Chương 906: Mễ Nam.

Thế Giới Tu Chân

Chương 906: Mễ Nam.

Hà công chúa có hơi thấp thỏm.

Từ sớm nàng đã chấp chưởng gia tộc, mấy năm qua dưới sự dẫn dắt của nàng gia tộc đã phát triển rất tốt. Mặc dù vẫn phải luồn lách giữa các thế lực lớn nhưng nàng vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền, ngoài mềm trong cứng, ý chí kiên định, gặp áp bức mà không nổi giận. Gia tộc từ trên xuống dưới đều vô cùng tin phục nàng.

Nàng vẫn xinh đẹp như cũ và càng ngày càng thành thục.

Nhưng đột nhiên bị triệu kiến làm nàng cảm thấy hơi lo sợ. Sự cường đại của Ma Thần điện khiến nàng phải ngước nhìn, minh vương còn cường đại hơn cả Ma Thần điện làm nàng cảm thấy chột dạ. Mấy ngày qua nàng luôn chú ý tới chiến sự giữa minh vương và Ma Thần điện, song phương chiến đấu vô cùng kịch liệt, tình cảnh của Ma Thần điện rất xấu, đang bị dồn vào thế chân tường.

Bách Man cảnh không còn ai liên hệ với Ma Thần điện nữa, mọi người đều đoán rằng rất nhanh nữa minh vương sẽ thống nhất ma tộc. Một người rất có khả năng trở thành chủ nhân của toàn bộ ma tộc bỗng nhiên lại triệu kiến mình, Hà công chúa không biết đây là phúc hay là hoạ nữa.

"Mời vào, vương thượng đang đợi người." Một gã chiến tướng ma tộc cao giai khách khí chỉ dẫn cho Hà công chúa.

An Mạc xuất chinh nên đã chọn mấy hộ vệ đi theo mình lâu năm làm hộ vệ cho minh vương.

Những người này đã đi theo hắn sáng tạo ra kì tích bảy ngày tấn công và tuyệt đối trung thành. Khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Hà công chúa, chiến tướng đã ngây ra, bừng tỉnh, chẳng lẽ đây là kiểu mà vương thượng thích?

Hà công chúa lấy lại bình tĩnh, cẩn thận đi vào trong đại điện.

Một nam tử với mái tóc bạc trắng như tuyết đang nhìn về phía xa xa, khi nghe thấy tiếng bước chân của Hà công chúa hắn liền xoay người lại.

"Đã lâu không gặp!"

Hà công chúa nhìn thấy gương mặt vừa thân quen lại vừa xa lạ kia thì ngây ra.

Nước mắt không kìm được rơi xuống.

------------

Công Dã Tiểu Dung cùng với chiến bộ đang ẩn núp.

Trong tay hắn chỉ còn lại một ngàn người, một ngàn người này không ai bỏ đi. Đánh tới lúc này ai cũng biết, Thiên Hoàn không còn nữa nhưng không ai bỏ trốn bởi vì đại nhân đã nói với bọn họ, tương lai của gia đình họ sẽ cần bọn họ dùng máu và chiến công để dành lấy.

Huống hồ đại nhân còn dẫn bọn họ đi đánh Mễ Nam.

Nếu như nói ai là người bọn họ căm hận nhất thì chỉ có một người, đó là Mễ Nam!

Tên gia hoả quyền cao chức trọng, hưởng thụ vô số quyền lợi của Thiên Hoàn nhưng lại là đầu sỏ khiến Thiên Hoàn phân liệt! Đánh Mễ Nam, không ai lùi bước.

Bọn họ lặng lẽ tiến vào chiến trường, Mễ Nam chiến bộ không hề hay biết.

Song phương chiến đấu vô cùng tàn khốc, đánh tới mức này, chỉ còn chút sức mạnh cũng đều rất quý giá. Mễ Nam chiến bộ đã kéo toàn bộ thám báo về để tham gia chiến đấu.

Mục Song chiến bộ đã tiêu hao hầu như không còn nhưng đây là bắc Thiên Hoàn, việc bổ sung chiến bộ phổ thông không quá khó khăn. Còn Mễ Nam chiến bộ mặc dù tinh nhuệ nhưng không thể nào bổ sung được.

Mục Song như một chiến tướng lãnh huyết, không ngừng chỉ huy chiến bộ tiến công, ra lệnh biến nơi này thành máy xay thịt.

Ngày thường những chiến bộ phổ thông thường không được coi trọng, lúc này lại không hề sợ chết, bởi vì địch nhân của bọn họ là Mễ Nam, cừu nhân mà bọn họ thống hận nhất!

Trong số họ có rất nhiều người vì hắn mà gia viên bị huỷ. Cuộc chiến Thiên Hoàn kéo dài tận mười năm, cừu hận giữa song phương đã thấm sâu vào trong cốt tuỷ.

Trước ngã sau lên.

Số người chết ở đây đã vượt quá năm mươi vạn người, chiến bộ không ngừng xông lên rồi ngã xuống.

Nhưng sau khi tin tức này truyền tới, không những không khiến hậu phương rối loạn trái lại chiến bộ còn cuồn cuộn không ngừng như thuỷ triều tiến về tiền phương. Có chiến bộ đã chuẩn bị rút khỏi bắc Thiên Hoàn, chờ tiến vào Mạc Vân Hải nhưng vẫn không để ý quay lại tiếp tục chiến đấu.

Còn có những chiến bộ bởi vì cấp trên không muốn quay trở lại, rất nhiều binh sĩ tự ý rời khỏi đơn vị, tốp năm tốp ba quay trở về.

Ngay cả Mục Song đại nhân cũng có thể liều chết thì bọn họ có gì phải sợ?

Mễ Nam bị pháo hôi bao vây ngăn cản. Rất nhiều lần cảm giác sắp đột phá nhưng lại bị những đợt tấn công điên cuồng của đối phương ngăn cản không cho thoát đi.

Nhìn bốn phía xung quanh thấy sĩ khí đã giảm mạnh, trong lòng Mễ Nam không khỏi cảm thấy chán nản.

Tại sao lại như vậy?

Bản thân là đỉnh giai chiến tướng! Chiến bộ dưới trướng mình cũng là chiến bộ đỉnh giai!

Nhưng tại sao lại bị đánh thành ra như này?

Chiến bộ của hắn chỉ còn chưa tới một nửa. Càng đáng sợ hơn là bắt đầu từ hôm trước đã xuất hiện đào binh. Mễ Nam thống lĩnh quân đội nhiều năm, đây là lần đầu tiên chiến bộ hắn thống lĩnh xuất hiện đào binh!

Hắn biết rõ, chiến bộ luôn khiến mình kiêu ngạo sắp sụp đổ rồi.

Nhưng hắn không có cách nào khác, hắn thậm chí còn không thể lùi lại. Nếu không phải hắn gia nhập Côn Luân đúng thời điểm thì bọn họ sẽ không đối xử với hắn như thế. Côn Luân nhân tài đông đúc nên không còn chỗ để tiếp nhận người ngoài. Nếu như lần này không hoàn thành nhiệm vụ, sau này trở về nhất định hắn sẽ phải đối mặt với sự lạnh nhạt.

Côn Luân sẽ không tin tưởng hắn nữa.

Tộc nhân của hắn sẽ mất tất cả, bọn họ không còn thấy được tương lai, không còn nhìn thấy ánh sáng nữa.

Hắn có thể chết nhưng không được lùi!

Dù hắn có muốn tử chiến nhưng chiến bộ dưới trướng hắn lại không có ý định này. Vì Côn Luân mà chết ư? Đó là cái gì?

Mễ Nam chán nản.

Hắn không biết, trong bóng tối đang có ngàn cặp mắt cừu hận theo dõi hắn.

Công Dã Tiểu Dung lựa chọn thời cơ tập kích vô cùng xảo diệu.

Mễ Nam chiến bộ vừa mới lui lại, chưa kịp nghỉ ngơi chỉnh đốn thì lập tức bị Công Dã Tiểu Dung hung hăng tập kích, Mễ Nam chiến bộ vốn đã gần sụp đổ, trong nháy mắt liền tan vỡ!

"Giết Mễ Nam!"

"Giết Mễ Nam!"



Vô số tiếng gào thét vang vọng khắp chiến trường.

Mễ Nam chiến bộ tựa như một con ruồi không đầu, rất nhiều người thậm chí còn hoảng sợ quay người chạy trốn. Những gì họ thể hiện giống như một chiến bộ nghiệp dư nhất, không thể nhận ra đây đã từng là một chiến bộ đỉnh giai.

Mễ Nam như già đi mấy chục tuổi, hắn đứng bơ vơ trong gió, không hề cảm giác được những tiếng chém giết vang lên trong gió đang ngày càng gần lại.

Một vệt sáng to chém về phía cổ hắn.

Hắn như người gỗ không hề động đậy.

Một chiếc đầu người bay lên trời.

Vẻ mặt hắn vẫn ngây ngốc không hiểu.

-----------

Biệt Hàn và Nghiệt bộ không biết mệt mỏi tấn công quấy rối xung quanh Mục Huyên chiến bộ suốt mấy canh giờ.

Mục Huyên không dám buông lỏng, nàng biết rõ, chỉ cần hơi vô ý lập tức Biệt Hàn sẽ lộ ra răng nanh của mình. Nàng không ngừng cổ vũ thuộc hạ tập trung tinh thần.

Chỉ cần có thể trụ vững trước Biệt Hàn là các nàng đã thắng rồi.

Thời gian vẫn đang trôi.

Thời gian càng lâu Mục Huyên càng cảm thấy lạnh lòng. Nàng không thể tưởng tượng nổi, một người lại có thể giữ vững khả năng quấy rối không hề có quy luật trong suốt năm canh giờ. Cách quấy rối của Biệt Hàn chưa bao giờ lặp lại, không thể nào dự báo trước được động tác tiếp theo của hắn.

Đúng là một tên gia hoả đáng sợ!

Trong lòng Mục Huyên có dự cảm không tốt, dù nàng không ngừng nhắc nhở nhưng thủ hạ dưới trướng vẫn có rất nhiều người không thể tập trung được.

Biệt Hàn phát động tập kích vô cùng bất ngờ, không hề có dấu hiệu báo trước.

Nghiệt bộ tựa như một lưỡi dao đặc biệt, trong nháy mắt đã tiếp cận góc chết của Mục Huyên chiến bộ, huyết hoa văng tung toé, tàn chi khắp nơi!

Rất nhiều người thậm chí còn chưa kịp bình tĩnh trở lại thì tử thần đã hôn lên môi các nàng.

Đánh xong rồi chạy!

Thậm chí Mục Huyên còn chưa kịp phản kích thì Nghiệt bộ đã nhanh như chớp rời đi, một lần nữa tiến vào trạng thái quấy rối.

Chiến bộ này toàn là nữ kiếm tu, mặc dù các nàng đều là người có kinh nghiệm trên sa trường nhưng dù sao cũng chỉ là nữ. Đột nhiên huyết nhục bay tung toé làm tất cả đều biến sắc.

Các nàng không sợ chết, không ngại chiến đấu nhưng cảnh tượng tanh máu như này vẫn khiến các nàng chán ghét, huống hồ điều đó còn diễn ra ngay ở bên cạnh mình?

Lần này không ai dám mất tập trung nữa, mọi người đều nơm nớp lo sợ như lâm đại địch.

Biệt Hàn một lần nữa trở lại trạng thái ru ngủ, dẫn dắt Nghiệt bộ quấy rối xung quanh Mục Huyên chiến bộ.

Màn đêm dần buông xuống.

Lần thứ hai Mục Huyên cảm thấy nguy hiểm, trong lòng nàng rất lo lắng nhưng bất luận nàng dùng cách nào cũng không thể liên hệ được với Mễ Nam và Tiết Đông.

Chẳng lẽ bọn họ gặp chuyện gì rồi?

Trong lòng Mục Huyên bỗng có dự cảm chẳng lành.

Lúc nào nàng cũng có tâm lý khinh thường với loại người như Mễ Nam, nếu ở Côn Luân chắc chắn nàng sẽ là người đầu tiên lao ra chém hắn. Nếu không phải chưởng môn yêu cầu nàng phải đối xử với hắn khách khí chút có lẽ Mục Huyên sẽ chẳng bao giờ nhã nhẵn được với Mễ Nam. Kì thực không chỉ riêng Mục Huyên, Côn Luân từ trên xuống dưới đều cảm thấy Mễ Nam rất tầm thường.

Khả năng tập trung của Côn Luân rất mạnh, ngoại nhân khó mà tưởng tượng nổi. Được đối đãi như thế nhưng Mễ Nam lại phản bội ân huệ của môn phái, tạo ra phân liệt, trong lòng mọi người đều rất khinh bỉ hắn.

Còn Tiết Đông thì sao?

Ai có thể ngăn cản được Tiết Đông chứ?

Nàng không tin.

Thế nhưng đến tận bây giờ vẫn không thấy bóng dáng của Tiết Đông đâu, càng đáng sợ là nàng không thể liên hệ được với Tiết Đông.

Tiết Đông chiến bộ là chiến bộ mạnh nhất của Côn Luân, ở Côn Luân Tiết Đông có địa vị khác xa các chiến tướng khác. Tiết Đông chiến bộ chính là nơi tập trung tinh hoa của toàn bộ Côn Luân.

Dễ nhận thấy nhất chính là Côn Luân tử, một nửa Côn Luân tử của Côn Luân tập trung ở Tiết Đông chiến bộ.

Mỗi vị kiếm tu của chiến bộ đều đã được sàng lọc kỹ qua sáu vòng tuyển chọn, ai ai cũng là người có thực lực cường đại.

Tiết Đông có trình độ chiến tướng siêu cường tuyệt luân, còn thêm tầng tầng sàng lọc kiếm tu, vô số cao thủ, tu luyện cực kì nghiêm khắc nên Mục Huyên vô cùng tin tưởng, chiến bộ như vậy chính là độc nhất vô nhị. Dù là Cốc Lương Đao danh chấn thiên hạ gặp phải Tiết Đông cũng bị đánh cho thảm thương.

Chiến bộ như vậy ai có thể đánh bại chứ?

Mục Huyên không tin.

Biệt Hàn mặc dù lợi hại, sức mạnh của Nghiệt bộ cũng vượt quá sức tưởng tượng của nàng nhưng nếu Tiết Đông tới thì Biệt Hàn cũng không có cơ hội.

Nhưng… Tiết Đông gặp phải chuyện gì rồi?

Trong lòng nàng cảm thấy rất bất an, lần hành động này chỗ nào cũng không thuận lợi.

Xung đột giữa Côn Luân và Mạc Vân Hải là không thể tránh khỏi.

Hiện tại song phương đã tiến vào giai đoạn đấu sức.

Trong tưởng tượng của nàng việc này dễ như ăn kẹo nhưng giờ đây phải chịu tầng tầng lớp lớp cản trở, cảm giác vô cùng khó khăn.

Nếu nói việc Công Dã Tiểu Dung phản công là do nàng sơ sẩy thì chiến đấu với Biệt Hàn và Nghiệt bộ nàng đã dùng hết sức mà vẫn không thể nào chiếm được thế thượng phong.

So với tưởng tượng của nàng thì Biệt Hàn mạnh hơn nhiều, hơn nữa, nàng còn có cảm giác mơ hồ rằng Biệt Hàn chưa dùng hết sức!

Chẳng lẽ đây mới là thực lực chân chính của Mạc Vân Hải!