Chương 168: Linh Khí Chối Bỏ

Thiên Tà

Chương 168: Linh Khí Chối Bỏ

Cái phẩy tay này xong Thiên Tà liền xoay mặt đi, nhưng không phải đó đơn giản chỉ là một cái phất tay.

"Hừ, ranh con biết nhục rồi sao, nhớ lần này cho ta...lẫn sau gặp bổn thiếu nhớ phải có đủ khom lưng ah"

"Hahahahaha....sợ rồi, sợ rồi...ta còn thật tưởng hắn là cứng đầu chứ, cũng chỉ là miệng hùm gan sứa ah...nhục...nhục quá đi mà..hahaahhaha"

"Hừ, buồn cười...hôm nay bổn thiếu không chấp nhặt với nô tài ngươi, cũng cho ngươi đi...lần sau ta bắt ngươi bò ra"

"Tam thiếu, không sai...là bắt hắn bò, cho hắn quỳ gối chui qua háng chúng ta mà đi...ta cho hắn biết mình thấp hèn như thế nào"

"Ah...không hợp lý...có cái gì đó không ổn, ta cảm thấy thân thể có cái gì đó không khỏe"

"Lão tam ngươi suốt ngày mê luyến hồng trần mỹ nữ, thân thể không khỏe là phải rồi ah...như ngươi thọ nguyên chắc bị mấy con yêu tinh kia rút đi kém nửa ah...haahahah"

"Ah, không đúng..quả thật là có chuyện"

Lúc này bỗng nhiên Hoàng Chính Minh nói.

Lập tức đám người cũng ai nấy lặng đi, dồn dập kiểm tra thân thể.

"Chết tiệt, năng lực tiên thiên hô hấp của ta không còn...ta..thậm chí không chút nào cảm nhận được linh khí" Tam Điệp đầu tiên phát hiện ra, lời hắn nói xong một đám người mới xanh mặt kiểm tra

"Ah...ta cũng vậy, đây không lẽ là...hiện tượng Mù trong y học hay sao"

"Không phải...không phải là giả tượng mù, ta cảm nhận được giác quan còn đó, chỉ có điều...không đúng...không phải là không cảm nhận được linh khí mà là...."
Tứ Điệp khiếp đảm

"Là linh khí trong môi trường đang chối bỏ ta...là linh khí không tiếp nhận chúng ta, chúng ta cũng vì thế mà không thể nào chạm được tới linh khí, không thể hấp thu....ah..."

"Chết tiệt, không hấp thu được linh khí như vậy làm sao mà tu luyện...tu luyện..."

"Tu luyện, ngươi lạc quan quá rồi, không nói tới tu luyện tăng lên tu vi, chỉ cần hiện tượng này diễn ra vài ngày lúc đó...tu vi chúng ta thậm chí tiêu thất, thậm chí thân thể héo rút, linh căn kẹt cứng, tuổi thọ suy kiệt,...."

"Ngươi...lúc đó so với người thường, so với cái mà ngươi gọi là phàm nhân giun dế đó, sẽ còn nát bét hơn, còn giun dế hơn nhiều"

"Làm sao bây giờ...làm sao bây giờ...có cách nào cứu chữa hay không...đây là tại sao"

Hoàng Chính Minh lạnh lùng nói
"Là hắn, nhất định là hắn...chỉ có thể là tên đó"

"Không sai...nhất định là hắn, bàng môn tà đạo, chỉ có loại phàm nhân ti tiện như hắn mới dùng những bàng môn tà đạo này ám toán chúng ta...Lý Lăng Tiêu, nhất định là hắn"

"Hahaha...bổn thiếu anh minh một đời tự ngạo không thua thiệt một ai không ngờ hôm nay lại trúng ám toán này"

"Lý Lăng Tiêu, tiện nhân này, ta sẽ bẻ gãy tay chân hắn phế bỏ đan điền, dằn vặt hắn tới chết"

"Đại thiếu, giết hắn...nghiền xương hắn ra tro

"Giết hắn...giết hắn..."

Một đám ô hợp bỗng chốc liền từ cao ngạo xuống hèn mọn sau đó lại tự hèn mọn nâng thành cao quý.

Lúc chiến đấu với dị năng, trước khi đánh thì chúng như thiên thần ban xuống nhân gian ân huệ.

Lúc bị hấp lực của Aqua hành hạ thì lại khóc lóc xin cứu, hèn mọn như con chó.

Chiến đấu xong, không còn uy hiếp gì nữa chúng lại cao ngạo vểnh đuôi tự mình xưng tôn.

Lúc bị linh lực chối bỏ, chúng lại thấp hèn sợ hãi.

Đến khi có những người cầm đầu đi trả thù thì lại tự nêu cao mình lên, đưa anh minh lên cao.

Bọn chúng, là điển hình của người gặp mạnh thì quỳ lậy, gặp yếu thì chà đạp, mượn gió bẻ măng gió chiều nào xoay chiều đó chân chính một quần ô hợp.

"Mị nhi, nàng không đi cùng ta sao?"
Hoàng Chính Minh hỏi.

Nãy giờ chỉ có Hồ Mị Nhi là chạy lại chỗ tên to con Anhip không ngừng thi châm cứu người, đám người này đi báo thù nàng dù đã xong việc nhưng cũng không hề có ý định đi theo.

"Đi đâu?" Hồ Mị Nhi đáp lại một cách mỉa mai, chỉ là nét đẹp trên khuôn mặt cùng với sự dịu dàng lại khiến người khác không chút nào cảm thấy khó chịu ngược lại còn mê mẩn khó dứt mắt.

"Là đi báo thù, đi kiếm tên Lý Lăng Tiêu đó đánh hắn tàn phế"
Hoàng Chính Minh sát khí lẫm nhiên nói, đáng tiếc là hắn một thân đế khí đã không còn, chút sát khí này tràn ra cũng trở thành bình thường không xây dựng nên chút mị lực nam nhân gì cả.

"Đánh hắn, là các huynh đánh hắn hay là hắn đánh các huynh" Hồ Mị Nhi xem thường ra mặt, nói xong còn bĩu cái miệng nhỏ, mắt đẹp liếc xéo.

Thấy một đám nam nhân cao ngạo quên mình lại sắp muốn nêu cao chính nghĩa đánh bóng thân phận, Hồ Mị Nhi liền gấp nói thêm
"Muội còn không có bị linh khí chối bỏ, cũng không có rảnh đi cùng các huynh"

Nói xong nàng và Tống Huyền dìu Anhip vào trong hoàn toàn không ngoảnh mặt nhìn lại.

Tống Huyền hiện giờ tâm trạng đang như dời sông lấp bể, ngày hôm nay xem Thiên Tà chiến đấu chính lão cũng đang bị một cảm giác hoang đường nghịch lý đang phiên phiên chấn choáng.

Dù không nhìn thấy ảo diệu của Tam Đế Bắc Minh Chung nhưng lão có thể cảm nhận được cái chuông này uy lực vô cùng, huyền ảo vô cùng, tác dụng nằm ngoài sức tưởng tượng của lão.

Từ đầu tới đuôi, Thiên Tà gần như chỉ dùng đến diệu dụng của chung này khắc địch, một nhóm dị năng mạnh mẽ còn hơn cả tông sư nhưng lại không chút nào lực phản kháng, có thể thấy được nó uy lực cỡ nào.

Nhưng mà chuông này là thứ gì, không phải pháp bảo, không phải phù chú...nó còn có thể tùy tâm mà phát, tùy tâm mà động, sử dụng như ý, phòng ngự công kích đều nhất lưu.

Hơn nữa, lão còn đang ngàn vạn câu hỏi về cái quang tráo phòng hộ mà Thiên Tà sử dụng, lão còn nhớ sáng nay còn có mấy tên địch nhân kéo đến nhưng tựa như bị cái gì đó mê hoặc sau đó lại bị công kích, rốt cuộc còn chưa vào được biệt thự thì đã bị hành cho tàn tạ không còn sức chiến đấu.

Thứ này kỳ dị mà ảo diệu to lớn, lại càng có được tính năng phòng hộ tấn công đáng sợ hơn nhiều so với nhân lực.

Thiên hạ này ngoại trừ khoa hoạc kỹ thuật, trừ tiên gia đan đạo phù đạo ra không ngờ vẫn còn có những thứ huyền diệu mạnh mẽ đến như vậy.