ động lùi ra sau một bước chân, hắn híp mắt lại nhìn bóng đen mờ ảo ở trước mặt. Dốc Thường Xuân bị hủy hoại nên mấy loài cây xả sương độc cũng không còn, song người này lại lợi dụng lượng sương độc còn sót để tạo thành một lớp màn che chắn gương mặt. Vì vậy, Mai Hoa Kiếm Tôn không thể nào trông ra đối phương.
Ngoại trừ dáng hình cao lớn và áo choàng tím khoác ngoài bộ đồ màu xám đậm, hắn không tìm ra được thêm bất cứ thông tin nào. À không, thêm mái tóc bạc trắng được thả phía sau lưng nữa. Nhưng hắn lại không cho đấy là điều kiện cần lưu tâm. Suy cho cùng, người mạnh hơn hắn trong thiên hạ… có ai không già chứ.
"Ta đi đây đi đó trong Đại Khánh không ít, nhưng ta không nhớ đã gặp qua một người như ông. Ông là ai?" Mai Hoa Kiếm Tôn dò hỏi.
"… Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ngươi đang cầm thanh đao kia."
Người đàn ông bí ẩn im lặng một hồi lâu mới chỉ tay vào thanh Tuyệt Hàn đang được giắt một bên hông của Mai Hoa Kiếm Tôn. Nó hiện giờ đang được bảo vệ rất cẩn thận, mà thực ra, trong lúc đánh nhau, Mai Hoa Kiếm Tôn đã nhận thấy được mục đích của đối phương rồi.
"Biết ngay kiểu gì cũng có người dòm ngó mà." Mai Hoa Kiếm Tôn tặc lưỡi. "Nhưng đáng tiếc, nó đã có chủ. Ta chỉ tạm thời mượn nên không thể đưa nó cho ông." Hắn kiên quyết lắc đầu.
"Mượn sao?" Người đàn ông trầm ngâm. "Từ đấy có trong từ điển của ngươi?"
"Ta biết thiên hạ gọi mình như thế nào, nhưng ta… không đến nỗi tệ hại như thế. Lời đồn không hẳn chính xác, ông đừng hiểu lầm." Mai Hoa Kiếm Tôn khụ khụ vài tiếng rồi nghiêm túc lại. "Ta làm người vẫn nghĩ đến nhân nghĩa, huống hồ, chủ nhân của thanh đao này là một người rất quan trọng với ta, dù đánh đổi bằng cả tính mạng, ta buộc phải giữ nó thật an toàn."
"Người quan trọng…" Người đàn ông nghĩ ngợi.
Lão khoanh tay trước ngực, mãi vẫn không tiếp tục động thủ, thậm chí lão cũng không ở tư thế phòng thủ nên Mai Hoa Kiếm Tôn có thể nhân cơ hội này mà phản kích. Tuy nhiên, hắn lại không làm thế, một phần là hắn không thích đánh lén, nhưng một phần là hắn biết mình sẽ chết nếu dám làm vậy.
Người đàn ông này quá mạnh, mạnh đến mức chỉ cần đứng đó thôi là nội lực đã lan tràn ra không khí xung quanh, kiểm soát hết toàn bộ khu vực bị phá hủy của dốc Thường Xuân. Mai Hoa Kiếm Tôn là kỳ tài luyện võ hiếm có, đến giờ được gọi là đệ tam thiên hạ tự dưng không phải hư danh. Song hắn có thể thừa nhận là mình không làm được chuyện này, thực lực của hắn không cho phép… nhưng nếu có thời gian, hắn sẽ nghiên cứu một chút.
Mới đầu, Mai Hoa Kiếm Tôn nghĩ người đàn ông này là cao thủ bảo vệ Khánh Đế trong bóng tối, nhưng nhìn lại thì không giống một chút nào. Bởi khí tức và phong thái của người này rất lãnh đạm, tựa như thể một thần nhân đứng ngoài quan sát xuống chúng sinh.
Mai Hoa Kiếm Tôn không thích bị nhìn xuống như thế… nhưng hắn không thể làm gì được. Trong thế giới mạnh được yếu thua như võ lâm, hắn không có tư cách lên tiếng trước mặt người đàn ông bí ẩn này.
"… Ngươi và Dự Niên có quan hệ gì?" Người đàn ông bí ẩn hỏi.
"… Ông biết Niên Niên?" Mai Hoa Kiếm Tôn híp mắt lại, sát khí đột nhiên lan ra ngoài. Cả người hắn bỗng dưng tăm tối và lạnh lẽo một cách lạ thường.
Có khi nào… đây là hung thủ sát hại toàn nhà đệ đệ hắn?
"Ngươi không cần biết chuyện đấy, chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được. Mạng sống của ngươi sẽ phụ thuộc vào nó." Người đàn ông bí ẩn lạnh nhạt bảo.
"Sao ta phải…"
Oành!
Cả người Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên bị đánh văng ra phía sau, lồng ngực bất giác bị lõm xuống một chút. Xương sườn kêu vang những tiếng nứt rõ ràng vọng đi khắp chốn. Mai Hoa Kiếm Tôn khuỵu người xuống mà ho ra máu. Nội lực bắt đầu bị tán loạn, dù hắn tập trung lại bao nhiêu thì cũng không cách nào ổn định được thương thế trong thời gian ngắn.
"Ông… còn chưa đánh toàn lực!?"
Mai Hoa Kiếm Tôn có thể chấp nhận sự thật còn người khác mạnh hơn mình, nhưng mạnh đến độ chưa dùng sức mạnh thực sự đã có thể đả thương hắn thì hắn không thể chấp nhận nổi.
Trên đời này thực sự có người mạnh đến mức vô lý như thế?
"Nếu ta đánh toàn lực, ngươi đã sớm chết từ chiêu đầu tiên."
Người đàn ông bí ẩn bình tĩnh bước tới. Người lão vững chãi như núi cao, mỗi một bước đến bình ổn và chậm rãi, nhưng nó lại mang đến một cảm giác vô cùng áp bức, tựa như thời gian của con người, cứ trôi rồi lại trôi, cuối cùng lại chạm tới điểm cuối cùng của sinh mệnh.
"… Ông xem thường ta?"
Mai Hoa Kiếm Tôn ôm ngực mình mà ho ra máu, gương mặt hắn tái nhợt như một tờ giấy. Chiêu vừa rồi không những tác động lên tâm mạch hắn, mà đến những mảnh vỡ của xương cũng xém chút đâm vào trong tim. Khi ấy, dù cho hắn là thần tiên thì cũng phải chết không nghi ngờ. Tất nhiên, hắn biết rõ là do đối phương kiểm soát lực tốt. Nhưng với một Mai Hoa Kiếm Tôn tung hoành thiên hạ bấy lâu nay như hắn thì chiêu vừa rồi chính là một sự sỉ nhục.
"Ta chưa bao giờ đặt ngươi vào mắt. Nếu ngươi không giữ thanh đao ấy trong tay, ta cũng không cần tự mình đến dốc Thường Xuân để gặp ngươi." Người đàn ông thản nhiên đáp lại. "Ngươi còn một cơ hội. Lần này, ta sẽ nhắm vào đầu."
Khác với tim, đầu là cơ quan thần kinh trung ương của một sinh vật sống. Mai Hoa Kiếm Tôn có thể dùng nhiều cách khác nhau để bảo vệ vùng ngực chứ riêng đầu thì gần như vô dụng. Dù sao cơ thể hắn không có khỏe đến độ đao thương bất xâm. Cơ mà dù có là đao thương bất xâm thì hắn vẫn tin chắc người đàn ông trước mặt này không để tâm.
Mai Hoa Kiếm Tôn không chắc được đối phương có phải là kẻ thù của Dự Niên hay không, nên hắn đang rất lưỡng lự. Hiện giờ, hắn đang bị đặt trên một bàn cân hết sức đau đầu, một bên là đệ đệ, một bên là Hoa Sơn.
So với Dự Niên, Hoa Sơn tất nhiên có được một vị trí quan trọng không cách nào thay thế. Nhưng Dự Niên có một địa vị rất đặc biệt ở trong lòng Mai Hoa Kiếm Tôn. Bởi hắn vừa là quá khứ, song cũng là một tương lai khác mà Mai Hoa Kiếm Tôn kỳ vọng.
Dự Niên là người sẽ đi con đường mà Mai Hoa Kiếm Tôn chưa từng đi, tận hưởng những điều mà hắn chưa bao giờ có cơ hội được thử. Có thể nói, Mai Hoa Kiếm Tôn không những xem Dự Niên là em trai mình, mà còn xem Dự Niên là một phiên bản khác của chính hắn. Vì vậy, hắn sẽ không bao giờ phản bội lại.
"… Ta sẽ không nói, nhưng ta cũng không định chết tại đây."
Nói xong, Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên nắm lấy Tuyệt Hàn rồi rút đao ra ngoài. Một tay Thần Hoa Lê Minh, một tay Tuyệt Hàn.
Đến rồi, song kiếm pháp làm nên tên tuổi của Mai Hoa Kiếm Tôn.
"Vậy sao." Người đàn ông bình thản đáp.
Rồi lão bước một chân về trước, sương độc lập tức tản ra ngoài, để lộ một gương mặt cực kỳ xa lạ với Mai Hoa Kiếm Tôn.
"Thế thì chết đi."