Chương 170: Thách Thức - Dại Gái

Thiên Tà

Chương 170: Thách Thức - Dại Gái

"Hừ, dế loại thế tục giới mà thôi dĩ nhiên còn có gan dùng giọng này nói chuyện với ta, lũ nô bộc ngu xuẩn các ngươi nghĩ nhận cơn thịnh nộ của Hồ Điệp Cốc"

Tứ điệp vừa nói câu này Bá Hổ lập tức dựng lên chân mày.

"Ngươi là thứ gì, cũng đòi đại diện cho cả Hồ Điệp Cốc"

"Hừ, bổn thiếu là tinh anh trong cốc, không nói điều động toàn cốc nhưng chỉ cần bổn thiếu hô một tiếng tuyệt đối một phần tư nhân lực trong cốc sẽ nhất kiếm san bằng ổ chó này của ngươi"

"Tốt, ta cũng muốn xem lực lượng một phần tư cốc ô hợp đó của ngươi, phải rồi tốt nhất là kéo vài tên tiên thiên mạnh chút tới nữa, chứ loại tiên thiên như ngươi...ta không có hứng thú ra tay"

Bá Hổ làm ra biểu tình lãnh khốc lẫn khinh thường đến cực độ, rất hiếm có lúc con người trầm ổn như ông làm ra biểu tình khinh bỉ người như thế này.

"Gừ, ngươi...hừ..." một đám người Hồ Điệp Cốc lập tức nộ khí xung thiên

Cùng là tiên thiên cảnh sơ kỳ nhưng mà một tay Bá Hổ có thể cùng lúc miểu sát cả 6 người mà được mang cái mỹ danh Lục Điệp Y Thánh này.

Thậm chí dọn dẹp cả một đám 30 tên này cũng đều không mất bao nhiêu sức của ông, đây là tự tin của Bá Hổ cũng là tự tin của bất kỳ tông sư nào bên cạnh Thiên Tà.

Tuy nhiên, đây dù là sự thật nhưng đối với mấy tên kiêu ngạo quên mình Hồ Điệp Cốc thì lại vẫn còn không biết điều đó hay hoặc họ đã không dám thừa nhận điều đó.

Tâm lý không phục lại thêm đã quen nhận lấy xu nịnh bợ đỡ như họ lập tức liền bị loại sự thật thế này làm cho tức nổ phổi.

"Hừ, tiện nhân...ngươi nói gì, dám lặp lại lần nữa" Tam Điệp, Tứ Điệp lập tức không chịu nổi khiêu khích, máu nóng xung thiên nhẩy cẫng lên muốn đánh nhau.

"Hừ..." một trận uy áp cường liệt đổ tới, mấy tên này lại một lần nữa bị chấn văng

Hoàng Chính Minh xiết chặt lấy nắm tay, trong lòng hận ý ngập trời, cảm giác uy nghiêm bị xâm phạm này lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải.

"Hoàng Chính Minh ta thề, sau này nhất định sẽ đạp các ngươi dưới chân làm bô ỉa, mang nhục nhã gấp ngàn gấp vạn lần hoàn trả" hắn nghiến răng nghiến lợi rít ra từ kẽ răng.

Nhưng lời này của hắn không chút nào làm đám người Bá Hổ để ý, Lan Anh và Lăng Phi nhìn thấy vậy còn cảm giác thấy thiên địa xoay chuyển, tiên thiên không ngờ còn có ngày bị làm nhục tới như vậy mà không dám phản kháng.

Một chút ý thức tới "tông sư không thể nhục" lưu truyền trong nhân gian nhất thời bị đạp đổ.

"Ông nội, bọn họ là ai vậy sao lại hung hăng càn quấy như vậy ah, con còn chưa từng thấy ai mà cái mũi vểnh lên trời tới như vậy ah" Lan Anh thỏ thẻ giọng rất nhẹ nhàng mềm mại, nhưng mà trong không khí tĩnh lặng này một câu đó lại dễ dàng khiến tai mọi người đều nghe thấy.

Một câu đơn giản nhưng nhất thời nhấc lên thù hận di thiên bốc cháy mãnh liệt ngun ngút trong mắt mấy tên thanh niên Hồ Điệp Cốc này.

"Là người Hồ Điệp Cốc đó con, là ẩn thế y tông đó" Trần Anh làm ra vẻ cưng chiều đối với cô, giải thích cũng rất tận tình nhấn mạnh mấy chữ cuối.

"Cốc..cốc...Chủ nhân" Bá Hổ gõ cửa

"Két." cánh cửa vốn là thép cứng cách âm trình độ pháp bảo bình thường cự tuyệt đám người Hồ Điệp Cốc thì bây giờ lại mở cửa.

Cửa vừa mở, toàn bộ không gian lập tức như phát sinh lắng đọng, một loại kỳ dị mà huyền ảo đến cực điểm linh lực vận chuyển phát sinh sau đó, cả đám người liền như chao đảo nhoáng nhoàng

Lúc mà đám người Hồ Điệp Cốc hồi thần lại thì trước mặt đã không còn đám người Bá Hổ nữa, cánh cửa cũng đã đóng lại y như chưa từng mở ra.

Còn đám người Bá Hổ khi hồi thần lại thì lập tức như ngây người, chân họ đã đạp vào một không gian khác, trên trời vẫn là một ít tinh thần lưu chuyển, dưới đất vẫn là thổ địa tươi mới, bên cạnh còn rải rác những gốc linh dược vừa được trồng, trên cao rủ xuống linh khí vân vụ tưới tắm.

Xa xa vẫn thấy những ngọn núi cao ngất, những con sông ngoằn ngoèo và cuối đáy mắt còn là 2 bờ đại dương xanh thẳm lấp ló.

Linh khí nơi đây thuần khiết đến cực điểm, linh động đến cực điểm giống y hệt như vật sống, khi nhìn thấy người còn tự ý trốn tránh dù muốn hấp thu cỡ nào cũng không được.

Tuy nhiên khi vừa bước vào đây, một đám người ai nấy đều tự động mở hết lỗ chân lông, linh khí không vào nhưng mà vẫn có một loại năng lượng nhu hòa đang xoa nắn kinh mạch không ngừng đi vào sau đó mềm mại tuần hoàn một vòng rồi mới đi ra.

Năng lượng này tựa như có ý thức, nó tùy theo thể chất, tùy theo công pháp và tùy theo tâm trạng chủ nhân mà di chuyển, lộ tuyến của nó sinh ra hiệu quả vô cùng to lớn đối với cốt tủy huyết nhục và thậm chí là cả linh hồn.

Năng lượng đi vào vận chuyển một vòng sau đó lại y nguyên như vậy đi ra, không hề chút nào mất đi. Nhưng mà thân thể sau mỗi lần như vậy lại tăng trưởng thực lực lên trông thấy.

Điều đáng sợ đó là loại năng lượng này vẫn cứ không ngừng không nghỉ mà vận chuyển, tuần hoàn không ngừng nghỉ, nhờ đó thân thể cũng phát sinh cảm giác tăng trưởng mỹ diệu đến mê li, thần hồn còn như muốn lạc lối.

"Chủ...chủ nhân.." Bá Hổ là người đầu tiên dứt ra khỏi được trạng thái mê mẩn này, miệng lắp bắp xin lỗi

Mọi người cũng vì thế mà bừng tỉnh, lập tức ai nấy đều sinh một cảm giác ước ao, mắt sáng ngời.

"Uhm, vào trong đi"
Thiên Tà đang loay hoay trồng một gốc linh dược, tay chân còn dính đất, thấy người tới hắn cũng không ngừng tay.

Thấy chủ nhân làm việc, một đám "nô bộc" liền nhẩy cẩng lên muốn nhào vô làm thay

"Chủ nhân, để cho ta...việc này sao có thể để ngài làm chứ"

"Không sai, chủ nhân ah nô tài rất có sức có thể làm việc rất cật lực đảm bảo không làm chủ nhân thất vọng" Trần Anh lập tức liền quỳ một gối xuống miệng nói lời nịnh hót, tay lại nhanh nhẹn bới cái hố lên trồng cây, bộ dáng rất là tận tâm tận lực.

"Uhm, việc này phù hợp với Phi Nhiếp hơn, các ngươi thể chất cương dương không phù hợp"

"Vậy chủ nhân, ta đi gọi Phi Nhiếp tới đây?"

"Cũng không cần, việc này để ta làm được rồi" Thiên Tà bây giờ hiền lành dễ gần hoàn toàn trái ngược với sự lạnh lùng sát phạt quả đoán như lúc nãy.

Lúc này Lan Anh dịu dàng tiến tới
"Anh Tiêu, em giúp anh được không?"

Thiên Tà có chút bất ngờ ngước mặt lên nhìn, ánh mắt 2 người chạm thẳng vào nhau một lúc mới thôi

"Uhm, em thì được!!!"

Lập tức một đám nô bộc nghệt cái mặt ra

Chủ nhân của họ ah, thì ra cũng có lúc dại gái