Chương 905: Kiếm của Vi Thắng.

Thế Giới Tu Chân

Chương 905: Kiếm của Vi Thắng.

Đao mang không bị phá huỷ!

Trong nháy mắt trước khi biến mất nó đã chìm vào trong bão viên trận!

Đầu óc Mục Huyên trống rỗng, đao mang đáng sợ kinh khủng vừa rồi đã lướt qua thân thể nàng, cảm giác chân thực làm lông tơ trên người nàng dựng hết cả lên. Kiếm tu bên cạnh không được may mắn như nàng, xung quanh trống rỗng làm nàng cảm thấy trơ trọi, không chút an toàn.

Bên cạnh nàng trống rỗng không còn ai.

Từ trên trời, giữa dày đặc chiến trận, một vệt dài đáng sợ hiện ra xuyên qua toàn bộ chiến bộ!

Mục Huyên đã trải qua không ít những trận chiến lớn nhỏ, nàng không phải chưa từng gặp nguy hiểm nhưng bây giờ chính là lần nguy hiểm nhất.

Nguy hiểm đột nhiên hiện ra, không hề có dấu hiệu báo trước

Khi đao mang lướt qua bên người, nàng thậm chí còn không kịp đưa phản ứng lại.

Trên trời, Biệt Hàn đang cảm thán, nếu một kích vừa rồi có thể giết chết được Mục Huyên thì trận chiến này sẽ nhanh chóng kết thúc. Nhưng rất nhanh hắn liền bỏ qua, tinh thần lại tập trung vào trận chiến trước mắt.

Ngay lập tức, Biệt Hàn đã nhận ra sự bất ổn trong thế trận của đối phương.

Một kích vừa rồi đã khiến đối phương bị đả kích mãnh liệt, sự đả kích vượt xa sức tưởng tượng của hắn, đối phương vẫn còn chưa kịp bình thường trở lại, phản ứng có chút chậm chạp.

Cơ hội!

Biệt Hàn nhạy cảm ý thức được điều này, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Nghiệt bộ nhạy bén như sói, tới lui xung quanh Mục Huyên chiến bộ, tất cả chỉ chờ cơ hội cắn đối phương một phát.

Biệt Hàn ra tay cực chuẩn, mỗi một lần xuất kích đều khiến đối phương bị tổn thương. Hắn và Nghiệt bộ đánh xáp lá cà với Mục Huyên chiến bộ, chỉ sau vài hiệp, Mục Huyên chiến bộ đã tử thương thảm trọng.

Cuối cùng thì Mục Huyên cũng lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy chiến trận đang gặp nguy hiểm, trong lòng lập tức suy sụp.

Bản thân sao lại bị Biệt Hàn hù doạ tới mức này chứ!

Không thể nào!

Mục Huyên tập trung tinh thần, nàng cũng biết rõ, bây giờ chỉ cần không tập trung lập tức sẽ phơi xác nơi này. Nàng bỗng nhớ tới mệnh lệnh của Tiết Đông, ngăn cản Biệt Hàn tranh thủ thời gian chờ Mễ Nam và Tiết Đông, ba người giáp công chờ cơ hội.

Lập tức hai mắt nàng sáng rực lên.

Nàng thừa nhận trình độ chiến trận của Biệt Hàn cao hơn mình nhưng nàng khẳng định nếu bản thân phòng thủ, Biệt Hàn muốn thắng cũng không phải một sớm một chiều.

Kéo dài!

Hạ quyết tâm, Mục Huyên lập tức có phản ứng.

Biệt Hàn rất nhanh đã nhận thấy biến hoá của đối phương, tâm niệm chợt động hắn lập tức đoán ra được ý đồ của Mục Huyên.

Kéo dài sao?

Mặt hắn không chút biểu cảm, bắt đầu giảm tốc độ tấn công Mục Huyên chiến bộ.

Mục Huyên có thể tập trung tinh thần nhưng chiến bộ của nàng lại không thể tập trung trong thời gian dài, các nàng đã mệt lắm rồi, tâm trí trì trệ buông lỏng. Nghiệt bộ lại không gặp phải vấn đề này, chỉ cần Biệt Hàn tập trung thì Nghiệt bộ sẽ tập trung.

Biệt Hàn có đủ kiên nhẫn.

Hắn cũng không nóng vội.

Dù đối thủ là Tiết Đông hắn vẫn vô cùng tin tưởng vào Công Tôn Sai.

Về phần Mễ Nam, Biệt Hàn không thèm để ý, trong mắt hắn, Mễ Nam đã mất đi tư cách của đỉnh giai chiến tướng.

Mễ Nam nhìn qua thì rất cường đại, thực tế chiến lực của chiến bộ đã sụt giảm kinh người, bọn họ đã mất tín tâm. Mục Song mặc dù ít người nhưng lại một lòng liều chết, rất có khả năng Mục Song sẽ kéo Mễ Nam xuống địa ngục cùng.

Lúc này Biệt Hàn cũng thủ, áp lực lên hậu phương giảm xuống, sức người sức của bắt đầu tập trung về phía Mục Song.

Hơn nữa, Biệt Hàn vừa mới nhận được tin tức, Công Dã Tiểu Dung không quay về chỉnh đốn mà âm thầm lặng lẽ tiến về phía phòng tuyến của Mục Song.

Biệt Hàn biết rõ, Công Dã Tiểu Dung không phải muốn đánh bại Mễ Nam mà chỉ muốn ngăn cản Mục Song liều chết.

Biệt Hàn thoáng nhìn qua Mục Huyên chiến bộ, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

--

Rầm rầm ầm!

Trên bầu trời, hai bóng người một xanh một đỏ với tốc độ kinh người không ngừng thay đổi vị trí trong không trung, không ngừng va chạm!

Mỗi lần va chạm, thần lực kinh khủng giống như núi lửa phun trào ầm ầm bùng nổ. Mắt thường cũng có thể thấy được vô số sóng thần lực đang tàn phá bừa bãi.

Dưới chân bọn họ, sơn băng địa liệt, rất nhiều khe sâu đáng sợ không nhìn thấy đáy lan ra khắp mặt đất.

Ngay cả bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện những khe nứt.

Bóng người màu đỏ bao trùm bởi vô số tiên huyết như vừa mới chui ra khỏi huyết trì. Thần kiếm trong tay hắn không ngừng phát ra những tiếng rung động, mỗi một kiếm đều kéo theo cả một trời máu.

Bóng người màu xanh không nhiễm chút bụi trần, ưu nhã ung dung, khí tức kinh khủng xông thẳng lên trời, mỗi kiếm chém ra đều như khai thiên, sức mạnh vô địch.

Hai vị cường giả đánh nhau sống mái khiến giới này bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.

Vi Thắng lạnh lùng nghiêm nghị tựa như băng đá, mỗi một kiếm xuất ra đều dùng hết sức!

Long tâm cường đại có khả năng tạo ra rất nhiều máu, kết hợp với thí thần huyết kiếm quả là một cặp trời sinh. Hắn rất tôn trọng kiếm, bản tâm tinh thuần không chút bụi, bao năm qua vẫn trung thành, chưa bao giờ xảy ra biến hoá.

Thêm nữa tâm hắn không để ý tới việc khác, không bị phiền toái vụn vặt, kiếm ý của hắn so với Lâm Khiêm thì còn tinh thuần hơn chút.

Thí thần huyết kiếm thô bạo được hắn khống chế một cách chắc chắn, cho dù huyết mạc khắp trời, thiên địa tràn ngập mùi máu tươi nhưng tất cả đều không ảnh hưởng gì tới Vi Thắng.

Lâm Khiêm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hắn không đáng giá thấp Vi Thắng nhưng hắn không ngờ được thành tựu về kiếm của Vi Thắng lại mạnh như thế, vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Lâm Khiêm chính là nhân tài kiệt xuất nhất trong ngàn năm qua của Côn Luân, ở bất cứ phương diện nào hắn cũng đều có được thiên phú khiến người ta ao ước, tu luyện cũng thuận buồm xuôi gió.

Dù chưởng quản Côn Luân nhưng hắn vẫn tu luyện rất nhanh, bên trong Côn Luân không ai có thể đuổi kịp hắn.

Trình độ kiếm của hắn đã vượt qua sư phụ, trong lịch sử Côn Luân không ai có thể sánh với hắn.

Thế nhưng hắn không ngờ trên đời này lại có người mạnh hơn cả mình!

Thí thần huyết kiếm trong tay đối phương phát ra uy lực đáng sợ, sau mỗi lần va chạm Lâm Khiêm đều có thể cảm nhận được rõ ràng thái cổ thần kiếm trong tay hắn đang bị tiên huyết kia ăn mòn.

Nếu lúc bình thường, chút ăn mòn này chỉ cần tâm thần khẽ động là Lâm Khiêm đã có thể đánh tan nhưng lúc này song phương đang kịch chiến với nhau, chỉ trong khoảnh khắc đã giao thủ tới hơn trăm lần.

Hắn cần phải tập trung toàn bộ tinh thần mới có thể đỡ được nên không rảnh để hoá giải sự ăn mòn kia.

Cũng may thái cổ thần kiếm không kém thí thần huyết kiếm, thậm chí còn mạnh hơn chút. Mỗi một kiếm, thí thần huyết kiếm của đối phương đều bị tổn hại bởi sự sắc bén của thái cổ thần kiếm.

Song phương đều cắn răng kiên trì không hề có ý định lùi về phía sau.

Lâm Khiêm bị thương nhẹ bắt đầu có dấu hiệu rơi xuống hạ phong.

Sắc mặt Vi Thắng không chút biến hoá, chiến đấu vô cùng kịch liệt, tâm hắn thì đang phiêu lưu ở đâu đó rất xa.

Cực hạn của kiếm là gì?

Hắn vẫn chưa tìm được đáp án.

Cực hạn của kiếm luôn là thứ mà hắn theo đuổi. Đột nhiên hắn nhớ tới con đường tu luyện của mình, nhớ tới Vô Không Sơn, chưởng môn, các vị sư thúc, nhớ tới mấy người Tả Mạc lúc ở chiến trường Phong Tuyệt, nhớ tới kiếm thệ vẫn còn vang vọng bên tai.

Biển máu trước mặt hắn hiện ra vô số gương mặt loé lên rồi biến mất, cái này sinh cái kia diệt.

Cái gì là kiếm?

Bản thân đã đạt tới thần cấp, nhưng kiếm của mình vẫn không thể khiến mấy người chưởng môn sống lại.

Hai mắt mông lung.

Theo bản năng hắn huy vũ thí thần huyết kiếm trong tay.

Sức mạnh khủng khiếp truyền tới làm hắn bình tĩnh trở lại, trong lòng có chút cảm ngộ.

Cực hạn của kiếm là gì? Hắn vẫn không có đáp án, nhưng vào lúc này hắn đã hiểu được một vài thứ khác. Dòng sông định mệnh vô thường ngươi vĩnh viễn không biết hết được. Kiếm dù cường đại tới mấy cũng không thể nào lấy lại được những thứ đã mất. Ý nghĩa của kiếm vĩnh viễn chỉ là bảo vệ những thứ tốt đẹp hiện tại mà thôi.

Huynh đệ người thân của mình! Lời thề quyết tâm của mình!

Kiếm, chính là sinh mệnh của mình, chính là bản tâm của mình. Trong tay có kiếm mới có thể bảo vệ những thứ tốt đẹp kia, phải dùng tính mệnh của mình đê bảo vệ những thứ đó!

Đây chính là kiếm của mình!

Trong cơ thể hắn như có thứ gì đó vỡ vụn, hắn cảm thấy vô cùng bình an.

Như cảm nhận được sự biến đổi Vi Thắng, hào quang do thí thần huyết kiếm phát ra đột nhiên tăng vọt, huyết quang thô bạo biến mất, chỉ còn lại mùi máu tươi nồng nặc. Huyết quang tinh thuần như máu lại như thuỷ tinh.

Lập tức cảm giác của Lâm Khiêm có chút khác lạ, vốn kiếm ý của Vi Thắng chỉ có sự cuồng bạo và thù hận. Sự cuồng bạo và thù hận này mặc dù hung hãn nhưng Lâm Khiêm vẫn có thể chống đỡ được.

Việc năm đó hắn không hề hối hận.

Tính mạng và hồn phách của hắn chỉ thuộc về Côn Luân!

Những thứ khác trong mắt hắn chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể.

Nhưng bây giờ kiếm ý của Vi Thắng lại ôn hoà công chính, còn có thêm chút chính khí làm áp lực của hắn tăng mạnh. Kiếm của đối phương bỗng trở nên nặng hơn gấp mấy lần. Mỗi một kiếm thần lực trong cơ thể hắn đều dậy sóng.

Đây là…

Khi nhìn thấy Vi Thắng, hai mắt Lâm Khiêm bỗng nheo lại. Trên mặt Vi Thắng không còn chút cừu hận nào, mắt hắn trong suốt như nước nhưng Lâm Khiêm vẫn có thể nhìn thấy sự kiên định trong mắt Vi Thắng.

Giác ngộ!

Lại có thể giác ngộ vào lúc này!

Tâm Lâm Khiêm trầm xuống.

Đến cấp bậc như bọn họ, kỹ xảo đã không còn quá quan trọng nữa. Song phương so đấu chính là kiếm ý, tâm thần, thần lực, ý chí. Mỗi kiếm đều ẩn chứa lý giải của bọn họ đối với thiên địa pháp tắc. Kẻ nào không chịu nổi sẽ bị ảnh hưởng, từ tâm thần tới tầm mắt, giác quan…

Mỗi kiếm của hai người, cường giả từ thần cấp trở xuống đều không thể nào chống đỡ được!

Hai người bọn họ đều hiểu rõ ảo diệu trong đó, ai cũng biết bất luận bản thân hay đối phương dùng kỹ xảo gì cũng không thể gây ra thương tổn cho đối phương.

Nhưng bọn họ không lùi bước.

Tần suất song phương giao tranh đạt tới mức kinh người, hung hiểm trong đó không phải là cường giả thần cấp thì không thể nào lý giải nổi.

Thần lực của bọn họ cũng tiêu hao với tốc độ kinh người, thần lực của giới này đều bị bọn họ lấy mất.

Giới này đã bắt đầu sụp đổ.

Trong mắt Lâm Khiêm, Vi Thắng càng ngày càng trở nên khổng lồ, hắn tựa như một chiến thần vĩ đại, mỗi kiếm đều mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa!

Lâm Khiêm biết đây là do tâm thần của hắn bị kiếm ý của Vi Thắng quấy nhiễu nên xuất hiện dao động.

Thần lực trong cơ thể hắn sắp khô kiệt.

Vi Thắng càng chiến càng mạnh, này không có nghĩa thần lực của Vi Thắng mạnh hơn Lâm Khiêm. Mà tâm Vi Thắng càng ngày càng kiên định, phá được ma chướng, tâm Vi Thắng tựa như bàn thạch, không thể phá vỡ.

Mà vết thương nhẹ trước đó của Lâm Khiêm dù chỉ bé bằng con muỗi nhưng giờ phút này đang không ngừng to ra.

Lâm Khiêm thậm chí còn nhận ra, không quá hai mươi giây nữa là hắn sẽ thua.

Hắn chỉ có một cách.

Đi!

Trong lòng Lâm Khiêm khẽ than, cái này một khi mất đi thì sẽ để lại khe hở trong lòng hắn. Muốn hoá giải không biết sẽ phải tốn bao nhiêu khí lực.

Vì Côn Luân!

Trong mắt Lâm Khiêm hiện lên vẻ kiên quyết.