Chương 74: Huynh ám đệ giấu

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 74: Huynh ám đệ giấu

Chương 74: Huynh ám đệ giấu

Chương 074: Huynh ám đệ giấu

Dự Niên bất lực trước Mai Hoa Kiếm Tôn, song hắn vẫn rất nghe lời, chí ít bây giờ hắn không đánh lại đối phương. Chưa kể, Mai Hoa Kiếm Tôn thật ra cũng là người tốt, dù rằng tính cách hơi quái đản một chút. Dự Niên đã quan sát Mai Hoa Kiếm Tôn được một thời gian, đại khái cũng hiểu được Hạo ca nhà mình… dở hơi đến bực nào.

Không bàn đến mấy người bị Mai Hoa Kiếm Tôn ngó lơ, dù sao những người đấy không đáng để hắn tốn thời gian. Tuy nhiên, với những người hắn để tâm, tựa như Dự Niên, thì khác hoàn toàn. Gọi nâng như nâng trứng, hái như hái hoa cũng không tính là sai. Có điều, thỉnh thoảng, khi Mai Hoa Kiếm Tôn nổi hứng lên thì cái tình huống như bây giờ chính là hệ quả.

Cầm cục đá lạnh đang dần tan ra dưới thời tiết ấm áp của mùa xuân, Dự Niên nhanh chóng thôi động hàn khí nội sinh để đóng băng nó lại. Vì là người hai kiếp nên Dự Niên vẫn sở hữu một lượng kiến thức vật lí nhất định. Chí ít, hắn hiểu rõ đặc tính của băng: càng lạnh càng cứng.

Mai Hoa Kiếm Tôn nói không sai. Hàn khí là một thứ vũ khí rất đáng gờm nếu được tôi luyện bằng tuyệt học. Nếu có thể khống chế hàn khí đến mức làm biến không khí thành băng giá thì khả năng phòng thủ lẫn tấn công của Dự Niên sẽ tăng lên gấp bội. Chưa kể, băng còn một đặc tính nữa mà ít ai để ý, đó là phá hủy cấu trúc vật chất.

Trên đời này, phàm là thứ gì khó phá thì chỉ việc đóng băng nó đến một mức độ nào đó rồi đập vỡ ra. Thế là xong. Dự Niên từng thấy được những cảnh tương tự trên các bộ phim chiếu rạp ở kiếp trước rồi, và hắn cũng thử trên thực tế ở kiếp này. Vì vậy, trong lúc không ai để ý, hắn đã bí mật luyện tập. Cho nên, khả năng khống chế hàn khí của hắn hiện nay… cao hơn những gì mà Mai Hoa Kiếm Tôn có thể tưởng tượng.

Chỉ bằng vào việc điều động Thái Hàn Kinh cũng như kinh nghiệm sử dụng hàn khí trước đó, cục đá lạnh trong tay Dự Niên đã không còn chảy nước ra nữa, mà dần dần bị đông cứng, để lộ cấu trúc trắng như mạng nhện chằng chịt ở bên trong.

"… Thằng nhỏ này học được nhanh thế?"

Ngồi chơi trên cây, Mai Hoa Kiếm Tôn chỉ biết mỗi kinh ngạc. Mặc dù hắn đã quan sát khinh công của Dự Niên để áng chừng khả năng vận dụng hàn khí nội sinh, nhưng xem ra đệ đệ hắn vẫn còn giấu đi khá nhiều thực lực nguyên bản.

"Chậc. Đúng là chứng nào tật nấy." Mai Hoa Kiếm Tôn tặc lưỡi trong lòng.

Dẫu vậy, bản thân hắn lại cao hứng hơn bất kỳ ai. Bởi Dự Niên càng biết giấu mình thì đợi đến lúc hành tẩu giang hồ, đệ đệ hắn nhất định sẽ đánh ra ngoại hiệu ngay và luôn.

Ngoại hiệu là thứ định danh một cao thủ trên giang hồ, nó vừa đại diện cho võ học, cũng vừa đại diện cho chiến tích. Trên đời này, phàm là người có ngoại hiệu hầu hết đều là cao thủ võ lâm ở cấp độ thượng thừa. Như Mai Hoa Kiếm Tôn chẳng hạn. Cái tên đấy chính là ngoại hiệu. Hoặc như cao thủ nhu thuật trứ danh một thời - Diệu Thủ Mai Thư Hương.

Nhẹ nhàng xoa cằm mình, Mai Hoa Kiếm Tôn nhìn lại Tuyệt Hàn trong tay hắn rồi lại nhìn Dự Niên đang luyện tập chăm chỉ ở dưới con suối. Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi lẩm bẩm:

"Quyền pháp, trảo pháp, cước pháp, khinh công đều rất tốt, nhưng đao pháp lại càng tinh diệu hơn. Đáng tiếc, thằng bé hiện thời chưa thể dùng đến, không thì thì mình đã giúp nó đặt sẵn một cái ngoại hiệu kêu tai rồi."

Nói đến đây, mí mắt của Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên giật nhẹ, hắn nhìn lại Tuyệt Hàn rồi chuyển cây đao sang tay còn lại. Còn cái tay trước đó… thế mà bị hàn khí nhiễm vào lòng bàn tay. Lấy lịch duyệt đi lại giang hồ nhiều năm, Mai Hoa Kiếm Tôn không biết là thần binh lại có được đặc tính khủng như thế dù chưa động võ.

Thần Hoa Lê Minh ở bên hắn cũng ngót nghét hai mươi năm rồi, ấy vậy mà hắn chưa lần nào nhìn ra thứ sức mạnh ảo diệu này, thế mà Tuyệt Hàn lại có. Không lẽ… giữa thần binh với thần binh còn có sự khác biệt nào mà hắn không biết sao?

Nghĩ đến đây, lòng hiếu kỳ của Mai Hoa Kiếm Tôn lại nổi lên. Quả thực, cho dù là đệ tam thiên hạ thì hắn cũng không cầm được quá nhiều thần binh, đúng hơn thì hắn chỉ mới chạm qua ba cây thần binh khác trừ Thần Hoa Lê Minh mà thôi. Nhưng hắn không nhớ là cảm giác những lần đó sâu đậm như bây giờ.

"Có vẻ như phải quan sát nó thêm một quãng thời gian nữa rồi."

… Mà điều kiện để đảm bảo được điều đó xảy ra là Dự Niên không được phép qua ải sớm.

Chăm chú nhìn đệ đệ yêu quý đang dày công vận dụng hàn khí đến một cấp độ hết sức điêu luyện, Mai Hoa Kiếm Tôn không khỏi thầm chắp tay hối lỗi trong lòng.

Đệ đệ yêu quý, thứ lỗi cho ca xấu tính....

Một quãng thời gian sau.

Lúc này, mặt trời đã lên đến thiên đỉnh, nhiệt độ trong ngày cũng đã chạm đến điểm cao nhất. Tuy nhiên, cục đá nước trong tay Dự Niên thì lại lạnh đến mức không khác gì một tảng băng di động. Nếu nó chạm vào nước, mặt nước sẽ đóng băng. Thậm chí, nếu nó chạm vào đá tảng ven bờ suối, đá tảng cũng sẽ bị trầy xước ở một cấp độ nhất định.

Dự Niên không có kẹp nhiệt độ ở đây nên không chắc được cục đá nước này hiện giờ lạnh đến mức nào, nhưng với hình dạng trắng xóa không khác gì khối cầu tuyết thì hắn nghĩ hẳn sẽ rất thấp. Hiện giờ, vì giới hạn của hàn khí nội sinh, đây là kết quả tốt nhất hắn có thể tạo ra rồi, có lẽ sẽ đủ để Mai Hoa Kiếm Tôn hài lòng.

"Hạo ca, đệ xong rồi!" Dự Niên gọi.

Mai Hoa Kiếm Tôn lập tức rời khỏi cành cây mà đến trước mặt Dự Niên. Hắn đạp lên nước, thản nhiên bước tới như đang đi tản bộ, song cả người không hề bị ướt một chút nào.

Cảnh giới tiếp theo của khinh công sau Đạp Tuyết Vô Ngân – Đăng Bình Độ Thủy.

Là một Hóa Cảnh, Mai Hoa Kiếm Tôn chắc chắn đạt đến trình độ khinh công này. Về phần Lăng Không Hư Độ, cảnh giới tối cao của khinh công, thì Dự Niên không chắc lắm. Vì nó phi vật lý quá trời, cho dù dùng logic của thế giới này để giải đáp thì cũng thấy khó tin.

Đang lúc chăm chăm suy nghĩ vào trình độ khinh công của Mai Hoa Kiếm Tôn, Dự Niên không hề để ý rằng đối phương đã vung cái cành cây nhặt bừa ở bên vệ đường về phía cục đá nước.

Oành!

Chỉ một cái quật đơn giản, cục đá nước lập tức vỡ tan thành từng mảnh. Trong khi đó, cái cành cây kia thì vẫn còn giữ nguyên hình dạng như cũ.

Dự Niên chớp mắt trong kinh ngạc. Cái quần què gì vừa diễn ra vậy?

"Cứng đấy, nhưng vẫn còn chưa đủ. Làm lại đi." Mai Hoa Kiếm Tôn lắc đầu rồi quay lại cành cây cao ban đầu, không nói thêm lời nào.

Dự Niên á khẩu trong sững sờ rồi nhìn lại mấy mảnh vỡ của cục đá nước. Hàn khí bốc ra từ nó bây giờ còn kinh khủng hơn lúc được cô đọng trong tay hắn nhiều, thành ra cả cái ao nhỏ do con suối này tạo thành đã bị đóng băng hoàn toàn, gây cản trở nguồn nước.

Thấy thế, Dự Niên lập tức dùng Thái Hàn Bạch Thủ Trảo để phá băng, khôi phục lại dòng chảy của nước, tránh gây ảnh hưởng cho bà con thôn dân ở hạ nguồn. Tuy nhiên, trong lúc phá băng, hắn vẫn chưa thể khôi phục lại tinh thần. Vì cái lý gì Hạo ca hắn phá hủy dễ như thế?

Đồng ý là Mai Hoa Kiếm Tôn có thể dùng nội lực để bao trùm lên cành cây, nhưng kinh mạch của con người vốn bị giới hạn mà, sao có thể phát ra một nguồn nội lực khủng bố như thế trong thời gian ngắn được. Hơn nữa, chỉ dùng trong một chiêu duy nhất.

Càng nghĩ, Dự Niên càng cảm thấy rối rắm. Hắn bắt đầu không nhìn thấu được mọi chuyện nữa rồi. Và thực tại tàn khốc một lần nữa lại quay trở về với hắn. Có vẻ như… chiều nay cũng không xong được đâu.

Bất giác buông một hơi thở dài, Dự Niên tiếp tục chìm đắm trong phá băng và suy nghĩ ngổn ngang không lời giải đáp.

Trong khi đó, Mai Hoa Kiếm Tôn ngồi trên cành cây cao mà không dám thở mạnh. Tuy rằng đã đoán ra đệ đệ hắn vẫn còn giấu nghề, nhưng không ngờ lại giấu nhiều đến thế. Thật lòng mà nói, cục đá nước lạnh lẽo khủng khiếp vừa rồi còn vượt qua cả kỳ vọng của hắn cơ. Với một Nhập Lưu mà nói, Dự Niên đã quá kinh khủng.

Tuy nhiên, Mai Hoa Kiếm Tôn vẫn chưa nghiên cứu ra bí mật của Tuyệt Hàn, nên hắn chưa thể để đệ đệ mình thành công được. Huống hồ, nếu Dự Niên đã mạnh đến thế, vậy thì hắn thuận thế đẩy tiêu chuẩn cao hơn chút. Suy cho cùng, hắn cũng vì muốn tốt cho đệ đệ mình mà thôi.

Trông lại dáng vẻ lủi thủi một mình của Dự Niên sau khi phá băng xong, Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên cảm thấy… hơi tội lỗi, điều mà cả đời hắn chẳng mấy khi xuất hiện.

"Không được xiêu lòng, không được xiêu lòng, không được xiêu lòng…" Hắn thầm niệm.

Chuyện quan trọng phải nói ba lần.