Chương 161: Dị Năng

Thiên Tà

Chương 161: Dị Năng

Phòng hộ trận pháp vừa giải khai, dưới lòng đất liền vang lên một tiếng trầm đục kinh người

"Oanh....ầm..." mặt đất bị phá tung ra một cái lỗ lớn, vô số bụi mù phát tán, mặt đất cũng hơi phát sinh rung chấn.

Đám người Bá Hổ và một đám tiên thiên cường giả liền đưa ánh mắt nhìn tới.

"Gâu...gâu...gâu. " động tĩnh sinh ra, 20 con chó lớn gác cửa cũng bỏ vị trí tiến tới, tất cả ngay ngắn xếp thành 2 hàng bên cạnh Thiên Tà quỳ chân sau ngoan ngoãn đợi lệnh.

Rung chấn này sinh ra cũng đồng thời dẫn phát ồn ào từ Thần Thiên Cung, một đám người Hồ Điệp Cốc cũng nhao nhao tiến ra, một đám không có quy củ hàng lối liền như chợ búa bàn tán xôn xao.

Nhìn đám công tử ca kiêu ngạo không ai bằng, cách nói chuyện tựa như sai khiến vung tới này, cả một nhóm người bên cạnh Thiên Tà đều lật mí mắt khó ưa.

Một tên thiếu gia tu vi võ sư đỉnh vừa tới liền quát tháo.

"Khốn nạn, dám quấy rầy bổn thiếu giấc ngủ, thật lớn gan chó..."

Nhưng tên này vừa tới liền tức thì bị cảnh tượng trước mắt mà ngậm miệng lại.

"Uhm...không sai, lực lượng không tồi, cũng rất lãnh khốc, thực lực mấy tên này không kém tuy nhiên lại tuyệt không phải giun dế như cái gì Lý Lăng Tiêu đó có thể phản kháng, để ta xem...hắn cầu chúng ta như thế nào?"

Nói chuyện chính là một vị thiếu gia thiên kiêu Hồ Điệp Cốc, tuổi trẻ tu vi tiên thiên là một trong 6 vị tiên thiên tinh anh nhất có mặt ở đây đồng thời cũng là cạnh tranh địa vị với Hoàng Chính Minh, tại Hồ Điệp Cốc có Lục Điệp và hắn mệnh danh là Tam Điệp.

Lời hắn nói ra ngay trước mặt quần chúng có mặt Thiên Tà và cốc chủ Tống Huyền mà không hề kiêng kỵ, giống như một loại thách thức thẳng mặt đối với Thiên Tà cùng Hoàng Chính Minh.

Trong Hồ Điệp Cốc hắn và Hoàng Chính Minh như nước với lửa, bình thường vẫn ngấm ngầm ganh đua đấu đá, Tống Huyền cũng quá hiền lành không chút nào tham gia cho nên hắn cũng được nước lấn tới.

Sáng nay tận mắt thấy Hoàng Chính Minh gặp thua thiệt trước Thiên Tà, làm sao mà hắn không hả hê, tuy nhiên trong cái hả hê lại là so sánh và bị chạm tới lòng kiêu ngạo độc tôn, kẻ tài gặp kẻ tài hơn sẽ tự nhiên phát sinh cảm giác này, đầu mâu tự nhiên hướng hết tới chỗ Thiên Tà.

"Không sai, sư huynh nói không sai, mấy tên dế loại này tự nhiên không phải cái gì đối thủ của huynh, nhưng mà so với mấy cái phàm nhân thế tục thì lại không ốc chút nào phản kháng đi, lát nữa quỳ gối khóc lóc là có rồi đó..hahaha"

"Lúc trước nghe tới Cốc chủ nói lúc tới đây phải thận trọng thái độ, ta rốt cuộc là hiểu rồi, thì ra là tới đây áp trận, lần này đánh đuổi mấy tên dế nghĩ này xong coi như dương danh Hồ Điệp Cốc một lần, tiện đà cho cái gì Thần Thiên Cung gì đó mượn hơi"

Tên này chính là một trong 6 tiên thiên cảnh cao thủ trong 6 đại kỳ tài Hồ Điệp Cốc mệnh danh Tứ Điệp Y Thánh. Bình thường trong cốc lẫn thế tục vẫn thường dùng loại pháp danh này để xưng hô.

Lúc nói chuyện tên Lục Điệp này không chút nào kiêng kỵ đưa ánh mắt miệt thị nhìn thẳng tới Thiên Tà đứng trước.

Một đám thiên tài này hôm nay tới đây chính là xách đại danh Y Thánh ẩn thế tông môn cao cao tại thượng đi đến thế tục, chỉ một lần cường địch quấy phá này thôi đã thể hiện rõ ràng bản sắc thiên kiêu, mục hạ vô nhân không xem ai ra gì này.

Phơi bày ra sự hỗn tạp và ngu xuẩn của môn phái ra đó.

Phía trước, Thiên Tà vẫn lẳng lặng đứng đó như không nghe thấy gì, nhưng trong lòng đã nắm rõ phân tấc, cách nhìn nhận đối với chúng thay đổi, tự nhiên cũng sẽ có những ưu đãi khác biệt.

Lúc này bụi bặm tán đi, để lộ ra trong cái hố sâu là 5 người, 4 nam 1 nữ.

Đứng đầu là một tên đại hán da trắng cao lớn vô cùng, chiều cao chí ít cũng 2m5, trọng lượng không kém gì 2 tạ, một thân cơ bắp gồ ghề như thép đúc, cũng chính hắn là người thân mang đại lực nãy giờ công phá kết giới.

Bên cạnh hắn là một tên nam tử thân thể nhỏ hơn chút nhưng cũng tuyệt đối lớn hơn người thường không ít, chiều cao cũng không kém 2m, thân thể rắn chắc cân đối chỉ là làn da lại một mầu óng ánh thổ hoàng sắc, trên thân phả ra khí tức vững chắc cương ngạnh của đại địa.

Bên cạnh là một lão giả nhỏ thó, nhưng cái đầu đặc biệt to trọc lóc lộ ra chút gân xanh trông dị hợm

Cô gái có mái tóc đỏ rực, mặc váy ngắn để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, đặc biệt là có một cặp mắt xanh vô cùng hút hồn.

Một người đàn ông đứng sau cùng trông vô cùng bình thường nhưng trên thân giống như thả ra một loại dị tượng kỳ dị, tựa như một loại từ trường gắn kết cả 5 người lại với nhau, mỗi một bước chân hắn di chuyển đều giống như có quy luật khó hiểu gì đó đưa 5 người kết dính lại, hỗ trợ bù trừ lẫn nhau.

Tên này thần tình vô cùng lạnh lùng, trên thân phả ra một loại uy nghiêm và hơi thở tử vong, hắn không làm gì nhưng lại nghiễm nhiên khống chế hết 4 tên dị năng khác phải làm theo mệnh lệnh của mình.

Bụi mù tán đi, hắn đưa ánh mắt đảo quanh một lượt, ánh mắt này lướt đi tới đâu là tràn ra một loại hàn ý khiếp người, ai nấy bị hắn nhìn đều lòng sinh khiếp sợ, ngay cả tu vi Tông Sư Đỉnh như Tống Huyền cũng đều trong ngắn ngủi rùng mình.

Hoàng Chính Minh và 5 tên tiên thiên trong Lục Điệp Y Thánh đều lạnh mặt, loại thái độ lông bông khinh đời liền biến mất sạch sẽ không còn.

Ánh mắt tên đội trưởng đó chỉ đảo qua trong chốc lát sau đó dừng lại trên người Thiên Tà. Giống như đã nhận được tình báo rõ ràng hắn nhìn Thiên Tà đầy lãnh ý, miệng ra kiểu mệnh lệnh nói.

"Lý Lăng Tiêu phải không, Kiếm Thần Hạp trong tay ngươi "