Chương 7: Ta kính ngài là trưởng bối, để ngài chạy trước 39m
Không phải là khó khăn, mà là tốn quá nhiều thời gian. Nghe đâu ở Ô Dạ đế quốc Xích Hổ thành có người luyện được. Nhưng người kia chính là bỏ ra ròng rã hơn 10 năm mới luyện đến viên mãn.
Sau khi kiểm chứng thì đúng là như thế. Cho nên loại võ kỹ này tuy nhiên có rất nhiều người luyện, nhưng đến lô hỏa thuần thanh liền dừng lại.
Dù sao võ kỹ, đặc biệt là võ kỹ loại thân pháp chỉ có tác dụng phụ trợ như này, rất ít người sẽ luyện đến viễn mãn. Tốn thời gian, lại không cố tác dụng cho thực chiến.
Mà Lạc Cảnh Thiên lại luyện tới đăng phong tạo cực cảnh giới? Hắn làm sao làm được?.
Hắn mới chỉ 15 tuổi a.
"Ngươi thế nào làm được?". Lạc Vũ Quân kích động đứng dậy nói.
"Ta cũng không biết, tùy tiện luyện liền được". Lạc Cảnh Thiên nói.
Nghe thế, hai người khóe miệng giật giật.
Cái gì gọi là tùy tiện luyện?.
Đây là tiếng người sao? Tùy tiện luyện liền được? Ngươi như thế trâu ngươi làm sao không lên trời a.
Nhìn hai người vẻ mặt, Lạc Cảnh Thiên liền biết họ không tin. Hắn cũng không có cách nào. Việc hắn kể ra việc học được ma pháp có chút hư cấu trong đó, nhưng là cũng không có vấn đề gì. Chẳng lẽ lại nói Thượng Cổ Tôn Giả tìm tới, sau đó nói một câu "hữu duyên" liền nhận làm đệ tử?.
Cái này nói ra ai sẽ tin a?.
Nhưng mà Khinh Thân Thuật hắn thật đúng là tùy tiện luyện liền đạt tới cảnh giới đó a. Cũng không có khó khăn gì nhiều. Hắn luyện cũng chưa tới nửa năm liền đạt tới mức độ đó, so với Hư Không Đáp Bộ còn dễ học hơn nhiều.
Dù sao cũng chỉ là Hoàng giai hạ phẩm thân pháp võ kỹ.
Hư Không Đáp Bộ hắn học hơn 1 năm mới thuần thục đây.
"Khoan đã, tiểu Thiên, ngươi là chừng nào bắt đầu học võ kỹ cùng tu luyện theo cách sư phụ ngươi dạy?". Mạc Tần Phong đột nhiên hỏi.
"Võ kỹ thì tu luyện khoảng 2 năm trước, về phần tu luyện thì ta bắt đầu từ khi năm tuổi. Làm sao vậy Mạc thúc thúc?". Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ hỏi.
"Làm sao vậy? Ngươi chẳng lẽ không biết điều này có ý nghĩa là gì? Như vậy nhân loại có thể tu luyện từ khi còn bé, thử tưởng tượng một chút, nếu như năm tuổi bắt đầu tu luyện, 10 tuổi liền đạt tới Khai Linh cảnh, mười năm sau, hai mươi năm sau sẽ đạt tới cảnh giới gì? Như vậy tương lai nhân loại sẽ có bao nhiêu cường giả? Nếu như thế, nhân loại chắc chắn có thể chiếm lại vị thế chủ đạo đại lục a". Mạc Tần Phong kích động nói.
"Đúng a! Ta làm sao không nghĩ tới đây?". Lạc Vũ Quân nghe thế cũng giật mình, sau đó kinh hỉ nói.
"Mạc thúc thúc, cha. Chỉ sợ làm các ngươi thất vọng rồi". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
"Thiên nhi, làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi…".
"Cha! Nghe ta nói hết".
Không chờ Lạc Vũ Quân nói xong hắn liền cắt đứt.
"Cha, Mạc thúc thúc. Tuy nhiên ta có thể bắt đầu tu luyện từ khi năm tuổi, mà thực tế tu luyện cái này cũng không có giới hạn tuổi tác. Nhưng mà, tốn hao thời gian so với bình thường hơn nhiều lắm".
"Sư phụ lưu cho ta một quyển sách, bên trong có phong ấn của người. Chỉ khi ta đạt tới mức độ tiếp theo thì mới có thể mở ra phong ấn. Ta nói như vậy cũng không phải nói dối để không đồng ý cách nghĩ của các ngươi. Cha, Mạc thúc thúc, biết ta tốn bao nhiêu mới có thể nhập môn sao?". Lạc Cảnh Thiên nói.
Lạc Vũ Quân cùng Mạc Tần Phong lông mày hơi nheo lại. Lắng nghe Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.
"Năm năm. Ta tốn trọn vẹn 5 năm mới có thể nhập môn. Hơn nữa chỉ là trên cơ sở kiến thức mà không phải ở mặt sức mạnh. Sau đó lại tốn thời gian 5 năm, vừa mới ngày hôm qua. Ta đã học xong toàn bộ tri thức nhập môn cũng như vận dụng thuần thục sức mạnh".
"Nếu như đem kiểu tu luyện của ta cùng võ giả so sánh, ta tốn thời gian 10 năm mới có thể bằng một người bình thường tu luyện đến Luyện Linh cảnh cao cấp".
"Hai người còn cho rằng nó thích hợp sao?".
"Cái… cái gì? Ngươi tốn 10 năm mới đạt tới bây giờ?". Lạc Vũ Quân giật mình nói.
Bên cạnh Mạc Tần Phong cũng triệt để im lặng. Cứ cho là có thể tu luyện bắt đầu từ bé. Nhưng là tốn 10 năm mới có thể bằng một tên Luyện Linh cảnh cao cấp.
Không đáng.
Ông ta cũng không cho rằng tùy vào thiên phú thời gian tu luyện sẽ khác nhau.
Nói đùa.
Lạc Cảnh Thiên hắn tốn bao lâu liền đưa Khinh Thân Thuật đạt tới đăng phong tạo cực, hắn thiên phú kém sao?.
Cho nên chỉ có thể nói rằng, loại tu luyện này quá khó khăn. Lạc Cảnh Thiên hắn thiên phú cao như thế mà tốn tận 10 năm mới nhập môn. Như vậy người khác phải tốn tới 15 năm, 20 năm đi.
Không đáng.
"Thiên nhi, vậy ngươi…". Lạc Vũ Quân muốn nói lại thôi.
"Ha ha, cha, ta biết ngài muốn nói cái gì. Nhưng mà, ta còn con đường nào khác để đi sao? Chấp nhận ngài truyền công, như vậy cả đời cũng chỉ dừng lại ở Huyền Linh cảnh. Nhưng mà… nếu ta kiên trì, ta có thể đạt tới mức độ của ngài, thậm chí… cao hơn. Tin tưởng ta, ta sẽ không bỏ cuộc". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
Hai người Lạc Vũ Quân cùng Mạc Tần Phong nhìn nhau một cái, đồng loạt khẽ thở dài.
Lạc Cảnh Thiên đã kiên trì hơn 10 năm, nói hắn không cố gắng? Trò cười sao.
Họ hoàn toàn tin tưởng Lạc Cảnh Thiên có nghị lực này.
"Tiểu Thiên, đừng trách Mạc thúc lắm miệng. Chỉ là, vừa rồi nhìn ngươi biểu diễn, ngươi kiểu chiến đấu này quá mức khác người. Chỉ sợ sẽ có không ít người sẽ nghị luận. Ngươi có nghĩ tới điều này sao?". Mạc Tần Phong đột nhiên nói.
"Yên tâm đi Mạc thúc thúc, ta có nghe qua một quyển võ kỹ, sử dụng linh lực ngưng tụ ra bản mệnh vũ khí dung nhập vào một loại vũ khí nào đó để tăng lên sức mạnh. Ta có thể nói mình tu luyện loại võ kỹ đó. Tuy nhiên loại võ kỹ này cực kỳ hao tốn linh lực bồi bổ, nhưng là lại có thể hoàn mỹ che giấu linh lực của ta không tăng. Chẳng phải là không người sẽ nghi ngờ sao?". Lạc Cảnh Thiên hiển nhiên đã nghĩ qua điều này.
Hắn từng xem trên một diễn đàn về võ kỹ có một loại võ kỹ như vậy. Uy lực vũ khí được linh lực tẩm bổ ngưng tụ ra so với vũ khí bình thường mạnh gấp trăm lần. Nhưng tác dụng phụ chính là kéo chậm tiến độ tu luyện lại gấp trăm lần.
Cho nên mấy trăm năm qua, chưa từng có người đi tu luyện loại võ kỹ này. Vừa vặn hắn có thể nói là tu luyện nó, ai sẽ còn nghi ngờ đây?.
Mạc Tần Phong khẽ kinh ngạc.
Cũng không phải ông ta kinh ngạc cái cớ mà Lạc Cảnh Thiên nói. Ông ta kinh ngạc là Lạc Cảnh Thiên lại sớm đã nghĩ tới đối sách.
Hắn năm nay chỉ mới 15 tuổi, làm sao lại thành thục như thế? Giống như một kẻ già đời như thế. Mọi thứ đều lo liệu chu toàn.
Ngược lại, Lạc Vũ Quân lại hết sức bình thường. Từ nhỏ ông ta đã thấy Lạc Cảnh Thiên biểu hiện ra sự thành thục của mình, ban đầu còn kinh ngạc một chút, nhưng là dần dần liền quen thuộc. Không có gì lạ.
"Đúng, Thiên nhi, làm sao ngươi biết sức mạnh của mình bằng Luyện Linh cảnh cao cáp? Ngươi cùng người đánh nhau?". Lạc Vũ Quân đột nhiên nhíu mày trầm giọng nói.
"Cha, ngài phái người trong bóng tối bảo vệ ta cùng muội muội cả ngày lẫn đêm. Ta có cùng người khác đánh nhau hay không còn có thể giấu diếm được ngài hay sao chứ?". Lạc Cảnh Thiên bĩu môi nói.
Điều này hắn khá bất mãn, tuy nhiên biết là Lạc Vũ Quân vì an toàn của hắn nên mới làm như thế, nhưng bị người khác nhìn chằm chằm rất không thoải mái. Cũng chỉ có cô muội muội ngốc nghếch kia mới không phát hiện.
"Ngươi… phát hiện?". Lạc Vũ Quân ánh mắt co rút lại.
"Ha ha, cha, ngài cũng đừng thấy lạ. Ta lực cảm ứng rất nhạy cảm, tại hai năm trước ta đã phát hiện rồi. Chẳng qua ta không nói mà thôi". Lạc Cảnh Thiên dửng dưng nói. Chỉ là bộ mặt của hắn làm Lạc Vũ Quân hận nghiến răng.
Mẹ nó đây là đang khoe khoang bản thân ưu tú đi? Tin hay không ta đánh ngươi thành đầu heo?.
"Hừ, tiểu tử thối. Phách lối cái gì? Phát hiện theo dõi thì ngon lắm sao? Ta đều phái hắn theo ngươi từ 5 tuổi đến giờ ngươi mới phát hiện. Thật đủ phế vật. Ngươi được hay không a?". Lạc Vũ Quân châm chọc nói.
"Ha ha, cha. Lớn tuổi rồi, làm sao lại nói ra cái lời không đứng đắn như thế a". Lạc Cảnh Thiên biểu lộ ra vẻ mặt ngao ngắn, tay đỡ chán, tay chống nạnh nói.
Nghe thế Lạc Vũ Quân ngẩn ra, sau đó mới hiểu được hắn là đang nói cái gì.
"Thằng nhãi con! Phản ngươi, lại dám bắt bẽ câu chữ của cha ngươi?". Lạc Vũ Quân trên trán nổi lên mấy đạo hắc tuyến. Tức giận đùng đùng quát.
"Ha ha, cha con ngươi thật thú vị. Quân lão đầu, đã hôm nay không giúp được gì, chúng ta liền nói chuyện khác đi. Con trai ngươi cũng 15 tuổi rồi, ta có con gái cũng bằng tuổi, chi bằng hai ta kết thông gia, thế nào?". Mạc Tần Phong chuyển sang chủ đề khác cười nói.
"Hừ! Thằng nhãi con, chút cùng ngươi tính sổ". Lạc Vũ Quân biết Mạc Tần Phong là cho hắn bậc thang đi xuống, hắn cũng không thể thật đánh Lạc Cảnh Thiên a.
"Mạc thúc thúc, ta tốt với ngài như thế, ngài thế nào lại hố ta? Con gái ngài như nào ngài cũng không phải không biết, đây là muốn đem ta đẩy vào hố lửa sao?". Lạc Cảnh Thiên bất mãn nói.
"Ha ha, vậy đổi lại muội muội ngươi thế nào?". Mạc Tần Phong cười lạnh nói. Ông ta nhưng là biết rõ Lạc Cảnh Thiên thực chất chính là muội khống.
Thấy Lạc Cảnh Thiên không lên tiếng, ông ta đắc ý cầm ly nước lên uống.
"Mạc thúc thúc, ta kính ngài là trưởng bối, để ngài chạy trước 39m, xem thử ngài có chạy ra khỏi 40m đại đao của ta hay không?!".
Phốc!
Vừa uống vào ngụm nước Mạc Tần Phong liền phun ra.
Bởi vì ông ta thấy Lạc Cảnh Thiên ngưng tụ ra một cái đại đao dài chừng 40m cười lạnh nhìn ông ta nói.
Ta xxx.