Chương 6: Kinh khủng thiên phú
Ông ta cảm xúc lúc này rất ngổn ngang, nhớ ngày đó sau khi Lạc Cảnh Thiên kiểm tra ra số điểm linh lực, ông ta mừng rỡ biết bao nhiêu. Hai mươi chín điểm tuyệt đối là con số vô cùng lớn.
Đây cũng không phải là tu luyện mà thành, đây là bẩm sinh liền đã có.
Không người có thể thay đổi.
Điểm linh lực ban đầu cũng không thể xem như là thiên phú, nhưng là tuyệt đối được xem như điểm xuất phát là chỗ nào.
Nếu như so sánh với một ngọn núi, như vậy 10 điểm linh lực trở xuống, đó là ở chân núi, mà Lạc Cảnh Thiên 29 điểm linh lực, là đạt tới gần với mức đỉnh.
Nhưng niềm vui đến nhanh, nỗi buồn cũng đến nhanh.
Lạc Cảnh Thiên suốt 5 tháng trời liền không tăng nổi một điểm linh lực nào. Ban đầu ông ta còn cho rằng là do hắn lười biếng, nhưng sau nhiều ngày quan sát, Lạc Vũ Quân liền thở dài chán nản.
Tìm hiểu qua rất nhiều thứ, hỏi qua rất nhiều người nhưng cũng không biết đây là có chuyện gì.
Cho nên, vào đêm qua, sau khi nghe hai mẹ con Lạc Cảnh Thiên nói chuyện, Lạc Vũ Quân liền quyết định làm chuyện này.
Chỉ là, khi nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên bộc phát ra sức mạnh, từ kinh ngạc, đến khiếp sợ. Cuối cùng chính là vui mừng.
Hắn sinh ra đã phải nhận nhiều đau khổ, ngay cả khi hắn cùng Phùng Nguyệt nhận nuôi Lạc Cảnh Thiên đều bị người trong gia tộc ngăn cản. Ý hắn đã quyết cho nên họ cũng không có ngăn được. Nhưng khó trách trong lòng sẽ nảy sinh bất mãn, dù sao Lạc Cảnh Thiên tới sẽ ảnh hưởng tới lợi ích cùng tài nguyên của họ trong tương lai. Cho nên hắn không muốn Lạc Cảnh Thiên tiếp tục phải nhận nhiều người châm chọc khinh bỉ.
Nếu như tin tức Lạc Cảnh Thiên không thể tu luyện lộ ra, chắc chắn tương lai sẽ nhận vô vàn đau khổ.
Cho dù làm người bình thường, không buồn không lo sống đến già thì những người khác trong Lạc gia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Có lẽ Lạc Cảnh Thiên nghĩ quá đơn giản, nhưng ông ta thì không.
Lạc Vũ Quân biết, nhìn như yên ổn, nhưng gia tộc nào không có tranh đấu đây? Chỉ là chưa đến lúc mà thôi. Ngay cả cái chức gia chủ của ông ta cũng không biết có bao nhiêu người dòm ngó.
Họ thật cho rằng làm gia chủ rất sung sướng sao? Đúng là tài nguyên so với người khác nhiều, quyền phân phối cũng lớn hơn. Nhưng là áp lực ông ta phải gánh chịu có ai hiểu được cơ chứ?.
Lạc Cảnh Điềm là nữ nhi, tuy nhiên không có quy định nào nữ nhi không thể làm gia chủ, nhưng là, tương lai cũng sẽ gả đi.
Thực chất, nhận nuôi Lạc Cảnh Thiên cũng là một mục đích của ông ta. Lạc Vũ Quân muốn bồi dưỡng một người thừa kế. Do Phùng Nguyệt từng bị thương, cho nên khi sinh ra Lạc Cảnh Điềm, thân thể liền đã rất yếu. Không thể tiếp tục mang thai.
Khi đó Lạc Cảnh Điềm mới chỉ có một tuổi, cho nên từ lúc đó Lạc Vũ Quân liền nổi lên tâm tư này. Mà mục đích nhận Lạc Cảnh Thiên làm con nuôi cũng là vì điều này.
Tiện nghi ngoại nhân chi bằng tiện nghi chính con của mình. Dù sao Lạc Cảnh Thiên cũng không phải con ruột, chỉ cần ông ta bồi dưỡng tốt, tương lai Lạc gia cũng sẽ không bị những người khác xâu xé.
Cho nên bao lâu nay, đối với Lạc Cảnh Thiên, ông ta rất nghiêm khắc. Nhưng là, mục đích là bồi dưỡng người thừa kế, nhưng ông ta lại bồi cả tình cảm của mình đi vào.
Cho nên mới có ngày hôm nay.
Lạc Vũ Quân đã sớm xem Lạc Cảnh Thiên là con ruột của mình, mà không chỉ là người thừa kế đơn giản như vậy.
"Thiên nhi, ngươi…". Lạc Vũ Quân nói không ra lời.
"Cha, ta luôn giấu diếm điều này. Cũng không phải không muốn nói cho ngài biết, ta là sợ ngài lo lắng. Thực chất, ta từ khi năm tuổi liền đã biết bản thân là không cách nào hấp thu nguyên khí chuyển hóa thành linh lực. Ta biết mình đời này cũng không thể trở thành võ giả". Lạc Cảnh Thiên nói.
"Vậy ngươi…". Lạc Vũ Quân nghi ngờ hỏi.
Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn về phía Mạc Tần Phong.
"A! Ta nhớ tới ta còn có việc, cha con các ngươi trò chuyện đi".
Mạc Tần Phong nơi nào không hiểu Lạc Cảnh Thiên ý tứ, ông ta lập tức đứng dậy muốn rời đi.
Lạc Vũ Quân trầm mặc không nói. Mặc dù có chút xin lỗi lão bằng hữu của mình, nhưng mà đây là bí mật của Lạc Cảnh Thiên, có thể liên quan tới cả đời của hắn. Không muốn ngoại nhân biết cũng không có gì lạ.
"Mạc thúc thúc, không cần. Cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng mong ngài không nên tiết lộ ra, dù sao sư phụ ta cũng không muốn người khác biết". Lạc Cảnh Thiên nói.
Hắn biết Lạc gia cùng Mạc gia thâm giao, cha hắn cùng Mạc Tần Phong càng là huynh đệ sinh tử, cho nên cũng không cần thiết để Mạc Tần Phong tránh mặt.
"Yên tâm đi, ta miệng rất kín". Mạc Tần Phong ngẩn ra, trong lòng khẽ ấm áp cười nói.
"Thiên nhi, ngươi nói từ khi 5 tuổi ngươi liền biết mình không thể hấp thu nguyên khi? Đây là thế nào? Ở độ tuổi đó hấp thu nguyên khí đơn giản cùng tự sát không sai biệt lắm. Còn nữa, ngươi nói sư phụ là…". Lạc Vũ Quân nhíu mày hỏi.
"Cha, ngài đừng có gấp, ta sẽ nói cho ngươi biết".
Lạc Cảnh Thiên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.
"Năm đó ta tình cờ gặp được sư phụ lão nhân gia, sư phụ liếc mắt liền nhìn ra ta không thể tu luyện. Mà sư phụ ta cũng là như thế, cho nên mới nhận ta làm đồ đệ".
"Ban đầu ta không tin, nhưng sau đó sư phụ liền sử dụng sức mạnh bảo hộ thân thể ta, để ta tự mình hấp thu nguyên khí kiểm tra một chút. Thế là ta lúc đó liền biết mình không thể mình không thể trở thành võ giả".
"Sư phụ ta đi theo một con đường hoàn toàn khác biệt với võ giả, sức mạnh so với võ giả cũng không kém chút nào. Cho nên ta liền bái người làm sư phụ. Cha, thật xin lỗi, lừa gạt ngài bao lâu nay, để ngài lo lắng".
Lạc Cảnh Thiên cúi đầu nói.
"Thiên nhi, mặc dù cha là tin ngươi, nhưng là chưa nhìn thấy, ta thực sự không thể tin được lại có một loại sức mạnh khác có thể đánh đồng với võ giả". Lạc Vũ Quân nói, tuy nhiên ông ta đã tin bảy tám phần rồi.
"Cha, ngài nhìn".
Lạc Cảnh Thiên cười một tiếng, bàn tay khẽ động.
Xoạt một tiếng, bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện một cái quạt màu vàng óng.
Lạc Vũ Quân cùng Mạc Tần Phong trừng lớn con mắt. Đây không phải là từ không gian giới chỉ lấy ra, họ có thể cảm nhận được chiếc quạt kia là thuần năng lượng tạo thành.
Năng lượng thì làm gì có hình dạng cơ chứ.
Lạc Cảnh Thiên thấy biểu cảm của hai người, khẽ cười một tiếng. Bàn tay khẽ vung lên, chiếc quạt liền hóa thành một cái đĩa tròn trên tay hắn. Lạc Cảnh Thiên đưa tay ném ra ngoài.
Cái đĩa trong tay hắn vậy mà hóa thành một chiếc bánh răng cưa, bay ra ngoài cắt chém đồ vật. Quay một vòng liền rơi vào lại trên tay hắn.
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Cảnh Thiên tiếp tục sử dụng ma lực ngưng tụ một cái trường cung cùng một mũi tên. Hắn đeo tên gắn lên, kéo căng dây cung sau đó bắn ra ngoài.
Vèo.
Mũi tên bắn ra đâm vào tường để lại một lỗ thủng lớn, sau đó liền biến mất.
Mà kế tiếp, Lạc Cảnh Thiên quanh người xuất hiện một cái vòng tròn năng lượng bao xung quanh, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một mũi tên bắn về phía hắn.
Vòng năng lượng đem mũi tên cản lại, hắn một chút vấn đề cũng không có.
Xoạt.
Lạc Vũ Quân cùng Mạc Tần Phong đã không còn ngồi ở đó, mà đứng bật dậy trừng lớn con mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên.
Cái này hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của họ.
Nếu như dùng võ giả tới nhận xét, như vậy Lạc Cảnh Thiên đây chính là linh lực ngoại phóng a, năng lực chỉ có Huyền Linh cảnh có thể làm được, vậy mà lại xuất hiện trên người một đứa bé 15 tuổi?.
"Ngươi… ngươi có thể linh… linh lực ngoại phóng???". Lạc Vũ Quân run rẩy nói.
"...Cha, ta tu luyện không phải là cùng võ giả đi một con đường. Đây gọi là kỹ năng tầm xa, hơn nữa ngài còn nhìn không ra sao? Uy lực cũng chỉ ở mức Luyện Linh cảnh mà thôi, ngay cả Khai Mạch cảnh sức mạnh còn chưa đạt tới nói gì tới Huyền Linh cảnh cơ chứ?". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
"A… là thế này a". Lạc Vũ Quân hơi chút thất vọng, nhưng là cũng rất kích động.
Không thể qua tham lam.
"Cha, tuy nhiên ta là không thể trở thành võ giả, nhưng ta lại có thể học được võ kỹ, chỉ cần võ kỹ đó không yêu cầu linh lực là ta có thể học được". Lạc Cảnh Thiên nói.
"Thật?". Lạc Vũ Quân kích động đứng lên.
Bên cạnh Mạc Tần Phong cũng kích động không kém. Lạc Cảnh Thiên là ông ta nhìn lớn lên, hai nhà lại là thâm giao, cho nên đối với Lạc Cảnh Thiên ông ta cũng rất yêu thích, hiện tại ông ta kích động đến nỗi còn muốn cho con gái mình cùng hắn kết hôn đây.
Chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên chạy tới, sao đó hắn vậy mà chạy lên trời.
"Hư… Hư Không Đáp Bộ? Ông trời a". Lạc Vũ Quân bật thốt.
Hư Không Đáp Bộ là võ kỹ loại thân pháp, Hoàng giai trung phẩm võ kỹ, có thể khiến cho người ta ngắn ngửi đạp vào không khí như đi trên đất liền. Đây là võ kỹ khó học nhất trong Mà nhìn Lạc Cảnh Thiên như thế thuần thục, ít nhất cũng có xuất thần nhập hóa cảnh giới đi?.
Chưa hết. Khi Lạc Cảnh Thiên từ trên trời rơi xuống, hắn vậy mà lại có thể giảm tốc độ?.
"Đây… đây là Khinh Thân Thuật?".
Cả Lạc Vũ Quân cùng Mạc Tần Phong đều trợn tròn mắt. Tuy nhiên Khinh Thần Thuật chỉ là Hoàng giai hạ phẩm võ kỹ, gần như toàn bộ Tâm Nguyệt Thành đều biết. Nhưng mà muốn đạt tới đỉnh phong qua thật là khó như lên trời, lúc này, họ nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên sử dụng Khinh Thân Thuật, họ lại nghĩ tới một câu thơ.
"Cửu Thiên Trực Lạc Ngự Phong Hành. Thân Khinh Như Yên Tung Vân Gian".
Tuyệt đối là đăng phong tạo cực, tuyệt đối là. Lạc Cảnh Thiên vậy mà tu luyện Khinh Thật Thuật đến đăng phong tạo cực rồi? Viên mãn? Ông trời a.
Tên này là yêu nghiệt đi? Thiên phú kinh khủng như vậy?.