Chương 8: Hầm Ngục Dáng Ngờ?
Chương 8: Hầm Ngục Dáng Ngờ?
Sáng sớm, sắc trời lúc này vẫn còn hơi âm u, Alex ngồi một bên đống lửa cháy âm ỉ chỉ còn lại vài phiến than hồng, hắn thở ra một hơi, thời tiết lúc này cũng hơi lạnh, hắn cũng vừa mới tỉnh dậy, con mắt đang liếc nhìn xung quanh.
Thế rồi hắn lấy ra một viên đá to bằng đầu người để xuống trước mặt, một bên kiểm kê trang bị, đem ra cây rìu cùng vài con dao đá, hắn chưa vội lao xuống hầm ngục đánh nhau mà ngồi mài rũa vũ khí, ít ra còn trợ giúp một chút.
Sau khi mài xong vũ khí, hắn không nhanh không chậm lấy ra thịt nướng, vừa nhai vừa lẩm bẩm:
- Có thực mới vực được đạo!
Ăn uống no nê một hồi mặt trời cũng đã sắp lên tới đỉnh đầu, Alex mới cầm lên cây đuốc châm lửa, đem dao đá vắt lên hông, đeo lên túi rơm, một tay nắm rìu một tay cầm đuốc.
Hít sâu một hơi không trần chừ liền bước xuống bậc thang, vừa mới bước vào một đợt gió lạnh chợt thổi đến, khiên hắn toàn thân da gà nổi lên không khỏi rùng mình một cái.
Dưới hầm ngục vô cùng yên tĩnh, cảm giác mát lạnh liên tục truyền tới, thi thoảng còn có tiếng hú hét do gió thổi vào miệng hang.
Tap tap
Alex bước từng bước chậm chạp xuống bậc thang, dưới ánh đuốc chập chờn hắn từng chút một quan sát xung quanh, trước mặt là một hành lang hẹp u tối, độ cao của hành lang chỉ tới gần hai mét, chiều rộng cũng không mấy khả quan.
Hắn chỉ cười khổ lắc đầu, vội vung lên cây rìu chỉ thấy lưỡi rìu va vào vách tường rồi bị chặn lại, trầm ngâm một hồi hắn lẩm bẩm:
- Khoảng cách không quá lí tưởng! Nếu mang vũ khí dài vào nơi này khó mà sử dụng, đường đi nhỏ hẹp chỉ vừa đủ hai người đi song song, nhưng vì vậy cũng tránh được quần công.
Một bên bước đi phề phía hành lang, một tay trái cầm đuốc hơi hướng phía trước, hành lang tối tăm dường như trải dài tới vô tận, Alex lúc này hơi có một chút áp lực hít thở không thông.
Có thể do hắn sợ những nơi chật hẹp nên tâm lý cũng khẩn trương hơn, nhưng không thể phủ nhận bên trong hầm ngục tài nguyên liền phong phú, đi được một hồi hắn cũng được kiếm chút thu hoạch, nào là quặng thép, nào là thảo được như cam thảo cùng một chút vật liệu đá gỗ để hắn kinh hỉ hơn đó là:
[vật phẩm: Băng gạc x1
Tác dụng: băng bó vết thương, giúp cầm máu]
Mặc dù bên trên có phủi đầy bụi đất nhưng chỉ cần sử í một hồi là có thể dùng được, hắn lúc này mới để ý tới cấu trúc của hầm ngục này, cả tường và sàn đều được chế bằng các phiến đá nhặn mịn, nhưng có thể do thời gian lâu dài lớp này gạch đá đã bị những rễ cây to bằng bắp chân người trưởng thành bới tung lên.
Có chỗ cây cỏ đều mọc um tùm, trên mặt đất hay trên trần đều có những rễ cây lớn mắt qua, rất dễ làm người ta vấp phải cùng với hạn chế tầm nhìn, nhưng hắn không để ý tiếp tục đi vào sâu.
Càng tiến vào trung tâm hầm ngục hắn cảm giác không khí càng âm u, bỗng chốc hắn chợt dừng lại, hiện ra trước mặt Alex là hai ngã rẽ, một bên là đường đi tiếp một bên là một căn phòng được đóng kín.
Do dự một chút, hắn chỉ tay về phía trước, miệng lẩm bẩm:
- 1, 2, 3, 4, Bác Hồ bảo em chọn con đường này!
Cuối cùng tay hắn dùng lại, ngón tay chỉ về phía cánh cửa làm bằng gỗ, lắc lắc đầu hắn tiến về phía cánh cửa, hai tay đẩy mạnh làm cho cánh cửa bật tung, hiện ra trước mắt là một căn phòng tối om.
Nuốt một miếng nước bọt, Alex cắn chặt răng bước đi vào, bên trong căn phòng rộng rãi nhưng lại không có gì nhiều, hắn chỉ kiếm được vài vật liệu đá cùng gỗ, kém theo là một chiếc thìa khóa:
[vật Phẩm: Thìa khóa cửa rỉ sét F
Tác dụng: dùng để mở khóa cửa gỗ F]
Đương lúc kiểm kê thu hoạch Alex vẫn không phát giác được bên trong căn phòng, hai đôi mắt màu hổ phách từ trong bóng đêm đang chăm chú nhìn theo hắn.
Alex, vội vàng thu vào chiếc thìa khóa.
Bỗng.
- Kyahhhk!
Puluk puluk
Một tiếng thét chói tai, kèm theo đó là một tiếng sinh vật đập cánh, vừa đi âm thanh đả kích Alex vứt bỏ đồ trên tay xuống đất vội đem hai tai che lại.
trong lúc choáng váng hắn vội đập tay thật mạnh vào đầu, cảm giác đau đớn khiến Alex có hơi thanh tỉnh vột cúi ngường xuống, hắn lăn một vòng trên mặt đất.
Âm thanh vỗ cánh chợt sượt qua bả vai cảu hắn
- Ahhh!
Alex cắn răng thét lên một tiếng vội ôm lấy bả vai trái, trên tay hắn cảm nhận được huyết dịch ấm nóng đang tràn ra, sinh vật kia mắt thấy con mồi tránh thoát nó chưa vội tấn công ngay mà ẩn mình vào bóng đêm qua sát.
Alex nén đau, đứng bật dậy, lấy đà vội lao đến nhặt lên cây đuốc, cây đuốc lúc này gần như cháy hết ánh lửa nhỏ bé chập chờn dường như chỉ thổi nhẹ một hơi cũng làm nó tắt ngấm.
Cố căng mắt quan sát, hắn chậm chạp lùi về phía góc tường, tựa lưng vào góc tường
Wharr
Alex vung đi vung lại cây đuốc, một bên trên tay phải cây rìu sẵn sàng vung lên, ánh lửa dù nhỏ nhưng cũng miễn cưỡng cho hắn nhìn rõ phía trước.
Chỉ thấy, trên phía trần nhà, một bóng đen to bằng một đứa trẻ 7-8 tuổi, com mắt hổ phách, đôi cánh đen kịt, khuôn mặt hung ác đang nhe răng nhìn về phía hắn.
Một con dơi?
Chưa hết kinh ngạc bỗng con dơi động, nó thét lên một tiếng, vỗ mạnh cánh, hướng móng vuốt sắc bén dưới chân về phía Alex, cái miệng đầy răng há to, nhìn qua vô vùng đáng sợ.
Như đã chuẩn bị trước, lần này tiếng thét khó mà ảnh hưởng tới hắn, hít vào một hơi thật sâu, trên tay siết chặt cán đuốc vung mạnh về ơhias con dơi.
Wharr
- Grykk!
Ánh đuốc tạo thành một vòng cung bằng lửa đánh mạnh vào người con dơi, nó đau đớn thét lớn, há miệng hét thẳng vào Alex, thấy vậy hắn vội đem tay bịt tai lại, sóng âm mạnh mẽ đánh vào người hắn, khiến thân thể rung rung.
Trong thân thể ruột gan nhộn nhạo, hắn phun ra một ngụm nước, tức giận gầm lên một hơi, tay phải cây rìu vung lên
whoosh
Phụt
Máu tương bắn tung tóe, văng lên cả người Alex, cảm giác ấm nống cùng hơi nhớp nháp, con dơi nhận một nhát chí mạng, mất đà bay ra sau rồi đập mạnh xuống đất, thấy vậy hắn vội lao đến, một tay bóp chặt cổ cọ dơi, vung mạnh cậy rìu chặt nó làm đôi.
- Phù..Phù!
Alex từng ngụm từng ngụm thở dốc, lau đi chút máu văng lên mắt, thở ra một hơi nặng nề, hắn dương như quên mất cảm giác đau ở vai, liếc nhìn xác con dơi hắn âm thầm cảm khái, so với loài dơi khổng lồ ở trái đất kia thì con này thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.
Vội vàng châm lên cây đuốc mới, hắn lúc này mới thả lỏng đôi chút.
Nhưng
Puluk
Con dơi còn lại chợt động, vừa nghe thấy tiếng đập cánh, hắn chợt biến sắc, vột lao ra ngoài căn phòng, cũng may vị trí của hắn cách cửa ra không xa chỉ bật mạnh vài bước là ra khỏi
kẹt Kẹt Rầm
Hắn vội đóng chặt lấy cánh cửa gỗ lại, theo như trong game thì đóng cửa phòng sẽ khiến quái vật không thể thoát ra nhưng nào con dơi chịu để hắn yên.
Nó vừa gào thét, âm thanh tiếng thét va vào tường đá bật lại liên hồi để cho người ta không khỏi rùng mình
Rầm rầm rầm
Cánh cửa không ngừng nhận va trạm, hắn dưa lưng đẩy mạnh không cho con dơi thoát ra, nhưng cánh cửa gỗ đã quá cũ rồi, chẳng mấy chốc trên cánh cửa đã bị phá ra một cái lỗ.
Con dơi thò đầu ra ngoài gào thét, mặc kệ vụn gỗ xuyên vào da thịt nó cũng cố chui ra, thấy vậy Alex dí mạnh đầu đuốc vào người nó
Xì Xì
Âm thanh da thịt cháy sém kèm theo mùi khét lẹt
- Grykk! kyahh!
Vội Lấy ra con dao dá đâm mạnh vào cái vổ của nó
Thud
Hắn chợt vặn mạnh cán dao một cái, xuyên thủng cổ họng con dơi, hắn cứ ghìm chặt như vậy cho tới khi con dơi không còn cựa quậy, ngồi phịch xuống đất thở dốc
- Mình Làm được rồi! Mình sống rồi!