Chương 902: Quyết chiến thần cấp.

Thế Giới Tu Chân

Chương 902: Quyết chiến thần cấp.

Tiết Đông chiến bộ đang đẩy nhanh tốc độ bỗng ngừng lại.

Ở phía trước bọn họ đang có một chiến bộ im lặng đứng đó.

Hai mắt Tiết Đông co lại.

Chu Tước doanh!

Tiết Đông không quá ngạc nhiên, tứ đại thiền môn và Mạc Vân Hải cấu kết đã lâu, bản thân bộc lộ hành tung quá sớm và với khả năng của Công Tôn mẹ trẻ sao có thể không đoán được mục tiêu của mình chứ?

Tiết Đông bỗng mỉm cười, trong mắt chiến ý sôi trào, trận chiến này hắn đã mong đợi quá lâu rồi!

Công Tôn mẹ trẻ! Chu Tước doanh!

Bất bại chiến tướng! Bất bại chiến bộ!

Chỉ có người như vậy mới có đủ tư cách làm đối thủ của hắn. Trong mắt Tiết Đông, thiên hạ có thể trở thành đối thủ của hắn chỉ có Công Tôn Sai. Bất luận là Biệt Hàn hay là Dưỡng Nguyên Hạo, Cốc Lương Đao chưa bao giờ được hắn coi trọng.

Duy nhất có thể sánh ngang với hắn chỉ có một người, đó chính là Công Tôn Sai. Chiến tướng cường đại nhất của Mạc Vân Hải, mỉm cười khuynh thành làm thiên hạ e sợ, mẹ trẻ!

Tiết Đông đã nghiên cứu rất kĩ về Công Tôn Sai, càng nghiên cứu hắn càng cảm thán. Tiết Đông tự nhận bản thân đã đạt tới đỉnh cao của chiến tướng, mặc dù chưa đạt tới cảnh giới độc cô cầu bại nhưng chưa có chiến bộ nào có thể gây áp lực cho hắn. Ngay cả Cốc Lương Đao được mệnh danh là con hổ Tây Huyền cũng bị hắn mạnh mẽ đánh cho tàn phế, nếu không phải Công Tôn Sai cứu viện đúng lúc thì Cốc Lương Đao chưa chắc đã có cơ hội chạy trốn.

Tiết Đông đánh giá Công Tôn Sai rất cao, Công Tôn Sai tương tự hắn không hề có nhược điểm rõ ràng, cực kì am hiểu việc nắm nhược điểm của đối phương, giống như hắn cũng biến hóa tùy tâm sở dục.

Có hơi khác nhau chính là phong cách chiến đấu.

Phong cách của Tiết Đông là dương cương khí phách, tựa như búa tạ ngàn cân, mà phong cách của Công Tôn Sai lại sắc bén âm nhu, đúng như mưa dầm thấm lâu.

Mà ở phương diện bồi dưỡng người tài thì Tiết Đông tự nhận bản thân còn kém Công Tôn Sai rất nhiều. Công Tôn Sai bồi dưỡng ra một nhóm lớn nhất lưu chiến tướng, những chiến tướng này trở thành nòng cốt của Mạc Vân Hải. Bên trong Côn Luân đều nhất trí cho rằng trình độ bình quân của chiến tướng Côn Luân không bằng được Mạc Vân Hải.

Trong mười năm, ngoại trừ chiến đấu, thời gian còn lại Tiết Đông đều tập trung đã bồi dưỡng người mới. Một khi đã coi Công Tôn Sai là đối thủ thì tính tình quật cường như Tiết Đông không cho phép bản thân thua kém Công Tôn mẹ trẻ.

Ở Côn Luân người mới không ngừng xuất hiện, cũng là do công lao của Tiết Đông mấy năm qua.

Nhưng so với đám người Ma Phàm của Mạc Vân Hải thì Tiết Đông vẫn cảm thấy chưa bằng, điều này làm hắn rất khó chịu.

Hắn luôn mong đợi được giao chiến với Công Tôn Sai.

Không ngờ trận chiến này lại tới nhanh vậy!

Tiết Đông bước ra khỏi đám đông, rất ăn ý, Công Tôn Sai cũng bước lên trước.

Nhin thấy vẻ mặt thẹn thùng ngượng ngùng của Công Tôn Sai, dù cho Tiết Đông đã nhìn thấy vô số lần trong thận ảnh cũng không khỏi ngẩn ngơ. Tên gia hỏa đối diện giống như đứa bé hàng xóm, dịu dàng mà ấm áp, không có chút sát khí nào, Tiết Đông không thể nào liên tưởng được người đứng trước mặt với chiến tướng vô địch chỉ nghe danh thôi cũng đã khiến người ta sợ mất mật.

"Tại hạ là Tiết Đông, xin chào Công Tôn tiên sinh!" Tiết Đông phóng khoáng hành lễ.

"Tiết tiên sinh khách khí rồi!" Công Tôn Sai cười đầy ngượng ngùng.

Đương nhiên Tiết Đông sẽ không bị nụ cười của Công Tôn Sai lừa dối nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu không sao nói nên lời. Rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại, cao giọng nói: "Cứ tưởng rằng trận quyết chiến giữa ngươi và ta sẽ diễn ra sau khi Tả tiên sinh trở về. Không ngờ hôm nay lại gặp mặt, có lẽ trận chiến giữa ta và ngươi đã sớm được số mệnh định trược."

"Không phải là do số mệnh." Công Tôn Sai vẫn cười yếu ớt như cũ nhưng ngôn từ lại sắc bén như đao: "Là sách lược đó."

Trong lòng Tiết Đông không khỏi run lên, ngoài mặt lại không thể hiện chút cảm xúc nào, cười nói: "Sách lược à, ta thích điều đó."

"Tiết tiên sinh thích là tốt rồi." Công Tôn Sai vẫn cười đầy vô hại: "Có thể khiến Tiết tiên sinh thích, ta càng có thêm động lực. Ài, quý sư huynh một đời thiên kiêu, Tiết tiên sinh cũng là chiến tướng vô địch, cứ vậy mà ngã xuống thì thật quá đáng tiếc."

"Ha ha!" Tiết Đông ngửa mặt lên trời cười lớn: "Thiên hạ ai xứng là đối thủ của đại sư huynh chứ? Ai xứng là đối thủ của ta chứ?"

Lời này thật quá ngông cuồng nhưng trong lời nói lại toát ra sự tự tin mãnh liệt.

"Thật không?" Công Tôn Sai cười thẹn thùng đáp: "Chẳng lẽ Tiết tiên sinh cho rằng cường giả thần cấp là vô địch sao? Chẳng lẽ Tiết tiên sinh cho rằng thiên hạ chỉ có một mình Lâm Khiêm sao? Tiết tiên sinh quá coi thường anh hùng thiên hạ rồi!"

Trong lòng Tiết Đông máy động, hai mắt nheo nheo lại nhưng không hề hoảng sợ chút nào, mỉm cười nói: "Đại chiến sẽ diễn ra ngay bây giờ, cần gì phải giở những mánh khóe đó ra, chiến đi, trận chiến này ta đã mong đợi quá lâu rồi."

"Tiết tiên sinh nói phải." Miệng Công Tôn Sai cong lên như đao, vẫn nụ cười ngượng ngùng ấm áp đó nhưng trong nháy mắt sát khí đã lan tràn tứ phía: "Chỉ tiếc chiến tranh đã không còn giống như trước đây rồi."

Chu Tước doanh vs Tiết Đông chiến bộ!

Hai vị chiến tướng mạnh nhất thiên hạ, hai chiến bộ mạnh nhất thiên hạ, quyết chiến!

-----

Tốc độ của Vi Thắng rất nhanh, hắn đang toàn lực truy đuổi, trong mắt hiện lên sự lo lắng.

Mục tiêu của hắn là Lâm Khiêm!

Công Tôn Sai nói không sai, chiến tranh đã không còn giống như trước nữa. Sự xuất hiện của cường giả thần cấp đã thay đổi phương thức chiến tranh. Trước đây cường giả dù lợi hại tới mấy cũng không thể dựa vào sức lực bản thân để thay đổi chiến cuộc.

Khi cường giả thần cấp xuất hiện liền phá vỡ tình huống này.

Một gã cường giả thần cấp nếu đánh lén thì không mấy khó khăn có thể lấy đầu thủ lĩnh trong thiên quân vạn mã. Cường giả thần cấp đã cường đại tới mức không còn úy kị khi đi sâu vào trận địa của địch nhân.

Trảm tướng!

Loại chiến thuật đáng sợ như này đã thay đổi hoàn toàn tình thế chiến tranh.

Côn Luân cũng phát hiện ra uy lực của chiến thuật này.

Căn cứ vào tình báo, bọn họ biết Lâm Khiêm đã sớm tách ra khỏi đám người Tiết Đông, không rõ tung tích.

Mục tiêu của Lâm Khiêm không phải là Cốc Lương Đao mà chính là Dưỡng Nguyên Hạo!

Bất luận là Cốc Lương Đao hay là Dưỡng Nguyên Hạo đều không thể ngăn cản được Lâm Khiêm, dưới trướng bọn họ không có cường giả thần cấp. Mà nếu Cốc Lương Đao hay Dưỡng Nguyên Hạo hi sinh thì đó đều là tổn thất lớn đối với Mạc Vân Hải.

Nội bộ Mạc Vân Hải đã sớm thảo luận qua, sau đó đưa ra một kết luận, nan đề cường giả thần cấp này chỉ là tạm thời, không thể nào vượt quá mười năm.

Mười năm sau, trình độ bình quân của chiến bộ tăng thêm một hai giai, mà số lượng chuẩn thần cấp cũng tăng lên nhiều hơn. Năm chuẩn thần cấp là có thể ngăn cản được thần cấp.

Tới lúc đó, chiến tranh sẽ tiến vào thời kì hoàn toàn mới. Cường giả thần cấp sẽ không phải là bài toán khó giải nữa, lúc đó tác dụng của chiến tướng sẽ lại được thể hiện một cách rõ ràng.

Đỉnh giai chiến tướng như Cốc Lương Đao hay Dưỡng Nguyên Hạo không phải cứ nói bồi dưỡng là có thể bồi dưỡng ra được.

Nhưng mười năm này, ai có được nhiều cường giả thần cấp thì sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.

Dọc đường đi Vi Thắng đều đang nghĩ, mục tiêu của Lâm Khiêm sẽ là ai, Dưỡng Nguyên Hạo hay Cốc Lương Đao?

Suy nghĩ kĩ, Vi Thắng cảm thấy khả năng của Cốc Lương Đao cao hơn.

Thực lực giữa Cốc Lương Đao và Dưỡng Nguyên Hạo không khác biệt nhiều nhưng so về địa vị thì Cốc Lương Đao lại cao hơn Dưỡng Nguyên Hạo rất nhiều. Hơn nữa quan hệ giữa Cốc Lương Đao và Mạc Vân Hải so với Dưỡng Nguyên Hạo thì thâm sâu hơn nhiều.

Chỗ tốt khi đánh chết Cốc Lương Đao so với Dưỡng Nguyên Hạo cũng lớn hơn nhiều.

Hơn nữa, Cốc Lương Đao có thù rất sâu với Côn Luân. Một khi Tiết Đông bại trận, Cốc Lương Đao quyết tâm báo thủ vậy tốc độ tấn công của hắn so với Dưỡng Nguyên Hạo thì nhanh hơn nhiều.

Điều này cũng có nghĩa khả năng Lâm Khiêm tìm tới bọn họ sẽ cao hơn.

-----

Lâm Khiêm nhìn Cốc Lương Đao chiến bộ ở phía dưới, trong mắt hắn những người kia giống như con kiến hôi vậy.

Song Vũ bị thương toàn thân, sắc mặt trắng bệch, cánh tay phải của hắn đã bị Lâm Khiêm chém đứt, hắn không có ý định cầm máu. Hắn ngửa mặt nhìn bóng người trên cao kia.

Lâm Khiêm cầm kiếm đứng đó, bạch y lay động, siêu phàm thoát tục.

Cốc Lương Đao chiến bộ đang liều mạng công kích, vô số quang mang do pháp quyết tạo ra giống như mưa xối xả đánh về phía bầu trời. Nhưng Lâm Khiêm vẫn đứng sừng sững bất động, quang tráo quanh ngươi hắn không chút xao động tựa như mưa công kích đang đánh lên đó là không khí, không thể tạo ra chút rung động nào.

"Đầu hàng đi, Cốc Lương Đao. Giết chóc vô vị không có nghĩa gì đâu."

Giọng Lâm Khiêm mơ hồ vang vọng khắp trời.

Cốc Lương Đao tâm nặng trĩu, hắn nhìn lên trời, đây là thần cấp sao?

Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được áp lực chân chính, dù cho lần trước bại trong tay Tiết Đông hắn cũng không cảm thấy chán nản như thế. Cảm giác chán nản này cũng không phải do Lâm Khiêm cường đại mà là do hắn đột nhiên phát hiện ra chiến bộ sẽ không bao giờ nữa trở thành sức mạnh cường đại nhất trên thế gian.

Chủ của thế giới này sẽ là cường giả thần cấp.

"Đại ca!" Bỗng có một giọng nói khàn khàn truyền tới.

Cốc Lương Đao quay đầu lại, đó là Song Vũ, trong mắt hắn hiện lên vẻ ấm áp. Đây là hảo huynh đệ đã đi theo mình, không biết vì sao hắn bỗn trở nên bình tĩnh hơn: "Song Vũ, ngươi có hối hận không?"

"Hối hận?" Song Vũ bỗng cười nói: "Đại ca sao lại hỏi những câu như thế? Mọi người chưa bao giờ thấy hối hận cả!"

"Thần cấp thực sự quá cường đại!" Cốc Lương Đao ngẩng mặt nhìn lên trời, cảm thán nói.

"Tả huynh đệ sẽ báo thù cho chúng ta." Song Vũ nói đầy chắc chắn.

"Ngươi nói không sai!" Cốc Lương Đao nở nụ cười, hào khí vạn trượng nói: "Bây giờ chúng ta thử xem, rốt cuộc thần cấp mạnh như thế nào!"

Cốc Lương Đao ra lệnh cho chiến bộ đình chỉ công kích.

Quang vũ khắp trời bỗng biến mất, mọi người nhìn về phía chủ tướng của bọn họ.

Cốc Lương Đao không chút lo lắng, giơ tay cao quá đầu, trên mặt đằng đằng sát khí, chiến ý sục sôi, nộ mục trợn tròn quát lớn: "Tử chiến!"

"Tử chiến!" Mọi người ầm ầm rống lên.

"Tử chiến!" Cốc Lương Đao rống lên như hổ, râu tóc đều dựng ngược!

"Tử chiến!" Đáp lại lời hắn, chiến bộ rống lên càng thêm dữ tợn.

"Tử chiến!" Cốc Lương Đao dùng hết sức hét lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn nhưng quyết tâm liều chết được thể hiện rất rõ, ai cũng có thể cảm giác được.

"Tử chiến! Tử chiến! Tử chiến!" Tiếng rống giận nhiếp hồn người vang lên, chiến ý cùng ý chí chiến đấu như hỏa diễm trong nháy mắt nuốt chửng bọn họ. Không sợ hãi, không lùi bước, chỉ có tử chiến!

"Giết!" Trường đao của Cốc Lương Đao chỉ thẳng lên trời.

"Giết!" Song Vũ cụt một tay thần lực toàn thân điên cuồng thiêu đốt, gương mặt lúc nào cũng ôn hòa giờ đây dữ tợn cuồng bạo, hắn tựa như một ngọn lửa bừng cháy ầm ầm đánh về phía thân ảnh đang đứng trên trời cao kia.

"Giết!" Chiến bộ tựa như biển lửa mất đi trói buộc ầm ầm phóng về phía Lâm Khiêm.

Lâm Khiêm khẽ động dung, thở dài một cái.

Thái cổ thần kiếm trong tay run lên, một đạo kiếm quang mát lạng đột nhiên sáng lên.

Song Vũ ở tiền phương trong nháy mắt bị xuyên thủng.

Ngay sau đó, đạo kiếm quang không chút chói mắt này chìm sâu vào trong ngọn lửa cuồng bạo do chiến bộ Cốc Lương Đao tạo ra.

Giữa ngực Cốc Lương Đao bỗng hiện ra một lỗ máu. Một kiếm này của Lâm Khiêm trong nháy mắt đã xuyên thủng cả chiến bộ.

Nhưng trên mặt Cốc Lương Đao lại hiện ra nụ cười.

Sắc mặt Lâm Khiêm khẽ biến.