Chương 897: Kế hoạch của Lương Vi.

Thế Giới Tu Chân

Chương 897: Kế hoạch của Lương Vi.

Mọi người đều bị sốc bởi kế hoạch mà Lương Vi đưa ra.

Bên trong đại điện, giọng Lương Vi vẫn còn vang vọng.

"Đối phương không phải không có nhược điểm, nhược điểm của đối phương chính là không có cao thủ thần cấp. Ngoài ra, chiến bộ đóng ở các giới không cùng một thế lực nên hợp tác giữa bọn họ không được ăn ý cho lắm. Đối phương cẩn thận chế tạo phòng tuyến nên khả năng phòng ngự rất mạnh. Nếu tấn công bình thường phía tấn công nhất định sẽ bị tổn thất trầm trọng, tử thương vô số."

"Vương thượng là thần cấp, đây chính là điểm mạnh nhất của chúng ta."

Mắt Lương Vi như sói đảo qua mọi người, lúc này tài năng của hắn đã hoàn toàn bộc lộ.

Không ai dám phản đối, Lương Vi nói không sai. Trước mặt cường giả thần cấp thì phòng tuyến này còn lâu mới có thể chống đỡ được. Dù như vậy tất cả mọi người đều bị kế hoạch tác chiến này của Lương Vi làm cho khiếp sợ.

"Chúng ta ở trên chiến trường một lần dùng bốn mươi vạn đại quân tấn công trực diện phòng tuyến năm giới. Mục đích duy nhất là tạo áp lực lên toàn bộ phòng tuyến năm giới, áp lực phải đủ lớn. Từ đó, bọn họ chỉ có thể tự cứu lấy mình, liên hệ giữa các phòng tuyến biến mất."

Lương Vi từ từ nói, vẻ mặt bình tĩnh tự tin, cao thủ đứng đầy trong điện không làm hắn cảm thấy luống cuống.

"Khi đối phương hoàn toàn bị áp chế, vương thượng đích thân dẫn theo năm vạn quân tinh nhuệ đột kích Thiên Mộc giới do liên minh Ma Soái đóng giữ. Thiên Mộc giới là mục tiêu tấn công cuối cùng của chúng ta, có hai nguyên nhân chính. Một, thực lực của liên minh Ma Soái không mạnh, là địa điểm lý tưởng để đột phá. Hai, đây là địa bàn của liên minh Ma Soái, một khi Hi công tử bị tiêu diệt, bất luận là Ma Thần điện hay Anh Hào Minh đều sẽ biến thành tác chiến nơi đất khách, bọn họ không còn lợi thế chủ nhà nữa."

"Nếu có thể phá được lỗ hổng này, phòng tuyến năm giới của đối phương sẽ mất đi ý nghĩ, chỉ có thể lui về sau. Chúng ta thuận thế mà tới là có thể thành công tiến vào Bách Man cảnh!"

Lương Vi từ tốn nói ra kết luận của mình.

Đại điện im phăng phắc, mọi người vẫn còn chưa kịp bình thường trở lại.

Trong kế hoạch tác chiến mà Lương Vi vạch ra, số người tham gia lần tấn công lượt đầu đã đạt tới một con số kinh người, bốn mươi vạn. Trong trận đánh đầu tiên đã sử dụng tám phần mười binh lực, tình huống như vậy cực kì ít xảy ra trong chiến tranh, mà ở trong chiến dịch có quy mô như thế thì càng hiếm có.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy chiến dịch có quy mô như thế, tất cả đều khá là cẩn thận.

Có người phản đối: "Một lần đã sử dụng nhiều binh lực như vậy có phải là quá mạo hiểm không?"

Lương Vi giải thích: "Đối phương có lợi thế phòng thủ, những chiến thuật khác không thể thành công. Nếu lần đầu đánh không được, lòng tin của đối phương sẽ tăng gấp đôi, ý chí phòng thủ càng thêm mạnh, phòng tuyến năm giới lập tức biến thành chiếc cối xay thịt lớn. Chúng ta rất có khả năng sẽ bị chết tại đây."

Một người khác đứng lên phản đối kế hoạch: "Kế hoạch không tồi nhưng thương vong sẽ rất lớn!"

Lương Vi không chút cố kỵ thản nhiên nói: "Không sai, thương vong khi thực hiện kế hoạch này sẽ là rất lớn nhưng điều ta muốn nói chính là chúng ta có ưu thế về binh lực. Thương vong ở mức độ như này chúng ta có thể tiếp nhận được. Dùng thương vong để đổi lấy thời gian, không gian và sĩ khí, ta nghĩ rằng điều đó cũng đáng giá. Hơn nữa, muốn đột phá phòng tuyến như vậy mà không xảy ra thương vong là điều không thể."

Người vừa phản đối im lặng, bất cứ ai muốn công phá phòng tuyến năm giới đều phải trả một cái giá không nhỏ.

Lương Vi bỗng nhìn về phía Tả Mạc, hơi do dự nhưng vẫn cắn răng nói: "Điểm then chốt trong kế hoạch này chính là vương thượng, vương thượng thắng, chúng ta cũng thắng!"

Đằng sau câu nói này còn có một ý nghĩa khác, vương thượng bại, chúng ta cũng bại nhưng câu này hắn không dám nói ra.

Vương thượng sẽ thua sao?

Trên điện không ai dám nói gì.

An Mạc đứng lên lắc đầu: "Lúc này chiến đấu mới chỉ là bắt đầu, còn chưa tới lúc cần vương thượng phải đích thân ra tiền tuyến, chúng ta hoàn toàn có thể tấn công thăm dò để tìm kiếm sơ hở của phòng tuyến…"

Tả Mạc khoát tay áo cắt ngang lời An Mạc, hắn đứng lên nhìn tất cả mọi người rồi nói: "Cứ dùng kế này đi. An Mạc, Lương Vi, đêm nay các ngươi chuẩn bị danh sách chiến bộ tấn công các giới. Các lộ cứ theo kế hoạch mà làm."

Tả Mạc chốt lại những gì đã thảo luận.

Hắn không thể không thừa nhận kế hoạch của Lương Vi khá xuất sắc, nhìn qua thì không có quá nhiều kĩ xảo, rất đường đường chính chính, dù cho đối phương biết rõ kế hoạch này của bọn họ cũng không có nhiều cách để chống đỡ.

Đây mới là phong thái của một danh tướng.

Không ai biết thời gian quan trọng như nào với Tả Mạc.

Thảo nào Bồ yêu khen Lương Vi không ngớt. Kế hoạch như vậy không quá phức tạp nhưng không phải ai cũng có thể quyết đoán như vậy. Chỉ khi nào nhìn rõ lợi hại trong đó thì mới có đủ dũng khí và quyết tâm để đưa ra kế hoạch như vậy.

"Vâng!"

An Mạc và Lương Vi đồng thanh lĩnh mệnh, mặc dù An Mạc không tán thành nhưng vương thượng đã quyết định vậy hắn sẽ nghiêm chỉnh chấp hành.

Tả Mạc nhìn mọi người lạnh giọng điềm nhiên nói: "Bản vương sẽ đi đầu! Các chiến bộ ghi nhớ, trận này có ta vô địch! Chỉ tiến không được lùi! Kẻ nào không nghe theo hiệu lệnh, giết! Kẻ nào e sợ không tiến lên, giết!"

Hai tiếng "giết" liên tục vang lên làm nhiệt độ trong đại điện bỗng tụt xuống.

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy vương thượng lãnh khốc kiên quyết như thế, trong lòng không khỏi run sợ, tất cả đồng loạt đứng dậy nói: "Vâng!"

----

Vô số quang mang chói mắt cắt ngang chân trời. Quang mang chiếu sáng rực rỡ biến đêm thành ngày, những tiếng nổ mạnh kịch liệt tựa như âm công từng lớp từng lớp phá vỡ màng nhĩ người nghe.

Công Dã Tiểu Dung cắn chặt môi, mạnh tới mức sắp bật cả máu ra. Hầu hết trận địa phía trước đều đã bị Côn Luân bao phủ, có thể thấy những thi thể không ngừng nổ tung, huyết vụ bay trong gió.

Đây là chiến bộ mà hắn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nó đang không ngừng rơi rụng đi. Phòng tuyến phù trận đơn giản này là do hắn cố gắng dựng nên.

Hắn đã sớm đoán ra, Côn Luân chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tấn công nhưng hắn không thể ngờ bản thân vẫn còn đánh giá thấp cường độ tấn công của Côn Luân. Chiến bộ tiến công chính là chiến bộ của Mục Huyên.

Vị nữ chiến tướng này nổi danh với chiến pháp tinh tế nhưng giờ phút này nàng lại tấn công rất bá đạo!

Chiến bộ phía trước đang không ngừng sụt giảm, từng người ngã xuống đều khiến tim hắn chảy máu. Tay hắn không nhịn được khẽ run lên nhưng ánh mắt thì vẫn kiên định không chút xao động.

Hắn đang chờ, chờ cơ hội phản công.

Mục Huyên chiến bộ không tiếc giá nào liên tục tấn công, tiêu hao thần lực sẽ rất lớn. Công Dã Tiểu Dung dùng nửa chiến bộ và cấm chế ngăn cản đối phương là để bản thân có cơ hội phản công.

Hắn rất may mắn, tấn công hắn không phải là chiến bộ của Tiết Đông mà là Mục Huyên chiến bộ. Đúng như hắn dự đoán, trình độ của Mục Huyên chiến bộ rất cao nhưng hiển nhiên các nàng không am hiểu cường công, khả năng khống chế tiêu hao thần lực khi cường công cũng không tốt lắm.

Đây là cơ hội duy nhất của hắn cũng là cơ hội duy nhất mà hơn nửa chiến bộ dùng tính mạng đổi lấy.

Công Dã Tiểu Dung tính tình cứng cỏi, không vì bị đả kích mà đau khổ mất đi sự sáng suốt nhạy cảm trong việc chỉ đạo.

Đối phương vẫn tấn công điên cuồng nhưng Công Dã Tiểu Dung có thể nhận ra được sự suy yếu giữa dòng bão tố đó.

Chính là lúc này!

Công Dã Tiểu Dung không chút do dự liền xuất kích, quát lớn: "Giết!"

Bên cạnh hắn chỉ còn lại không tới hai ngàn người!

Gần hai ngàn người chỉ đứng nhìn này đã giận tới mức sắp nổ tung.

Chiến trận duy nhất của Thiên Hoàn bỗng sáng rực lên, không ai ngờ được, cùng lúc đó, mặt đất ở bên cạnh Mục Huyên chiến bộ cũng sáng rực lên. Trước khi Mục Huyên tới, Công Dã Tiểu Dung đã âm thầm bố trí mấy tòa truyền tống trận cự ly ngắn.

Bên ngoài những chiến trận này đều dùng bùn đất để che đậy, Mục Huyên chiến bộ không thể nào phát hiện ra.

Xoạt!

Chiến trận hư không tiêu thất rồi đột nhiên xuất hiện ở bên sườn của Mục Huyên chiến bộ.

Mà khí thế của chiến trận thì không ngừng tăng lên, trong nháy mắt, hơn một trăm vòng sáng chói mắt chìm vào trong chiến trận của đối phương.

Bị tấn công bất ngờ làm Mục Huyên chiến bộ rơi vào hỗn loạn. Vô số huyết hoa bắn tung tóe, những vòng sáng chói mắt phủ đầy phù văn chìm vào trong chiến bộ của Mục Huyên, chúng xoay tròn với tốc độ cao rồi biến lớn, nơi chúng đi qua huyết hoa tung tóe.

Nhưng Mục Huyên chiến bộ cũng là chiến bộ nổi danh thiên hạ, sau những giây phút ban đầu hỗn loạn lập tức có hành động đáp trả.

Một bộ phận tu giả nhanh chóng thi triển thần thuật phòng ngự, còn một bộ phận tu giả khác thì chuẩn bị thần thuật để phản kích.

Nhưng rất nhanh sắc mặt bọn họ liền biến đổi!

Thần lực của các nàng đã cạn gần hết!

Vù vù hô!

Lại có mấy trăm đạo quyền mang chìm vào trong Mục Huyên chiến bộ!

Mục Huyên hoa dung thất sắc, rốt cuộc nàng cũng hiểu ra ý định của Công Dã Tiểu Dung. Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy hối hận, mình quá sơ suất rồi!

Trước đó thì thế như chẻ tre, Công Dã Tiểu Dung và Mục Song bị nàng và Mễ Nam liên thủ tấn công làm cho tàn phế. Mặc dù bắc Thiên Hoàn đã gia nhập Mạc Vân Hải nhưng nước xa không cứu được lửa gần, trong mắt nàng Công Dã Tiểu Dung và Mục Song vẫn chẳng có mấy giá trị. Đối với nàng thì việc đánh hạ bắc Thiên Hoàn chỉ là vấn đề thời gian.

Do Lâm Khiêm yêu cầu bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất để chiếm được bắc Thiên Hoàn nên nàng không chút do dự lựa chọn cường công.

Thần lực của Mục Huyên chiến bộ gần như khô kiệt, mặc dù ở phương diện nhân số thì nàng chiếm thượng phong nhưng đối diện với gần hai ngàn người vẫn còn mạnh khỏe thì lại rơi vào thế bị động

Công Dã Tiểu Dung dẫn theo hai ngàn người điên cuồng tấn công Mục Huyên chiến bộ.

Tính sai rồi!

Mặt Mục Huyên bình thường trở lại, không chút do dự liền hạ lệnh: "Đinh bộ cuốn lấy đối phương, những người khác lùi lại! Dùng linh thú!"

Rất nhanh, từ trong Mục Huyên chiến bộ bay ra một đội ngũ hai ngàn người nghênh đón Công Dã Tiểu Dung.

Những người khác nhanh chóng lấy linh thú ra rồi lui về phía sau.

Công Dã Tiểu Dung thấy thế thì không truy kích, chỉ ngừng lại bao vây tiêu diệt hai ngàn người đang tiến lên. Sau nửa canh giờ, hai ngàn người không ai chạy thoát, toàn bộ đều bị giết.

Trong lòng Công Dã Tiểu Dung không vui chút nào, chỉ cảm thấy vô cùng cay đắng.

Lần này không thể coi là phản kích thành công, đây là dùng hơn nửa tính mệnh chiến bộ để đổi lấy. Lần tới Mục Huyên quay lại bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa.

May mắn là có thể đánh thắng được trận này, còn có thể tranh thủ được mấy ngày nữa.

Bản thân cần phải lui về phía sau rồi.

Ở hậu phương, toàn bộ bắc Thiên Hoàn đang không ngừng lui lại với quy mô kinh người, rất nhiều dân chúng cuồn cuộn không ngừng dời về Mạc Vân Hải. Phòng tuyến của Thiên Hoàn gần như đã sụp đổ, khả năng phòng thủ ở nơi này là không cao.

Kế hoạch này là do Công Tôn Sai định ra, bắc Thiên Hoàn có thể bị Côn Luân chiếm đóng nhưng đó chỉ là một mảnh đất khô cằn, toàn bộ Thiên Hoàn sẽ dời tới Mạc Vân Hải.

Giờ đây, sức mạnh của mạng lưới tiêu thụ khổng lồ ở Mạc Vân Hải đã được thể hiện rõ.

Vô số thuyền vận tải với thể tích kinh người không biết từ đâu hiện hiện ra, những đội tàu khổng lồ như kiến dọn nhà không ngừng chở dân chúng Thiên Hoàn rời đi.

Mà lúc này, một hàng người dài kinh khủng đang xếp hàng trước truyền tống trận. Từng mai tinh thạch tựa như nước chảy biến mất với tốc độ kinh người. Nhưng Mạc Vân Hải không thèm để ý tới điều đó, bọn họ không ngừng vận chuyển tinh thạch tới, lần đầu tiên mọi người nhìn thấy tinh thạch chất cao như núi ở bên cạnh truyền tống trận.

Mạc Vân Hải cường đại giàu có tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, không ai dám đánh giá thấp bọn họ.

Trước đó bắc Thiên Hoàn đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, dân chúng cũng tiến vào thời kì chiến tranh, Công Tôn Sai lại đưa ra quy tắc chỉ vận chuyển người không vận chuyển vật tự nên hiệu suất đạt được là rất kinh người.

Công Dã Tiểu Dung thắng trận đã dành được mấy ngày trân quý.

Ở một truyền tống trận khác, một chiến bộ quỷ dị nối đuôi nhau rời khỏi truyền tống trận. Những người này mặt không chút biểu cảm, mắt xám trắng, trên người là vô số hình xăm hoa lệ, trên người họ chẳng có chút sinh khí nào cả.

Một nam tử cả người phủ đầy ma văn, vẻ mặt lãnh khốc bước ra từ trong truyền tống trận.

"Là Biệt Hàn đại nhân!"

Trong đám đông vang lên những tiếng hét kinh hãi, theo sau đó là vô số tiếng hô hoán.

"Đó chính là Biệt Hàn đại nhân?"

"Trời ơi! Đây chính là Nghiệt bộ!"



Sau tiếng kinh hô, nụ cười hiện lên trên môi mọi người, rốt cuộc bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm. Có Biệt Hàn đại nhân ở đây, bọn họ an toàn rồi!

Người của Mạc Vân Hải đều ưỡn ngực ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ sùng kính.

Hắn là Biệt Hàn.