Chương 169: Nô Bộc

Thiên Tà

Chương 169: Nô Bộc

"Cái gì, Mị Nhi muội...muội không bị chối bỏ sao...sao có thể.."
Hoàng Chính Minh khó tin, mấy tên trong Tam Điệp, Tứ Điệp cũng há miệng bất ngờ.

"Ai biểu các huynh trêu chọc hắn, đáng đời các huynh" Hồ Mị Nhi nói ngoái lại

Việc Hồ Mị Nhi không bị linh khí chối bỏ cũng lập tức khiến đám người này quần tình ghen ghét đồng thời cũng càng thêm thù hận di thiên đối với Thiên Tà.

Một đám kéo đi báo thù, sắc mặt một bộ nghiến răng nghiến lợi, mắt tóe hung quang.

Cũng lúc này, từ ngoài cửa một tốp người tiến vào số lượng có hơn 300

"Trần Lập, ông tới tìm chủ nhân nhà ta sao?" Hạo Trung Niên dẫn đầu tiến lên hỏi, không ngờ lại gọi Thiên Tà là chủ nhân rất tự nhiên

"Uhm, được sự cho phép nên tôi đến đây, chủ nhân của ông đâu" Trần Lập nói chuyện với Hạo Trung Niên rất không trên dưới, thậm chí trong vô hình còn có một sự chênh lệch vai vế trong thái độ.

Trước kia thì những bậc tông sư như Hạo Trung Niên đều là những bậc đáng kính đáng hướng tới đối với Trần lão, nhưng bây giờ đã khác

Tại vì..
Đối với Lý Lăng Tiêu, lão là bạn hữu
Còn Hạo Trung Niên bọn họ, lại là nô bộc

Chỉ sự khác biệt này thôi cũng đã quyết định thành tựu tương lai của họ khác nhau, và vì thế bây giờ địa vị của họ cũng khác nhau

Tất cả đều chỉ vì một người.

Lần này lão đi tới là dẫn theo một đám Lang Nha quân.

Đi đến đây, còn có cả Lăng Phi.

Cậu ta là người dẫn đội, phía sau một đám người ai nấy đều ngay ngắn gấp gọn, hành động gọn gàng quy củ không chút nào động tác thừa.

"Được, tôi dẫn ông đi gặp chủ nhân"

Từ trưa nay nhận được tấn cấp huyết mạch sau đó, đám người này ai nấy đều nhận thức sâu sắc được lợi ích to lớn khi lưu lại đây, cũng đồng thời càng thêm muốn nịnh nọt vị chủ nhân trẻ tuổi mà trước đây họ còn rất nhiều không tin phục này.

Trước kia là họ còn một bộ bề trên cao ngạo đỉnh địa trước mặt Trần Lập, nhưng mà bây giờ thì đã khác.

Từ lần chiến đấu với dị năng giả họ đã muốn liều mạng lập công, thể hiện ra lòng trung thành và sự được việc của mình, một lòng muốn nịnh bợ tìm kiếm sự vừa lòng của Thiên Tà.

Bây giờ thấy Trần Lập đến, mấy tên này đều như muốn tranh giành để dẫn kiến đến chủ nhân, rõ ràng một bộ nô tài ngoan.

Dẫn tiến thì chỉ có Trần lão, Lan Anh và Lăng Phi, nhưng cả 4 người họ cùng đi theo, giống như sợ Hạo Trung Niên một người được chủ nhân sủng nịch vậy

Vốn là mặt mũi ai cũng ra bộ hiền lành dễ gần đến cực điểm nhưng mà

Vừa tới gần cửa phòng, một đám âm thanh loạn xị vang lên làm họ ai nấy vừa mừng rỡ vừa giận dữ.

"Lý Lăng Tiêu, tên hèn nhát đê tiện...mở cửa cho ta"

"Bổn thiếu hôm nay với ngươi không xong, dám có gan ám toán bổn thiếu ta xem thiên địa này còn có chỗ nào cho ngươi dung thân..."

"Ra đây cho ta, hèn nhát ti tiện kia...ra đây...rầm..rầm..rầm..."

Sau đó là mấy tiếng đập cửa ầm ầm hung bạo vang lên

Lúc này có một tên nhìn thấy Hạo Trung Niên đám người đi tới liền chỉ ngón tay tới hung hăng quát nạt.

"Ngươi, mở cửa cho ta"
Hoàng Chính Minh mệnh lệnh, mặc dù biết mấy người Hạo Trung Niên là tông sư nhưng mà lão lại là nô bộc của Thiên Tà, đến cả Thiên Tà hắn còn không xem ra gì huống chi là nô bộc của hắn.

Nhưng mà Thiên Tà bình thường tâm cảnh cao thượng khinh thường chấp nhặt tiểu nhân, khả năng kiên nhẫn và bình thản vô cùng tốt lại cũng không có nghĩa là nô bộc của hắn cũng như vậy.

Bất chợt một luồng cự đại uy áp phún ra, tựa như nộ long gào thét, như trường hà vỡ đê ầm ầm giáng xuống

Lần này, là cả 4 người Trần Anh, Kim Sư, Hạo Trung Niên, Từ Đạt Trung cùng bộc phát ra uy áp, ai nấy đều là hung hăng thể hiện một dạng nô bộc trung thành sao có thể không phát điên khi chủ nhân bị nói xấu.

Họ nổi điên là vì nịnh nọt chủ nhân và cũng nổi điên thật sự vì uy nghiêm của chính mình.

Mặc dù trong ẩn thế tông môn và thế gia phàm tục có sự chênh lệch to lớn nhưng mà dù sao họ cũng là tông sư, trong phàm tục này họ cũng đã là những đỉnh cấp cự đầu uy nghiêm đến cả một quốc gia đều nịnh bợ nghiêng mình.

Mấy tên ranh con này thì là cái gì, bất quá cũng chỉ là một đám công tử thế tục được gia nhập tông môn mà thôi, gốc gác có cao nhưng cũng không quá đáng chỉ là đại thiếu một tộc, còn chưa thể đại diện được cho một đại thế lực nào cả.

Với lại xét về thế lực sao, nếu một đám thiếu gia này so về gia tộc thì Hạo Trung Niên họ không chút nào sợ hãi, nếu so về tông môn..hừ

Họ có mạnh, lão cũng không tin có thể mạnh được hơn vị chủ nhân mới nhận của mình.

Với năng lực trợ người tăng cấp như hắn, tông sư chẳng khác nào rơm rạ muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, thế lực hùng mạnh của chủ nhân đơn giản là chỉ cần thời gian, hơn nữa chẳng cần thời gian gì quá dài.

Họ phải sợ sao, phải lép vế sao, phải chịu sai khiến sao...buồn cười

"Oành...khực.." 4 người này đều là tông sư lâu năm, căn cơ vững chắc, hơn nữa lại càng nhận được cơ duyên từ chủ nhân được kích phát huyết mạch và mở rộng tự thân thực lực. So với một đám công tử chỉ biết dùng dược liệu tăng cấp như chúng thì chênh lệnh không phải nhỏ.

Uy áp này vừa ra, một đám liền loạng choạng ngã ngồi, có tên còn trực tiếp bị thương hộc máu.

"Ở Sơn Hải Linh Cư này, ta là nô bộc...nhưng không phải với các ngươi, không muốn chết thì cút.."
Hạo Trung Niên gầm lên, uy nghiêm sắc bén như tiêm nhận, câu chữ đều sát khí tung hoành, một đời thượng vị giả khí thế liền triệt để bộc phát ra.

"Tránh ra, ta cần tìm chủ nhân...chó ngoan đừng cản đường, bổn tọa đang vui không muốn đánh người" Trần Anh đứng trước mặt ông cháu trần lão cũng cố ra dáng phong độ trưởng bối bề trên.

"Hừ, dế loại thế tục giới mà thôi dĩ nhiên còn có gan dùng giọng này nói chuyện với ta, lũ nô bộc ngu xuẩn các ngươi nghĩ nhận cơn thịnh nộ của Hồ Điệp Cốc"
Tứ Điệp gượng chống đứng vững, miệng gân cổ uy hiếp.